Đoàn Vô Vi nằm mơ cũng không ngờ, nhờ hắn “thuyết phục” phu nhân nhà mình, chuẩn bị đón Hoa Ti Nhu vào phủ, chờ hưởng tề nhân chi phúc, chờ đến lúc bị kéo vào nha môn, với một lý do kỳ quái không hiểu được —— mưu hại phu nhân, cường đoạt dân nữ.
Mãi đến khi hắn mờ mịt đi đến công đường vẫn còn chút ngây thơ, không biết mình làm sai chỗ nào, rõ ràng Hàn thị đã chịu thua. An Cư ở giữa nói, Hàn gia không thể không theo, vậy ai tố cáo mình? Có khả năng nhất là Hàn thị, nàng nhất định vào thành gặp người nọ mới cho nàng vào cửa, hắn không thèm để ý, nghe người phái đi nói, hai người gặp mặt cũng chỉ là ầm ĩ một hồi, rất nhanh Hàn thị bỏ đi, hôm nay náo ra chuyện gì? Hàn thị cùng đường lại muốn tố cáo mình? Chẳng lẽ nàng không sợ làm phiền Hàn gia? Đối với nàng có chỗ tốt gì, chẳng lẽ nàng giận quá hoá khùng sao?
Không kịp suy tư nhiều hơn thì đã thấy người quỳ kề bên, không là Hàn thị thì là ai. Hắn oán hận nhìn nàng, Hàn thị ngẩng đầu lên cũng không quay đầu tránh né, nhìn chằm chằm vào hắn, hai đôi mắt nhìn nhau, tim Đoàn Vô Vi lộp bộp một hồi, tình nghĩa trong mắt Hàn thị đã không còn, hận ý làm hắn can đảm chiến đấu.
Mộc gỗ vỗ trên công đường, “Đoàn Vô Vi, phu nhân nhà ngươi cáo ngươi muốn mưu hại nàng, cường đoạt dân nữ nhập phủ, ngươi có biết tội không?”
Đoàn Vô Vi thấy chung quanh có mấy người, hắn vẫn không hiểu rõ sàng tại sao bị cáo, trời biết là chuyện gì, vì thế chỉ phải cười khổ một tiếng, chua chát nói, “Thảo dân không biết.”
Tri châu Tô Thủ Nghiêm thấy hắn như thế, lớn tiếng hỏi, “Nhân chứng vật chứng tại đây, ngươi còn muốn dối trá?”
Đoàn Vô Vi sửng sốt, thấy người bên cạnh có chút quen mắt, cũng không biết khi nào gặp qua, chỉ nghe người nọ nói: “Đúng rồi, chúng ta ở Tú huyện, là láng giềng của mẹ con Hoa gia, đại khái mười ngày trước, chính là Đoàn Vô Vi nói muốn nạp Hoa gia cô nương làm thiếp, còn náo loạn nói người ta chiếm đồ của nhà bọn họ. Ông trời có mắt, mẹ con Hoa gia toàn dựa vào chính đôi tay của mình kiếm ăn, khi nào làm ra chuyện như vậy? Cô nương chỉ có thể bất đắc dĩ chạy trốn, nào biết những người đó năm lần bảy lượt đến làm khó lão phu nhân, mặc dù chúng ta ở chung quanh, nhưng ngại thế lực của Đoàn gia, cũng không có biện pháp nào, thật là nghiệp chướng. Mẹ con Hoa gia đều là người lương thiện, cớ gì trêu chọc đến hắn.”
Lời này có phải là lời nói thật hay không hỏi thêm vài người sẽ biết, một bên còn có người cứu giúp lúc Hoa Ti Nhu chạy tới cửa nam thành Vân Châu, lại bị đuổi theo, lúc này cũng tới. Tuy người nọ không biết người do Hàn thị phái tới hay là Đoàn Vô Vi, lúc này dĩ nhiên tính trên người Đoàn Vô Vi.
Đoàn Vô Vi thấy cục diện bất lợi vớ mình, mê mang nhìn Hàn thị nói: “Việc này ngươi có biết là như thế nào không? Vì sao nói mấy lời này?”
Hàn thị lạnh lùng nói: “Ta chỉ biết là ngươi muốn cướp Hoa cô nương vào cửa, người ta chạy trốn còn truy đuổi người ta không cho đường sống. Điểm ấy người chung quanh đều có thể làm chứng, lời ta nói là thật!”
Đoàn Vô Vi còn chưa há mồm, quan sai lại cho hắn xem một tờ giấy, đúng là hắn tự tay viết, lời của Hàn thị làm hắn toát mồ hôi lạnh.
