Điền Viên Cốc Hương

Chương 270: Chương 270: Q3 - Chương 11: Gặp




Rốt cục Mộc đại ca không xuất hiện, Hoa Ti Nhu cũng không như cô bé lọ lem, hoa lệ xoay người.

Nàng vẫn từng bước gian nan, mà Đoàn Vô Vi, đã trở lại.

Lúc hắn trở về, niềm thích thú đương nhiên không giảm, liên tục nói với Hoa Ti Nhu sẽ không cần chờ lâu. Hoa Ti Nhu can đảm chiến đấu, may mắn Hoa lão thái thái ở bên cạnh, hắn không dám xằng bậy, cũng không nhất thời nóng lòng. Nghe Đoàn Vô Vi nói những lời này, Hoa Ti Nhu suýt chút quên hiện tại mình đang trong tình huống vội vã vào phủ, nhất thời không chưng ra bộ dáng vui mừng được, đành lấy cớ nói ưu sầu vì lo lắng sợ đại phu nhân không buông tha, nên nửa vui nửa buồn.

Đoàn Vô Vi biết rõ Hàn Thị từng phái người đi bắt Hoa Ti Nhu, nàng lo lắng như vậy cũng không sai, nên kiên nhẫn khuyên giải an ủi một hồi, lời trong lời ngoài kêu nàng không cần lo lắng Hàn Thị, hắn về nhà sẽ lo chu toàn, chỉ để ý dưỡng thân mình cho tốt.

Nghe hắn nói chắc chắn như vậy, Hoa Ti Nhu càng thêm tâm phiền ý loạn, lại lo lắng tìm hiểu thêm vài lần, càng hoài nghi càng không có cách nào nên ra ngoài tìm Cốc Vũ thương nghị.

Cốc Vũ và An Cẩm Hiên từng thương nghị qua cho nên biết trước một chút. Đoàn Vô Vi đi Bình Châu, có khả năng nhất là đi tìm An Cư đại thiếu gia. Không biết hắn đã nói gì, hình như nương của An Cư đại thiếu gia tạo áp lực với Hàn gia, mà Hàn gia vì cầu chu toàn chỉ có thể ủy khuất Hàn thị. Lúc này nghe Hoa Ti Nhu không xác định tâm tư, cảm thấy An Cẩm Hiên phỏng đoán đúng tám chín phần.

“Cốc Vũ, ngươi ta nên làm thế nào bây giờ? Nghe ý của hắn, tựa hồ như dù vị trong nhà kia náo lên, hắn cũng không sợ, như vậy chẳng phải là ta...”

Cốc Vũ vỗ vỗ mu bàn tay nàng, chờ nàng nói xong mới nói: “Tỷ tỷ, đừng hoảng hốt, kế hoạch luôn cản không nổi biến hóa. Hắn có kế sách của hắn, chúng ta cũng có đối sách của chúng ta đúng không?”

Hoa Ti Nhu đau khổ, khóc không ra nước mắt, “Đã mơ hồ vào cửa, phải như thế nào cho phải chứ.”

Mắt Cốc Vũ sáng ngời, nghĩ ra một ý, “Tỷ tỷ, hay là ngươi đi nói, nói là nhà của Đoàn gia, ngươi là khuê nữ đợi gả, theo quy củ Hoa gia các ngươi là phải ở nhà mình xuất giá, đến lúc đó thuê một viện nhỏ là được. Trước hết là chuyển ra, nếu bên kia không thể thực hiện được, Hàn thị không có cách đối kháng bên kia, ít nhất ngươi vẫn có đường để đi.”

Hoa Ti Nhu không phải là người ngu dốt, “Với lí do thoái thác này, trước mắt khó mà nói, cũng thế, vẫn nên chuyển ra ngoài rồi tính tiếp.”

Cốc Vũ im lặng, việc này luôn làm nàng cảm giác lực bất tòng tâm, không thể vực tinh thần dậy nổi. Có đôi khi dù ngươi không đi trêu chọc người khác cũng không thể bình an qua ngày, đừng nói tới tình huống của Cẩm Hiên kia kia không đơn giản là vấn đề trêu chọc hay không.

Hoa Ti Nhu cầm lấy trong bóp gì đó, vừa muốn, lại không quá cam tâm, “Cốc Vũ, ta có ý này...”

“Nga?” Cốc Vũ có chút ngoài ý, lập tức vui sướng.

Hoa Ti Nhu bình tĩnh nói xong, “Ta nghĩ hay là đi tìm phu nhân Đoàn gia.”

