Chạng vạng, vừa khéo An Cẩm Hiên tới, nghe Cốc Vũ nói Lí Đắc Hà vào thành cũng có chút ngạc nhiên, nhưng xa như vậy bên kia phát sinh ra chuyện gì, nếu Hà không nói bọn họ đoán không xong, chung quy phải trở về xem mới được.
Ý của Tiểu Mãn trong thư, Cốc Vũ không nói với Vương Thị chuyện Tiểu Mãn có thân mình, hết thảy đều chờ về thôn trang xem xét, để mọi chuyện được rõ ràng.
“Cẩm Hiên ca, ta muốn trở về, bên kia vạn nhất bị Đoàn Vô Vi đụng chạm...”
An Cẩm Hiên nhìn bộ dáng quan tâm lo lắng của Cốc Vũ, “Hai ngày này tiện thể mang chút gì đó trở về. Lâu rồi ta không thấy Nhị thúc đưa ra giải quyết chung. Bên kia vốn có hai người xem, chỉ là xin nghỉ về quê một lúc thôi, hai ngày nữa có thể về, để xa phu trong cửa hàng của ta cách mỗi một ngày qua xem, nếu Hoa bá mẫu muốn đi đâu có xe đó, Hoa tỷ tỷ thì bảo Như Ý chiếu cố nghỉ ngơi, mọi thứ có thể an bày được.”
Cốc Vũ thầm nói, Nhị thúc công ở trong thành cũng vì ngươi, hiện tại ở lại quê, không biết bổn khoai hắn trồng ra sao? Lần này trở về tốt xấu gì cũng đem chuyện bên này thuật lại rỏ ràng, cho nên một chuyến này, dù Tiểu Mãn không gởi thư cũng phải đi về, chẳng qua là sớm một chút mà thôi.
An Cẩm Hiên gặp Lí Đắc Hà nhàn thoại vài câu, cũng không nói để hắn đi xem cửa hàng bên kia, chỉ nói sẽ mang này nọ về thôi.
Sáng sớm hôm sau, An Cẩm Hiên mang vải vóc quà tặng tới, dĩ nhiên từ Nhị thúc công đến Tiểu Hàn đều có phần, làm Lí Đắc Hà chắt lưỡi, mấy người cùng nhau ăn điểm tâm, mang theo Cốc Vũ đi phường nhuộm.
Từ cửa nam đến thành bắc tương đương đi toàn bộ thành Vân Châu, cũng may đã quen đường có thể đi đường tắt, nghe bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, Cốc Vũ nghi hoặc, đợi đến khi vào khu bắc ít người, mới vén mành lên hỏi, “Cẩm Hiên ca, vừa rồi là chuyện gì?”
“Vừa rồi chúng ta đi ngang qua An Cư. Năm nay đại hội tơ tằm qua đi, bọn họ muốn kiếm tiếp món tiền lớn, vừa rồi ta vòng qua cửa hàng thấy vài người ở cửa vì nhị thiếu gia bất bình, phải thật phân ra...”
Cốc Vũ mặc kệ việc xấu của An Cư, dương khóe môi, “Xem bọn hắn có thể đắc ý được bao lâu.”
Như Ý thấy An Cẩm Hiên bọn họ cùng nhau tới, rất vui vẻ, lo trong lo ngoài thu xếp. An Cẩm Hiên muốn cùng Hoa Thị nói chuyện nên không thể không nói, “Như Ý cô nương, ngươi nên đi nghỉ đi, Hoa bá mẫu bắt ngươi làm khuê nữ, không phải làm nha hoàn, đều là người trong nhà không cần khách khí.”
Như Ý đầu tiên là sửng sốt tiếp đó cười đi xuống, Cốc Vũ nhìn bộ dáng của nàng, thầm nghĩ chẳng lẽ nha hoàn làm lâu cũng có bệnh nghề nghiệp?
Hoa Thị nhìn An Cẩm Hiên Cốc Vũ trước mặt, lại nhìn Hoa Ti Nhu đang ngồi ở một bên, hiển nhiên hai mẹ con đã thương nghị xong xuôi, “Kim lão bản, mấy ngày nay qua lại, ta sẽ không gạt ngươi, bên kia là cửa hàng bên này là phường nhuộm, xin hỏi về sau muốn phát triển thành một phần nhỏ trong ngành tơ tằm ở thành Vân Châu sao?”
An Cẩm Hiên không ngờ nàng hỏi trực tiếp như thế, phần nhỏ... đường dài không là mục đích của hắn, không chỉ muốn phần nhỏ nhoi, còn muốn An Cư không có đất cắm dùi. Nhưng hắn không thể nói như thế, sắc mặt nghiêm túc gật đầu, xem như xác nhận.