Hàn thị quỳ rạp trên mặt đứt từng khúc ruột khóc kể, “Ta cực khổ lo liệu nhà này, không ngờ rơi vào kết cục như vậy...”
Đoàn Vô Vi đối mặt với trận này, thật sự không biết xuống tay từ chỗ nào, thầm nghĩ khẳng định mình bị người nào hại, Hàn Thị chẳng qua là ở bên ngoài mà thôi, bên trong còn không biết dính dáng đến người nào. Lúc này hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hung hăng nhéo mình để tỉnh táo lại, tìm được vấn đề, “Đại nhân, ngài nghe tiểu dân một lời, sợ là có chút hiểu lầm. Lúc trước muốn nạp Hoa gia cô nương nàng quả thật có chút không vui. Sau này phu nhân ta đố kỵ, tuyên bố muốn tìm nàng rút gân bới da, ta vì lo lắng nàng chọc phiền toái, nên mới cho người đuổi theo, cô nương kia sợ hãi, vì thế tìm tiểu dân, nói là có ý với ta, nhưng thấy phu nhân hung hãn đố kỵ, lo lắng vào cửa khó giữ được cái mạng nhỏ này, nên mới đào tẩu, vì thế tiểu dân mới viết xuống tờ giấy này, cũng là suy tính không cẩn thận.”
Khá lắm Đoàn Vô Vi, biết rõ mình nói những việc khác là vô dụng, nên đem điểm này nói ra, đổ cho Hàn thị làm bậy trước, hành vi của hắn tuỳ thời mà thôi.
Hàn thị quả nhiên giận dữ, “Hừ! Ta hung hãn đố kỵ cũng không muốn gia hại ngươi!”
Lời này có chút sơ hở, nói đúng là không gia hại Đoàn Vô Vi, nhưng có khả năng gia hại người khác. Đoàn Vô Vi vội bắt lấy sở hở, “Đúng rồi, ngươi không gia hại ta, tội gì khó xử Hoa gia cô nương. Nếu ta không tới kịp, sợ là cũng không có cục diện ngày hôm nay.”
Tô Thủ Nghiêm nhìn hai vợ chồng, cũng không hỏi nhiều, “Đoàn Vô Vi, ngươi nói là thật?”
Đoàn Vô Vi gật đầu, “Mỗi câu đều là thật.”
Tô Thủ Nghiêm thở dài một tiếng, cũng không nói nhiều, “Truyền mẹ con Hoa gia.”
Hoa lão thái thái cùng Hoa Ti Nhu vào cửa, Đoàn Vô Vi nhìn thái độ của các nàng khi vào cửa đối với mình, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Hoa Ti Nhu quỳ trên đất, “Đại nhân cần phải vì dân nữ làm chủ, Đoàn Vô Vi thật sự tàn bạo, tiểu nữ đã cùng đường từ Tú huyện chạy trốn tới thành Vân Châu, nhưng vẫn không thoát miệng cọp, thật là bất lực.”
Đoàn Vô Vi vừa nghe đầu hắn liền to lên.
Sau đó Hoa Ti Nhu cùng đại nhân nói cái gì, hắn đều không nghe thấy, biện giải cũng không xong, trong lòng mơ hồ hiểu ra, có lẽ từ lúc bắt đầu, nàng chính là lá mặt lá trái, chỉ có thể tự trách mình mê sắc lú lẫn, nên tin lời của nàng. Hiện tại nên làm cái gì bây giờ, làm sao bây giờ...
“Nga, đúng rồi, đại nhân, ngày đó sau khi cô nương đáp ứng còn từng đến ở biệt viện của ta, một lòng đợi gả, sao có thể biến thành cường đoạt chư?”
Hắn đâu nghĩ ra được, toàn bộ đều là người của Hoa Ti Nhu. Nhưng cho dù là người của hắn, cũng chỉ là tôi tớ trong nhà không đủ làm chứng.
Hoa Ti Nhu khóc không thành tiếng lên án, mấy ngày nay gian nan như vậy, người phía sau đuổi theo không tha, trong nhà mẹ già không người chăm sóc, nàng quả nhiên trải qua máu và nước mắt, bắt đầu bộ dáng còn có chút diễn trò, sau đó hoàn toàn là tâm tình thật, làm cho người có mặt đều khóc, lòng đầy chua xót.
Thế cục đã định, Đoàn Vô Vi còn chưa làm rõ ràng, cũng đã có kết quả, bên Hàn thị chứng cớ không đủ, Đoàn Vô Vi cam đoan không nạp Hoa Ti Nhu vào phủ, vì thế cũng đành phải thôi.