Cốc Vũ phản ứng không kịp, không phải Hoa Ti Nhu mới vừa nói đi tìm vị phu nhân kia cũng vô dụng sao, lúc này lại đổi ý.

“Ta nghĩ trên tay ta có vật này, nếu đi tìm vị kia phu nhân, nói rõ ta không muốn vào phủ. Chuyện này ta không nên thụ động, đáng giá thử một lần. Nếu nàng không tin không chịu gây lớn, thì để cho nàng chờ vài ngày. Ta nghĩ đến khi Đoàn Vô Vi ra tay, lúc đó nàng cùng đường sẽ chịu thua, không bằng hợp tác với ta đi cáo quan, cũng có thể cho nàng đi cáo, ta không trực tiếp đi cáo, cũng được.” Xem ra Hoa Ti Nhu lo lắng cho chuyện này không chỉ nửa khắc, bộ dáng nói chuyện như đã quyết định.

Tiến triển của việc này từ từ phải dựa vào bên An Cẩm Hiên. Nếu bên này cùng nhau cáo quan, Đoàn Vô Vi sứt đầu mẻ trán, không nói tới Hàn gia sẽ ghi hận hắn, ngay cả An Cư lúc trước bên phe hắn cũng sinh hiềm khích với hắn, là một người làm ăn khôn khéo, hắn không có khả năng vì một cô gái mà buông tha cho thứ mà hắn cố tranh thủ nhiều năm như vậy.

Hoa Ti Nhu nghĩ bước này là một kế sách tốt, chỉ là xem Hàn thị có gật đầu không.

Tự làm bậy, không thể sống.

Đã quyết định như vậy, bên Hoa Ti Nhu không thể nảy sinh chi tiết mới được.

Cách một ngày, Hoa Ti Nhu đưa ra chuyện muốn chuyển ra ngoài đợi gả. Nàng thì không có gì, nhưng là chủ ý của lão thái thái, cũng nói là quy củ Hoa gia, không có chuyện chưa gả đã vào nhà chồng ở, thật sự là không ổn. Còn nữa, mấy ngày trước khi thành thân không được gặp nhau.

Tuy Đoàn Vô Vi không vui, nhưng nghĩ những ngày này còn có chuyện cần làm, để nàng ở trong này cũng có chút không hợp quy củ, đặc biệt chữ nhà chồng, làm hắn nghe rất thoải mái, nên không so đo, muốn giúp đỡ thuê sân, đều bị Hoa Ti Nhu cự tuyệt.

Không còn gì khác, hắn nhẹ nhàng khoan khoái ra cửa đi về hướng đường cái Đông Thuận.

Chiều hôm đó, trên đường cái kẻ đến người đi, xuất hiện một chiếc xe ngựa, Hoa Ti Nhu an vị ở trong xe, quần áo gọn nhẹ xuất phát về hướng Tú huyện. Một mình nàng trong xe cũng không sợ hãi, một lòng nghĩ đến Mộc đại ca, khi nào thì người kia trở về, bụng của nàng sợ là chờ không kịp. Nàng không thể khoanh tay chịu chết, muốn tìm cách lấy tin cho đứa nhỏ trong bụng.

Nghĩ như thế, một khắc nàng cũng không muốn chờ, “Thạch đại ca, khi nào chúng ta có thể đến?”

Người đánh xe không là ai khác, chính là Tiểu Thạch ở trấn Lâm Giang. Ngày đó hắn thương tâm rời đi, vừa vặn tới Vân Châu, làm đương sai ở phủ nha. Nào ngờ sau này Kinh Trập trở về, hắn trợn tròn mắt. Thật vất vả né tránh ra đi, lòng vòng loanh quanh vẫn đánh vào một chỗ. Mấy ngày trước Cốc Vũ nhờ hắn hỗ trợ, hắn dĩ nhiên đáp ứng.

Hắn cũng tội nghiệp Hoa Ti Nhu không dễ dàng, thấy nàng hỏi như vậy, “Trời tối có thể đến, nếu trì hoãn một hồi sẽ trễ một ít, bất quá ngươi yên tâm, không cần lo lắng vất vả quá mức, Cốc Vũ giao phó qua, con đường này ta nhắm mắt cũng có thể đi đến.”

Hoa Ti Nhu cười cười, cũng không nhiều lời. Xe ngựa đi thật êm, bên trong còn đặt đệm mềm, sợ thân mình Hoa Ti Nhu chịu không nổi.

Sáng sớm hôm sau, gã sai vặt trông cửa nghênh đón một chiếc xe ngựa. Tiểu Thạch một thân trang phục nghiêm chỉnh đến cửa chính cầu kiến. Thấy ăn mặc như vậy gã cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi vào thông báo.

