Hôm đó, Cốc Vũ từ trong viện đi ra, gặp một người đàn ông đi tới, quả thật là người đàn ông dẫn đầu gặp ở hội tơ tằm, hèn chi thấy hắn có chút quen mặt, thì ra là An Cẩm Hoa.
Nàng khẽ cắn môi lui qua một bên, để hắn vội vàng đi qua, rồi trừng mắt nhìn tấm lưng kia.
An Cẩm Hoa cùng Hoa Ti Nhu ở trong phòng nói cái gì không ai biết, đảo mắt đến thời hạn ba ngày, cũng không thấy Đoàn Vô Vi đến đón người, không những không có người tới đón, ngay cả lão ma ma kia cũng chẳng biết đi đâu.
Hắn không đến lại có người dám đến, là chủ nhà. Hoa Ti Nhu ra công đường, chuyện xấu dĩ nhiên có người âm thầm truyền ra. Người nọ cảm thấy Hoa Ti Nhu không có đức hạnh, làm hỏng phong thuỷ nhà mình, muốn đuổi các nàng ra ngoài. Triệu Thị cũng gặp chủ nhân nói, nàng đã chuẩn bị, nhưng đành chịu đựng nghẹn khuất đi cầu người ta thư thả mấy ngày.
Việc đã đến nước này, Triệu thị dẫn theo Hoa thị, đi chung quanh tìm chỗ ở thích hợp, dù không đặc biệt không thích hợp, nhưng nghe nói là mẹ con Hoa gia là không chịu cho thuê. Hoa thị và Triệu thị bị người ta châm choc không ít.
Triệu thị chạy như vậy hai ngày có chút phiền não, “Ta nói không tìm nữa, chuyển vào trong nhà ta đi, người không nhiều lắm cũng rộng rãi, tội gì phải nhìn sắc mặt những người này.”
Hoa thị cho là nói đùa, trong lòng tuy cảm kích Triệu thị nhưng cảm thấy không được. Nhà Triệu thị không kém, nhưng trong nhà còn người khác, dâu của nàng còn có một đứa bé mới sinh, nếu Hoa Ti Nhu ở trong nhà người khác dưỡng thai, dù sao cũng không được.
Đành phải thôi, trở về lại tính tiếp.
Đáng tiếc người ta vội thu nhà, các nàng đã không còn đường đi.
Chờ lúc Cốc Vũ và An Cẩm Hiên biết được, Hoa Ti Nhu và Hoa thị đã hạ quyết tâm, thu thập xong đồ đạc, nhưng chậm chạp không biết đi đâu.
Chén trà trên bàn đã chỉ ra trong phòng vừa có người tới, Hoa Ti Nhu nói: “Nương, hắn nói gì?”
Hoa Thị bất đắc dĩ cười, khuê nữ nghĩ gì dĩ nhiên nàng hiểu, chắc là cảm thấy vừa rồi An Cư đại thiếu gia kêu chuyển về ở biệt viện hắn mua riêng. Bằng lương tâm mà nói, từ khi hắn biết được Hoa Ti Nhu có thai, mỗi lần đến đều hoà thuận, thậm chí còn mang theo vẻ hối hận. Nhưng đã trải qua nhiều thế sự, Hoa thị luôn cảm thấy sự việc này không đáng tin. Nếu người này thật tâm, vì sao lúc trước ngay cả tên cũng giả, lại nói nếu không do hắn làm ra việc này, hai mẹ con nàng đâu ra nông nỗi như vậy.
Làm mẹ luôn bao che khuyết điểm, tuy Hoa Ti Nhu có phần không đúng, nhưng Hoa Thị tự động xem nhẹ.
Thấy Hoa Ti Nhu tựa hồ nghe lời hắn động tâm, tới ở trước, chờ lão nhị cưới vợ xong sẽ đón nàng vào cửa, Hoa thị nghĩ cũng không dám nghĩ, ở như vậy khác nào dưỡng ở bên ngoài, đến lúc đó vô thanh vô tức mang theo đứa nhỏ trở về, sao có kết cục tốt. Phu nhân hiền lành cỡ nào cũng không nhịn được, đừng nói đến lúc đó không có chỗ dựa vào, chỉ dựa vào sủng ái thì không lâu dài, huống hồ vào được hay không là chuyện khác, vạn nhất đến lúc đó cái gì cũng nhờ hắn, chỉ có thể mặc cho số phận. Ngày như vậy mẹ con các nàng trả giá quá lớn!
Cốc Vũ ngày đó nói không sai, phải dựa vào chính mình mới được, không thôi sẽ bị người đè bẹp.