Kết quả vừa ra, Đoàn Vô Vi thở dài nhẹ nhõm, chỉ bồi một chút bạc, nhưng bảo trụ căn bản thì tốt hơn. Hoa Ti Nhu sớm muộn gì không trốn thoát bàn tay của hắn, vẫn nên trở về dỗ Hàn thị mới được.
Hắn biết đâu rằng, kết quả như vậy người ta đã nghĩ tới, là chủ ý của Hàn thị, không muốn làm quá mức với Đoàn Vô Vi, còn muốn lưu lại chút tình cảm về sau, mặc kệ xé rách mặt thế nào, gia nghiệp Đoàn gia nàng khổ cực gây dựng, không thể để Đoàn Vô Vi làm lụn bại đi, về sau lá mặt lá trái cũng tốt, làm bộ hòa hảo cũng thế, dù sao nàng muốn đem gia nghiệp Đoàn gia nắm trong tay mới được.
Đoàn Vô Vi ra khỏi cửa đứng chờ Hàn thị đi ra. Hiện tại hắn xem như hiểu được, dù không thu được lợi gì từ chỗ Hàn Thị, hiện tại hắn tuyệt không thể mặc kệ nàng, phụ nhân này cái gì cũng làm được, may mắn lúc này huyên náo không tính lớn, bằng không Hàn gia ra lực, hắn không có quả ngon ăn.
Ôm thái độ như vậy, hắn chỉ có thể chờ ở cửa, nào ngờ Hàn Thị không ra, lại chờ đến một chiếc xe ngựa, “Đoàn lão gia, công tử nhà chúng ta cho mời.”
Người này hắn nhận thức, không dám không đi, đắc tội Hàn Thị không sao, đắc tội An Cư, hắn chưa chán sống!
Chờ Đoàn Vô Vi xuất hiện lần nữa thì đường phố đã lên đèn. Chuyện khác hắn không biết, lời nói vừa rồi của An Cư đại công tử làm hắn không biết như thế nào, “Không phải ngươi nói cùng cô nương kia ở một chỗ sao? Vì thế ta mới cho ngươi nói, bằng không ngươi cho là Hàn gia có thể đồng ý? Vậy ngươi nói đi, ta nên nói như thế nào đây? Nếu Hàn gia cắn không tha chẳng phải ta thành tội nhân? Bọn họ không so đo, ngươi bảo thể diện của ta bỏ đi đâu?”
Đoàn Vô Vi cam đoan, nhất định đem sự việc này xử lý tốt, có thế mới qua được cửa này, nhưng hắn cũng biết qua chuyện này, sợ là bên An Cư sẽ tin vào mình nữa. Còn Hàn gia thì sao, lúc này trở về nên làm thế nào cho phải? Trong nhà còn đang ầm ĩ, chuyện của Hoa gia không dám cam đoan người khác không biết.
Đoàn Vô Vi hoảng sợ như chó nhà có tang, phảng phất về tới những ngày nghèo túng cũ. Không được! hắn nhất định không thể để tình cảnh như vậy tái diễn. Hắn tới lui trên đường mãi cho đến trên đường không còn ai mới có chủ ý.
Không muốn bị Hàn gia trách cứ, cũng không muốn Hàn gia đi An Cư kêu oan, biện pháp tốt nhất là ở trên người Hàn thị, tuy mấy ngày trước hắn còn cùng Hàn thị đại náo, dù sao sinh hoạt nhiều năm như vậy, hắn biết nàng nghe lọt những lời nào, tìm được nhược điểm của nàng, chỉ cần mình nhượng bộ, hắn không tin Hàn thị để hắn lâm vào cảnh nghèo túng. Dù như thế nào, bọn họ đều là châu chấu chung một ổ.
Huống chi, còn có đứa nhỏ...
Qua một đêm, Đoàn Vô Vi đau triệt nội tâm rốt cục “tỉnh ngộ”, không biết nhốt trong phòng nói bao lâu, mãi đến khi Như Ý vào cửa, ánh mắt phu nhân đều ướt.
Hoà giải xong bên này, sáng sớm hôm sau Đoàn Vô Vi thấy Hàn thị trở về nhà mẹ đẻ, vội vàng chuồn ra, tìm được vài người, giao phó một phen.
Đối với Hoa Ti Nhu, sao hắn có thể để nàng tự tại được? Không nói đến nàng đối với mình như thế nào, mình có thể nhẫn nhịn hay không, nhưng vài thứ kia của Hoa gia, hắn đều muốn lộng tới tay, đến lúc đó đừng nói Hàn gia, ngay cả An Cư cũng không dám khó xử mình, Hàn thị muốn quản gì thì cứ theo lời nàng, ánh mắt phụ nhân nông cạn, chút gia nghiệp đó chờ sau khi xong chuyện sẽ không là gì.