Của hồi môn của Tiểu Mãn Lí Đắc Tuyền sớm đã chuẩn bị tốt, lớn từ ngăn tủ gỗ giường lớn khắc hoa, nhỏ đến hộp trang điểm, mọi thứ đều làm đủ. Căn cứ theo sự thực dụng cùng mỹ quan, nhìn rất kiên cố dùng bền, nhưng cũng không giống nhà những người khác thô ráp, chưa kịp đưa trong nhà, một hàng đặt trong cửa hàng, vô tình lại thành bản mẫu.
Vài ngày nay, đường từ trấn trên đến cửa hàng gia cụ bất tri bất giác lớn hơn, không biết có bao nhiêu người từ nơi nào đi qua, sau khi xem qua, vốn nói đến xem xong mới tính, xem qua rồi không bỏ xuống được, trong mắt đâu còn chứa được cái khác, nhà khá giả đến cũng mua một bộ, kém chút cũng cố nhín chút đỉnh để mua.
Lúc này, Lí Đắc Tuyền và Đại Lâm bận rộn không ngừng, đã vài ngày không về thôn trang.
Bên thôn trang, Vương Thị, Hứa Thị, Giang Thị ở nhà chuẩn bị tiệc rượu, bọn họ không thể giúp việc mua bán trong cửa hàng, dĩ nhiên muốn quan tâm chuyện bên này, tại kia thảo luận đủ chuyện, đầu tiên là nói hai nhà thật gần, nói chuyện lớn tiếng một chút đều có thể nghe thấy, kiệu hoa tới đón dâu, phải đi quanh thôn trang một vòng mới được. Bố trí phòng tân hôn cuối cùng cũng do người ở nhà làm, ngày ngày Đại Lâm bọn họ ở bên kia bận việc, nhưng cũng có thể bố trí phòng tân hôn ở cửa hàng.
Vẫn do Giang Thị nói, Tiểu Mãn sắp thành thân không thể trực tiếp đi qua bên kia, làm gì cũng phải ở nhà dưỡng chuẩn bị làm cô dâu thôi. Cửa hàng bên kia bố trí một điểm cũng tốt, đến lúc đó đánh xe ngựa, đường có bao xa a. Huống hồ hiện tại trong nhà cũng không phải thiếu chút bạc đó, không thể ủy khuất hai đứa nhỏ. Trong lúc nói chuyện lại nghĩ đến Tiểu Hà, “Đến lúc đó Tiểu Hà bọn họ cũng làm như vậy, thật tốt!”
Ánh mắt Văn Thị cong cong, con trai và con gái đều có cuộc hôn nhân mỹ mãn, dâu cũng vừa lòng, Tiểu Hà gả đi càng không chịu khổ, cả đời coi như có thể ngẩng đầu, về sau để bọn tiểu bối tự làm chủ là được.
Chuyện hai bên bố trí phòng tân hôn xem như đã định xong, dĩ nhiên muốn đi tìm những phụ nữ thân cận tới giúp đỡ.
Tiếp đến là việc khúc mắc kia.
Vương Thị suy tư rất lâu, trong tay cầm lấy cái gì đó, rốt cục nói, “Thôn trang dĩ nhiên có thể xử lý chuyện của hai đứa nhỏ, nhưng có cần thông báo bên kia một tiếng không? Đại Lâm tốt xấu gì cũng là Đỗ gia...”
Văn Thị vừa rồi vẫn cười hì hì, thoáng chốc mây mù che phủ, ngớ ra không thể trả lời.
Vương Thị thấy vậy có chút ngượng ngùng, nghĩ là đã động vào chỗ đau của Văn Thị, nhưng không nói không được, “Vốn không muốn nhắc tới, chỉ sợ về sau bọn họ nói không tốt, Đại Lâm tóm lại cũng là con cháu Đỗ gia.”
Văn Thị nghe Vương Thị nói như vậy, phục hồi tinh thần lại, lắc đầu cười khổ, “Chúng ta không có gì phải giấu giếm bên kia, bằng không chờ ngày ấy bọn họ trở về chúng ta lại thương lượng một chút. Ngươi nói không sai, Đại Lâm chung quy vẫn là họ Đỗ, nguời bên kia không muốn gặp cũng không phải là hắn, ngẫm lại ngoại trừ những thúc bá sợ chúng ta trở về tranh giành với bọn họ, cũng không có va chạm gì, chúng ta hiện tại đã dọn ra ngoài, lần này trở về nói một tiếng, chắc bọn họ cũng không có ý nghĩ gì khác.”
Vương Thị nghe xong lời này thở phào nhẹ nhõm.
Lông mày Giang Thị dựng thẳng lên, nghĩ đến chuyện trước kia có chút tức giận, “Một đám không phân rõ phải trái. Không cần sợ, đến lúc đó để cha Giang Sinh đi với ngươi nói, có dính líu gì với bọn họ chứ.”