“Ta nói thẳng, ngươi muốn phát triển ở đây, nếu không có nét đặc biệt, từng bước một đi lên như vậy, không mười năm tám năm là không thành. Tuy ngươi còn trẻ, nhưng có nghĩ đến hay không?”
Lúc này An Cẩm Hiên đã khẳng định tám phàn là mẹ con Hoa gia cùng Hoa gia năm xưa có quan hệ, bằng không nàng sẽ không nói như vậy, sắc mặt căng thẳng, “Thỉnh bá mẫu chỉ giáo.”
Hoa Thị thấy bộ dáng An Cẩm Hiên như vậy, cảm thấy có tương lai. Điều chính yếu khác nàng không nói ra, đó là tin cậy, An Cẩm Hiên cùng Cốc Vũ cứu mẹ con hai người không dưới ba lần. Phần ân tình phải ghi nhớ, ngoài trừ người trước mắt này, người khác nàng lo lắng. Hoa gia năm xưa không phải bị người khác lừa sao.
“Tham gia đại hội tơ tằm chính là một cơ hội.”
An Cẩm Hiên cười khổ lắc đầu, “Nếu không duy trì dài lâu, nếu được tham gia thương hội chẳng qua cũng là hư danh mà thôi, trước mắt... vẫn nên khuếch trương thêm vài cửa hàng hoặc mở lớn có đặc sắc có năng lực, đến lúc đó tham gia đại hội, có thể từ danh sinh lợi.”
Nghe An Cẩm Hiên nói như vậy, Hoa Thị kinh ngạc, cùng hắn thương nghị một lát.
Cốc Vũ nghe bọn họ nói đến dệt vải gì đó, có chút không hiểu gì, cái gì máy trư lung đến giấu ngàn hoa, nàng không biết, chỉ nghe các nàng tại kia thăm dò nào là tơ, dệt, nhuộm các loại đều hưng trí bừng bừng.
Cuối cùng, Hoa Thị thu liễm tiếng cười, “Kim lão bản, đại khái ta đã nói, hiện tại chúng ta không có mấy thứ đó, nhưng vẫn có một điều kiện.”
“Cứ nói đừng ngại.”
“Cách dệt này, nếu ngày sau thành công, vẫn là danh nghĩa Hoa gia ta...” Hoa Thị rốt cục nói đến chỗ nàng chú ý nhất. Hoa gia sau nhiều năm dốc chỉ còn lại mẹ con các nàng, yêu cầu này theo lý mà nói cũng không quá phận.
An Cẩm Hiên trầm tư, điểm ấy hắn không sợ, chỉ lo lắng vạn nhất bên An Cư lại xảy ra chuyện gì, nếu mình hoàn toàn tin cậy bọn họ, chẳng phải là thất bại trong gang tấc?
Hoa Thị tựa hồ hiểu hắn đang nghĩ gì, “Tình huống trước mắt, mẹ con chúng ta tuyệt đối sẽ không ra mặt, chuyện bên ngoài vẫn giao cho Kim lão bản quản lý, chờ ti nghiệp ở thành Vân Châu phát triển, chúng ta lại nói, bất quá nếu Kim lão bản còn nguyện ý, nếu về sau Hoa gia chúng ta nổi lên, chỉ cần ngươi có thể nuốt được, sở hữu hàng dệt đều ưu tiên cho ngươi trước, lấy trăm năm làm hạn định.”
An Cẩm Hiên không khỏi hút một ngụm khí lạnh, Hoa Thị quả thật xuất thân từ Hoa gia, ra tay rất hào phóng, nói cách khác, phải làm cho bọn họ có thể vững vàng gót chân ở thành Vân Châu, dệt nhuộm sẽ tách ra, trăm năm Hoa gia, chỉ cần cửa hàng An Cẩm Hiên có thể dùng nhiều như vậy, sẽ ưu tiên cung ứng, này...
Hai người lại thương nghị chi tiết. Thời gian không ngắn, Như Ý vào cửa thăm chừng hai lần, Cốc Vũ thấy có chút không vui, đành phải đi qua giương giọng nói: “Như Ý tỷ tỷ, có chuyện gì sốt ruột như vậy?”
Như Ý co rụt lại, cười gượng lui về sau, “Ta muốn xem giải tán chưa, để đi chuẩn bị cơm canh, các ngươi đến một chuyến cũng không dễ dàng.”
Khá lắm lý do gượng ép này...
Cốc Vũ đứng ở cửa một lát, thấy nàng không đến nữa mới quay đầu. Như Ý ở giữa sân, Hoa Ti Nhu có lẽ không đề phòng nàng, trong lòng Cốc Vũ vẫn có một cây kim, dù sao nàng cũng từ Đoàn gia ra, nói gì đi nữa không tiện bán, mua vào cửa, dùng được hay khong phải xem xét lại, đặc biệt chuyện hôm nay, không thể để nàng phá rối.