Nghĩ như thế Hoa thị thầm thở dài, “Nhu Nhi, sợ là mình không về Tú huyện được, dù Đoàn gia không dám đắc tội chúng ta, nhưng phát ra một ít lời đồn đãi, chúng ta cũng không tốt hơn chút nào, chúng ta đừng nên hy vọng trở về. Đi trấn trên, đi vào thôn, là không sai. Chờ sinh đứa nhỏ xong lại tính.”
Hoa Ti Nhu còn ôm một tia may mắn, vừa rồi người kia khẩn cầu nàng như vậy, còn cam đoan về sau sẽ như thế nào như thế nào, huống hồ đứa nhỏ này cũng không phải của một mình nàng, “Nương!”
Ngữ khí Hoa thị liền trở nên nghiêm khắc, “Giờ phút này ngươi còn phân không rõ ràng, vết thương vừa lành đã quên đau sao? Thật vất vả qua một cửa như vậy, chúng ta cần phải cẩn thận suy nghĩ chuyện của Hoa gia chúng ta. Nếu chúng ta có thế, hắn không đến mức khinh thị ngươi, về sau ngươi muốn vào cửa, cũng phải có chút này nọ mới được, ngươi thật cho rằng một đứa bé có thể giữ được hắn? Xem phu nhân nhà hắn thì rõ, tội gì như vậy chứ! Đến lúc đó khóc đến chết cũng không có chỗ, không thể giày xéo phúc phận của mình, con gái!”
Hoa Ti Nhu thấy Hoa thị nghiêm túc như vậy, trầm mặc.
Lúc Cốc Vũ vào cửa, trùng hợp nghe Hoa thị nói những lời sau, nhịn không được nở nụ cười.
“Bá mẫu, Hoa tỷ tỷ, ta cùng Kim lão bản đi vào được không?”
Hoa thị ở trong tiếp đón một tiếng, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên ăn ý nhìn nhau cười, vào cửa.
Thấy các nàng thu thập xong, Cốc Vũ hiểu rõ, vài ngày nay các nàng gian nan đều tìm không ra nơi đặt chân, xem ra là có tính toán.
Vẫn làm bộ như không biết, “Đây là sao?”
Hoa thị ha ha cười, không có chút ủy khuất khổ sở nào, như bình thường nói: “Cốc Vũ, lời của ngươi nói đúng, nhờ phúc khí chúng ta có thể qua cửa ải này, về sau muốn dựa vào chính mình, Hoa tỷ tỷ ngươi—— chúng ta chuẩn bị đi, không biết làm sao nói lời từ biệt với các ngươi.”
Hoa Ti Nhu không nói chuyện vân vê ống tay áo. Cốc Vũ đem động tác nhỏ của nàng để trong mắt, “Thế nào, trong thành không tốt sao? Thân mình Hoa tỷ tỷ bị kinh sợ vài lần, vậy muốn đi chỗ nào? Sợ là...”
Sao Hoa thị không đau lòng nữ nhi, là bất đắc dĩ thôi.
“Ngươi không biết, Hoa tỷ ngươi không chịu nhưng phải khuyên nhủ nàng. Biệt viện Đoàn gia dứt khoát không thể ở, đi vào sẽ không có đường lui.” Hoa thị không coi bọn họ là người ngoài, chuyện nên biết không nên biết, bọn họ đều đã biết.
Hoa Ti Nhu cũng nghĩ thông suốt, “Nương, không phải nói ta muốn ở biệt viện kia, nhưng có thể đừng đi xa như vậy hay không? Ở đây không tốt sao? Nếu ngươi đi trấn trên hoặc nơi khác, khó đảm bảo không có người khi dễ chúng ta. Lại nói nơi này tuy xảy ra chút chuyện nhưng người ở đây tốt, trong thành không tốt như vậy, mọi thứ đều tự qua, chuyện của chúng ta không lâu sau sẽ phai nhạt.”
Hoa thị cũng bất đắc dĩ, “Nếu có đường sống, hà tất nương bức ngươi như thế.”
Quả thực như An Cẩm Hiên sở liệu. Trong lòng Cốc Vũ cười lạnh một tiếng, An Cẩm Hoa thật có thể bức bách các nàng. Nếu Hoa thị không kiên quyết, chỉ sợ các nàng chỉ có thể trụ vào ở biệt viện của hắn. Nếu thật vì các nàng suy nghĩ, sao lại tính kế như vậy? An Cẩm Hoa a, An Cẩm Hoa! Đây là do ngươi chắp tay nhường cho, chúng ta sẽ không khách khí với ngươi.