Nói xong nói, Giang Thị chạm vào cánh tay Vương Thị, “Người bên kia của ngươi thì sao? Có muốn gọi bọn hắn tới một chuyến hay không?”
Vương Thị khổ tâm nghĩ trăm chiều, chuyện của Kinh Trập bên này mắt thấy mỗi ngày đi qua cũng không có chuyển cơ, bằng không lần trước Cốc Vũ vào thành về đã nói, chỉ là... cha mẹ như cũ dè dặt cẩn trọng như vậy, nhiều năm rồi cũng không dám về thăm, nghe nói còn chặt đứt lui tới với bên ngoài, nếu thật sự có chuyện gì, lúc trái giớ trở trời, cũng cần có người đi thỉnh đại phu, vốn cho rằng ở thôn trang yên ổn sống qua ngày là tốt rồi, nhưng nghe Cốc Vũ nói mỗ mỗ tóc đã hoa râm, ông ngoại luôn ho khan, ngay cả cháu ngoại bọn họ chưa từng gặp qua, trong lòng nàng hận không thể lập tức trở về hiếu kính bọn họ, đáng tiếc là có thể trở về sao? Còn khổ sở lo sợ người ngoài nói, chỉ đành để mặc cho sóng xô gào thét trong lòng, rồi cố quên đi để sống.
“Không báo, đường xa, cha mẹ tuổi tác cao, một đường xóc nảy không biết chịu được không, sợ là không quá phương tiện.” Vương Thị nghĩ một đằng nói một nẻo.
Văn Thị nghe lời này thông cảm gật đầu, “Đúng thế, không đạo lý để cho bọn họ tới, chờ bọn hắn làm tốt mọi chuyện, để hai đứa nhỏ tự mình đi qua, thay ngươi tận tâm cũng tốt.”
Vương Thị nghe lời này lại lắc đầu xua tay, “Không cần, không cần, cứ như vầy đi.” Nói xong thấy Văn Thị có chút ngượng ngùng, đành phải thở dài giải thích một phen, “Không cần đa tâm, mỗ mỗ Tiểu Mãn vài năm nay không muốn gặp người, tính nết trở nên có chút cổ quái, ta sợ là dọa đến bọn họ, về sau chúng ta đi là tốt rồi, cùng trở về.”
Hứa Thị cười hề hề nói: “Có gì đâu, là chuyện tốt sao lại buồn bã, nghĩ nhiều như vậy làm gì, không chừng đến lúc đó, mỗ mỗ Tiểu Mãn sẽ gặp cả cháu trai cháu gái một lúc a.”
Nghe vậy vài người ngớ ra, bỗng nhiên hiểu ý cười ha hả.
Lúc lúa mùa bắt đầu trổ bông, mọi thứ trên cơ bản cũng đều bố trí xong, chẳng qua các nàng như cũ lo lắng thôi, một lần lại một lần nghĩ còn có gì cần phải làm. Người làm mẹ không bao giờ bớt lo.
Nghe nói Lí Đắc Tuyền bọn họ bận việc hiện tại cũng không sai biệt lắm, người gả khuê nữ, nhà cưới dâu, đều chuẩn bị xong xuôi, hiện tại có thể nhàn một chút, Vương Thị nghĩ không nên chậm trễ bên Đỗ gia thôn, muốn tìm người qua bên kia nói, rồi nhìn xem là tình huống gì. Giang Thị cũng có ý này, vừa khéo Trần Giang Sinh đã trở lại, nhân tiện gọi hắn đi qua nói.
Trần Giang Sinh chân trước mới vừa đi, chưa kịp tới nơi, Đào trang đã nghênh đón một đám khách không mời mà đến.
Vẫn là Tiểu Hà phản ứng trước, nàng đang ở trong nhà ngói rộng rãi sắc mặt vui mừng dụi mắt, sờ cái này lại xem cái kia. Nàng nghĩ tới cảnh lúc vừa mới trở về Đào trang, còn tuổi nhỏ trừ bỏ cảm khái, càng thêm vui sướng. Nhớ lại lúc còn ở Đỗ gia thôn đủ loại khổ sở, hận không thể nói vào mặt bọn họ ngay lập tức, “Các ngươi đuổi chúng ta đi thì sao? Hừ! Nhìn đi, chúng ta hiện tại đã tốt hơn bao nhiêu.”