Hàn thị béo, mùa hè càng nóng hơn, nghỉ ngơi không tốt, hơn nữa lần trước Đoàn Vô Vi tức giận bỏ đi, lâu như vậy cũng không trở về, nên vài ngày nay nhìn cái gì cũng không thuận mắt, bọn nha đầu hầu hạ rất khẩn trương, trong lòng ước gì lão gia mau trở về.

Chợt thấy gã sai vặt vào cửa nói có người cầu kiến, Hàn thị sửng sốt, không nghĩ ra được là ai.

“Phu nhân, người nọ nhìn rất có tinh thần, nói cô nương nhà họ cầu kiến, còn thỉnh phu nhân xem thơ. Đây là hắn đưa.” Gã sai vặt đưa lên một phong thơ.

Hàn thị cầm ở trong tay, đưa cho đại a đầu Như Ý ở bên cạnh. Như Ý đọc, sắc mặt có chút thay đổi, cúi đầu sát vào tai Hàn thị, “Phu nhân, là chuyện lão gia nạp thiếp, vị cô nương kia nói có chuyện cùng phu nhân thương nghị, lúc này đang chờ ở phòng khách.”

Sắc mặt Hàn thị trầm xuống, muốn phát hỏa, Như Ý lại cúi sát vào người nàng nói thêm vài câu, có thế mới bình ổn lửa giận, “Được rồi, đệ hắn trở về, lát nữa chúng ta đi qua coi có lai lịch gì, khi dễ Đoàn gia chúng ta không có xe ngựa sao?”

Hoa Ti Nhu chờ ở phòng khách, vuốt ve ly trà trên tay, nhìn lá trà chìm nổi trong chén, khẽ cắn môi, nàng đã không còn đường để đi, lúc này đã không thể quay đầu.

Tiểu Thạch vào cửa, nhìn biểu cảm của nàng có chút lo lắng, “Nàng lát nữa sẽ tới, ngươi... chuẩn bị tốt sao?”

Hoa Ti Nhu bình tĩnh nhìn hắn một cái, gật đầu.

Tiểu Thạch đứng phía sau nàng, bộ dáng như không muốn rời khỏi. Thấy Hoa Ti Nhu quay đầu nhìn hắn, cười giải thích một câu, “Cốc Vũ bảo ta một tấc cũng không rời, sợ ngươi chịu thiệt, vạn nhất người nọ tức giận thì không tốt, đả thương đến ngươi.”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, sàn gác chợt chấn động, tiếp đó một thân lụa xanh thẫm đập vào mắt, là Hàn thị mang theo Như Ý đến, thấy Hoa Ti Nhu và Tiểu Thạch, bộ dáng trên cao nhìn xuống, “Tìm ta có chuyện gì?”

Hoa Ti Nhu thấy nàng như vậy cũng không giật mình. Hàn Thị chưa gặp qua nàng nên không biết nàng, nhưng nàng nhận ra Hàn Thị, vì thế không quanh co lòng vòng, “Phu nhân, không phải là ngươi phái người đi bắt ta sao? Ta tự mình đến.”

Hàn Thị có chút hồ đồ, “Vô duyên vô cớ ta bắt ngươi làm gì? Vừa nhìn đã thấy không có hai lạng thịt làm nha đầu cũng không có khí lực...”

Như Ý ở một bên kéo ống tay áo của Hàn Thị, “Phu nhân, cái kia...”

Hoa Ti Nhu uống một ngụm trà, cười nhẹ, “Không sai, Đoàn đại ca nói, rước ta vào phủ.”

Thấy Hoa Ti Nhu xuất hiện trước mắt như vậy, lại nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, Hàn Thị giận dữ, là tiểu chân* đến thị uy sao? Ánh mắt không khỏi đỏ lên, muốn bổ nhào qua.

Tiểu chân* = con đĩ nhỏ. Dùng câu này thấy tục quá nên Rongreu để nguyên văn.

Tiểu Thạch vội ngăn ở trước mặt.

Hoa Ti Nhu cũng không e ngại, “Phu nhân, coi tính nết của ngươi này, không cần nói Đoàn đại ca muốn tiếp ta vào phủ, chỉ sợ trong ngày thường cũng khó ân ái được, không nên nổi giận thì tốt hơn.”

Hàn thị có thể nào không giận, nhưng có chút kiêng kị Tiểu Thạch đứng ở một bên, không động được.

Vẫn là Như Ý phản ứng trước, nhịn không được, “Vị cô nương này, lần này ngài đến sẽ không vì thị uy chứ? Tìm phu nhân chúng ta có chuyện gì, không ngại nói thẳng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.