Cốc Vũ khẽ mỉm cười, “Bá mẫu, nếu thật có chỗ đi mà không cần mệt nhọc, coi như vì Hoa tỷ tỷ suy nghĩ.”
Hoa thị cho rằng Cốc Vũ để các nàng vào ở nhà nàng, vội vàng xua tay, “Không được không được. Ai! bá mẫu không thể hại ngươi, nữ nhân sinh đứa nhỏ không thể đến nơi khác, đặc biệt nhà ngươi còn có trẻ con, Hạ Xuyên là người cơ trí, ta không thể chiết phúc phận của hắn.”
Cốc Vũ biết có một số người tin điều này, nếu không là nhà của mình, dứt khoát không có đạo lý đến nhà người khác sinh con, nên bước qua ngồi xuống, “Coi ngài nói đến đâu vậy! Biện pháp khác không có, muốn tìm một chỗ sao, cũng không khó như vậy. Nhà chúng ta quen biết Kim lão bản, mấy ngày nay hắn xem một chỗ muốn làm phường nhuộm, nhưng tạm thời chưa tới bước đó. Viện này lớn cũng bỏ không, chỉ là cách mấy con phố có chút xa, nếu các ngươi không ghét bỏ có thể tới ở.”
Lời của Cốc Vũ ngoài trừ cho các nàng biết Kim lão bản có chỗ ở, lại để lộ ra một tin tức, thành Vân Châu lớn như vậy,mà các ngươi tìm không được một nơi thích hợp. An Cẩm Hoa nếu thật muốn giúp ngươi, muốn an trí một chỗ cho các ngươi sẽ không khó khăn gì.
Mắt Hoa thị sang lên, “Phường nhuộm? Này...”
Hoa Ti Nhu có chút vui sướng.
Hoa Thị nói, “Kim lão bản, ngươi còn chưa khai trương buôn bán, lại phải làm xưởng nhuộm, chúng ta ở chỗ đó phải đến một năm rưỡi, về sau ngươi buôn bán, sẽ không sợ sao?”
An Cẩm Hiên dĩ nhiên biết ý nàng, một năm rưỡi có nghĩa là muốn sinh hạ đứa nhỏ ở đó, vội vàng tỏ thái độ, “Có ngại gì, nhà cửa tuy trọng yếu, nhưng người quan trọng hơn, nếu trong lòng các ngươi bất an, coi như là ta cho các ngươi thuê, cũng không cần trả tiền thuê, ta vốn cũng muốn mướn người trông coi, cứ như vậy vừa khéo tiết kiệm, thuận tiện cả hai bên. Lại nói, nể mặt Cốc Vũ, các ngươi cũng nên tới ở.”
Lần này, ngay cả Hoa Ti Nhu cũng tới ngồi kề bên, những lời này lại không là An Cẩm Hoa nói. Nếu hắn thất tình, đâu chỉ có thể chuyển tới biệt viện. Đến cùng có phải nàng quá mức tin tưởng hắn không? Chẳng lẽ phải nhất định chờ nhị lang thành thân mới được vào cửa? Chẳng lẽ tìm chỗ ở cho các nàng lại khó xử như vậy? Có thể thấy được hắn cảm thấy nàng không có trọng yếu như vậy mà thôi.
Hoa thị vỗ tay, trong lòng quyết định, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau lão bà ta nhất định sẽ không để cho các ngươi gặp phiền toái.”
Hoa Ti Nhu cũng phục hồi tinh thần lại, “Nương, về sau chúng ta phải tự dựa vào chính mình mới được. Lần này cũng chỉ có thể làm phiền Kim lão bản.”
Không ngờ giờ phút này Hoa Ti Nhu nói được như vậy, Hoa Thị cười cười không nói gì.
Cốc Vũ lập tức nghiêng đầu liếc An Cẩm Hiên, “Còn thất thần làm gì? Mau tới chuyển đồ.”
An Cẩm Hiên không chút phản cảm với bộ dáng chỉ huy đó, liên tục đáp, “Được rồi.” Một tay cầm một gói đồ đi ra cửa.
“Chuyển nhà không phải là bưng đồ ăn, không cần giống tiểu nhị vậy.” Cốc Vũ ở phía sau nói một câu.
Hoa Ti Nhu vốn đơn giản, ngoài trừ hai gói đồ An Cẩm Hiên xách ra ngoài, chỉ còn lại chút vụn vặt đặt ở trong rổ, Hoa Thị ôm lấy, Cốc Vũ tiến lên đỡ Hoa Ti Nhu đi ra ngoài.