Chẳng qua cũng chỉ là lời trong mà thôi, nào ngờ vừa mới cười ra tiếng đã thấy vài người chỉnh tề đứng trong viện, nàng còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Trong viện là hai người lớn tuổi, thoạt nhìn khoảng trên dưới năm mươi, mặc quần áo giặt có chút trắng bệch, không khác gì với những nông dân phổ thông khác, điểm khác duy nhất là ánh mắt có chút nghi hoặc tìm tòi nghiên cứu, thần sắc còn có chút cao cao tại thượng. Một bên là một người đàn ông cao gầy khoảng ba mươi tuổi, chỉ vào nhà nói: “Chính là ở đây, chính là ở đây, thỉnh nhị vị làm chủ mới được.”
Hai người đàn ông lớn tuổi vẻ mặt kiêu căng tựa hồ không quá tin tưởng, thấy Tiểu Hà ở nhà mắt đảo quanh, gật đầu, “Hà nha đầu!”
Tiểu Hà nhàn nhạt nhìn bọn họ, là hai lão nhân coi như tương đối có uy vọng của gia tộc họ Đỗ, cắn môi nghĩ đến mấy ngày nay nương lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn cười đi ra chào hỏi, “Nhị thúc công, Tam thúc công, sao các ngươi đến đây, mau vào trong phòng ngồi.”
Một bên hán tử cười hì hì nói: “Vài năm nay không gặp Hà cô nương, trổ mã thật là xinh đẹp, không biết đã đính hôn chưa?”
Tiểu Hà đón hai người đi vào, quay đầu hung hăng trừng hán tử mặt dầy kia một cái, đã sớm nhận ra chính là Phan gia kêu Phan Phú Quý, là hàng xóm cách vách trong thôn, lúc trước cùng cha Tiểu Hà ra ngoài một phen cũng có chút giao tình, chẳng qua sau này làm chuyện quá mức làm người ta thương tâm mới chặt đứt lui tới, bây giờ tìm đến khẳng định không có chuyện tốt gì, Tiểu Hà cũng không phải là người thiện tâm, hừ một tiếng, “Không phải nói về sau sẽ không đến cửa nhà chúng ta sao? Tự hủy lời thề sẽ bị báo ứng đó, đời sau không đầu thai nổi làm người đâu.” Nào biết người ta coi như không nghe thấy hi hi ha ha khom người theo sau hai lão nhân.
Thấy không có người để ý đến hắn, tự ngồi ở trên ghế thái sư, lên mặt lên chân, tay không ngừng vuốt tay vịn gật đầu.
Rót trà xong, Tiểu Hà thu lại thần sắc, “Cũng không biết lần này Nhị thúc công đến, có phải ruộng đất nhà chúng ta đã có tin tức? Hay là nhà trả lại cho chúng ta?”
Hai lão nhân đang uống trà bị sặc, khụ khụ một lúc mới thông khí, cũng không biết thật hay giả mà bộ dáng như bị doạ.
Phan Phú Quý ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, đi qua vuốt lưng hai người, vừa quay đầu giận dữ nói: “Xem bộ dáng của Hà nha đầu, một cô nương tốt không có người dạy dỗ biến thành bộ dáng này, chỉ sợ về sau sẽ gian nan, thấy trưởng bối sao lại nói chuyện như vậy, còn không gọi nương ngươi với ca ngươi trở về nói chuyện.”
Tiểu Hà thấy Nhị thúc công, Tam thúc công đỏ mặt tía tai, chắc là thật sự bị sặc, cố nín cười đi lấy nước cho bọn hắn, vừa ngượng ngùng nói: “Nhị thúc công, Tam thúc công, theo lý các ngươi lâu như vậy không có tới cửa, cũng không hẳn là ngay từ đầu đã nói, chẳng qua chuyện trong nhà, muốn kêu ca ta, nương ta trở về, ca ta hiện tại không ở nhà, ta qua bên kia kêu nương ta, các ngươi ngồi chờ.”
Phan Phú Quý có chút đắc ý, tiểu nha đầu quả thật không chịu được hù dọa, một chuyến hẳn là sẽ không đến không. Một đôi mắt đánh giá nhà ngói xa hoa, ở Phan gia thôn trang lí, chỉ có nhà địa chủ mới ở được, hơn nữa các đồ dùng bên trong, một màu còn có khắc hoa, càng xem quen mắt, hận không thể nước miếng đều chảy ra. Thật vất vả thu về hồn sắc, cố chống đỡ ánh mắt hèn mọn của Tiểu Hà.
Tiểu Hà cung kính đối với kia hai vị trưởng bối Đỗ gia, lại đối với Phan Phú Quý hận thấu xương, “Chuyện của nhà chúng ta, sao để người khác tới quan tâm, Nhị thúc công bọn họ ở đây cũng không nói gì, đến phiên ngươi tới giáo huấn ta sao? Ngươi là loại người nào? Hừ, lại lẩm bẩm, coi chừng ta ra cửa tri hô, ngươi chờ ăn cuốc ăn gậy đi!”