Chờ Cốc Vũ yên tâm trở về ngồi ổn, thấy An Cẩm Hiên cầm trong tay một mảnh đồ án, há hốc mồm có chút không thể tin, tiếp đó nói: “Tự trước đến nay cứ cho rằng hàng dệt nổi là do thợ thủ công chế tạo ra máy dệt nổi, tốn thời gian cố sức, tuy là sang quý khó được, nhưng không thể làm ra nhiều, thứ này nếu thật như lời bá mẫu nói, chỉ sợ tung ra thì không lo hạn chế số lượng hàng dệt nổi, cách dệt này vô cùng tận, nếu thứ này có thể làm được, nhưng là...”
Nhìn An Cẩm Hiên giật mình đủ biết đây là một đột phá trọng đại.
Sắc mặt Hoa Thị trầm xuống, rồi thở dài, “Kim lão bản, ngươi ở tuổi này đã có thể nói ra căn nguyên, quả nhiên ta không nhìn lầm người. Năm đó Hoa gia làm ra bản vẽ, bất đắc dĩ... không nói cũng thế, bây giờ ở đây, nếu không hạ quyết tâm sẽ không lấy cái này ra, nhưng lão bà ta mắt thấy chỉ sống thêm vài năm lại không thể làm ra thứ này, chỉ sợ về sau ngay cả người dùng cũng không có.”
Lúc này An Cẩm Hiên mới nghĩ tới vấn đề này, nhưng không tiện hỏi.
Hoa Ti Nhu nói tiếp, “Hoa lâu cơ là thứ căn bản nhất của Hoa gia chúng ta lưu lạc nhiều năm qua, trải qua việc lần này, chúng ta không thể đợi đến thời cơ tốt nhất mới để nó lại thấy ánh mặt trời, sớm một ngày là một ngày, Hoa gia vẫn là Hoa gia.”
An Cẩm Hiên nghe xong gật đầu, lại nhìn vật trong tay. Đồ án vẽ thật kỹ càng, phải tìm người có tay nghề tốt nhất mới làm tốt, còn không thể để lọt tiếng gió...
An Cẩm Hiên cầm vật đó có chút không được tự nhiên, “Hoa bá mẫu, thứ này thật sự quá mức quý trọng, nếu ngài không để ý, ta... vẫn nên để ngài giữ tốt hơn, bằng không nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, ta đảm đương không nổi.”
Hoa Thị tất nhiên đáp ứng.
An Cẩm Hiên không nói nhiều, cầm bút giấy đi thư phòng, thừa lại vài người dọn cơm, Như Ý không thấy An Cẩm Hiên hỏi, “Kim lão bản thật bận rộn, cơm cũng không ăn.”
Cốc Vũ cười nói, “Trong thư phòng có bảo bối của hắn, đợi lát nữa bá mẫu mang một ít cho hắn là được.”
“Để ta đi thôi, dù sao cũng không kém này hai bước đường.”
“Đợi lát nữa đi!” Hoa Thị và Cốc Vũ đều ra tiếng, một người lo lắng bên kia, một người dĩ nhiên là không thể để người khác biết chi tiết nhà mình.
Như Ý sửng sốt, có chút ủy khuất, lại lập tức quay lại, “Xem các ngươi này, ta mừng rỡ được thanh nhàn.” Cực lực che lấp nhưng vẫn không che dấu được vẻ thất lạc.
Cốc Vũ xem ở trong mắt cũng không nói gì thêm, chuyện như vậy trước tiểu nhân sau quân tử tốt hơn.
Đợi đến khi An Cẩm Hiên vẽ xong tấm đồ đã là buổi chiều, bản chính trả về Hoa Thị không đề cập tới. Trước khi rời đi, lại cùng Hoa Thị nói chuyện này, “Vài ngày nữa Cốc Vũ phải về quê, bên kia ở nông thôn có hai người, một người là Cốc Vũ tỷ phu, một người là dượng, là thợ mộc và thợ đan tre nứa, thứ này dùng trúc chế ra, có thể cho bọn họ xem thử trước. Về sau ta để xe ngựa trong cửa hàng ách mỗi buổi sáng sẽ tới đây, nếu có chuyện gì có thể trực tiếp đi qua.”
An Cẩm Hiên nói rõ ràng như vậy, dĩ nhiên là nói rõ ngọn ngành với Hoa Thị.
Hoa Thị suy xét một hồi, cũng nói: “Không cần phiền toái như vậy, ngày thường nếu có chuyện gì, viện này không phải đã có vài người sao? ta cho bọn họ ai đi qua nói một tiếng là được.”