Điền Viên Cốc Hương

Chương 298: Chương 298: Q3 - chương 40: Mấy nhà vui mừng mấy nhà ưu phiền




Vô luận ở đâu, thời đại nào, dân chúng là tầng thấp nhất, cuộc sống kham khổ gian nan, mong muốn đơn giản là không cần trôi giạt khắp nơi thôi. Trong cảnh khổ cực ở đây, có thể qua yên ổn một chút, là phải xem quan địa phương vó vì dân suy nghĩ hay không.

Trước kia, Cốc Vũ luôn cảm thấy buồn cười còn có chút bất khả tư nghị khi thấy người mang ơn tiểu huyện quan. Lúc này có thể đích thân thể nghiệm, không khỏi thổn thức, chỉ mong Kinh Trập có thể làm tốt ở đây. Hắn không có việc gì thì thôi, trong gian nan khốn khổ, người thường không thể hiểu.

Chuyện khác không nói, thuế ngành dệt phải thu, bạc nhà giàu phải lấy, nhưng làm thế nào gián tiếp chuyển giao cho người nuôi tằm mà bọn họ không có lời nào để nói, là vấn đề lớn Kinh Trập phải đối mặt. Nếu cải cách mà động đến những thương nhân này hay thế lực sau lưng bọn họ, bọn Ngô Bình mất đi lợi lộc, không biết sẽ dẫn đến xung đột khúc mắc gì nữa. Nếu không xử lý tốt xung đột lợi ích, hậu quả sẽ không tưởng nổi.

Nhân viên công vụ ở cổ đại, thật không dễ dàng.

Vương Thì không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cần con mình không là tham quan là nàng yên lòng, thậm chí còn vì từng hoài nghi Kinh Trập nhận tiền mà áy náy. Chuyện bên này không sai biệt lắm, cũng không thể canh cả ngày, mà chuyện của An Cẩm Hiên không chờ được. Vương Thị không biết quan trường hiểm ác, cảm thấy hai bên tương đối, bên An Cẩm Hiên bức thiết hơn.

Vì thế hơn nửa đoàn người chuẩn bị trở về thành.

Ngô huyện qua thật yên lặng, về trong thành, An Cẩm Hiên chân không chạm đất đi phường nhuộm, lại xem xét hoa lâu cơ, rồi đi Vân Cẩm Các, tiếp đó bái phỏng An Nhị, thương lượng về sau nên làm như thế nào…

Vương Thị và Cốc Vũ vừa về nhà đã nghe tin Trần Vĩnh Ngọc và Giang Thị, mang theo Trần Giang Sinh, đến thành đặt mua đồ kết hôn, lúc đó trùng hợp Vương Thị mang Cốc Vũ đi Ngô huyện, xê xích chỉ một ngày. Vương Thị hối tiếc không thôi, đành phải tự an ủi là chờ Tiểu Mãn sinh đứa nhỏ dưỡng cho tốt chút, trở về thôn trang thâm.

Thời gian không tiếng động lặng lẽ chảy xuôi, nháy mắt lại đến một năm xuân về.

Nguyên Dệt Tú Trang sức sống bừng bừng, hoa xuân rực rỡ, tường viện bị chiếm lĩnh, hoa đào thược dược, hồng vàng xanh, ong mật bươm bướm bay lượn. Ý xuân tràn đầy.

Đột nhiên có tiếng bước chân, giữa đám lá xanh lộ ra một cái đầu tròn, hướng về phía thiếu nữ thất thần trong sân kêu, “Nhị tỷ! Tiểu Đào đang khóc kìa, sữa dê đã nguội chưa?”

Cốc Vũ thấy là Hạ Xuyên, hé miệng cười, ánh mắt cong lên.

Hoa Ti Nhu cùng Tiểu Mãn trước sau cùng sinh con vào mùa đông. Con Hoa Ti Nhu kêu Thiên Nhi, Tiểu Mãn ở tiệm thêu sinh con gái, đều là bảo bối, cũng dựa theo phong tục treo đèn.

Hạ Xuyên đột nhiên có cháu ngoại, người có vẻ trầm ổn hơn, nhưng chung quy vẫn là một hài đồng mấy tuổi, nói chuyện trong trẻo tính trẻ con lại muốn làm người lớn, nhìn rất buồn cười. Nhìn thấy đèn lồng treo cao nên đặt nhũ danh —— Đăng Nhi, sau thấy hoa đào trong viện rất rực rỡ, hắn lại có chút hối hận, nói muốn đổi tên——- Tiểu Đào. Tiểu Mãn thích tên Tiểu Đào, nói tốt xấu gì cũng từ Đào trang, tên này tốt, tên Đăng Nhi, sợ gió thổi tắt sẽ không tốt lắm.

Mọi người đều gọi Tiểu Đào, mà Hạ Xuyên càng là người bao che khuyết điểm, Đình Hữu và hắn chơi với Tiểu Đào, Tiểu Đào tiểu ướt quần, Cốc Vũ vội đi tới thay. Hạ Xuyên mượn cơ hội này vội dùng ngón tay mập mạp che khuất mắt Đình Hữu, “Ngươi là con trai, như xem Tiểu Đào như vậy là không hợp quy củ.” Đứa nhỏ mấy tuổi, sao hiểu được mấy chuyện đó, cũng không biết hắn từ đâu nghe được.

Vẫy cũng thôi, có đôi khi hắn còn vỗ vai Đình Hữu, “Lão đệ, ta làm cậu, ngươi không có phúc khí này của ta, còn phải làm trẻ con. Nhị tỷ ta nói, Tiểu Đào là ngoại sinh nữ của ta, về sau ta chính là trưởng bối, phải có trưởng bối bộ dáng mới được. Ngươi xem ta như vậy giống không?”

Nói xong chắp hai tay sau lưng, mím miệng không cười.

Bộ dáng nghiêm trang, người lớn thấy che miệng cười.

Hai năm này Đình Hữu và Hạ Xuyên như hình với bóng, Hạ Xuyên có hắn đều có, hắn có Hạ Xuyên cũng không thiếu, đột nhiên nghe Hạ Xuyên nói hắn không có ngoại sinh nữ, có chút ủy khuất, trong lúc nhất thời không biết như thế nào: “Kia ······ Tiểu Đào cũng có thể kêu ta là cậu.”

Hạ Xuyên nghiêm túc lắc đầu, “Đương nhiên không được, nhiều nhất chỉ có thể kêu thúc thúc.”

Lúc Đình Hữu muốn khóc, rốt cục Hạ Xuyên nghĩ tới biện pháp giải quyết, dùng sức vỗ Đình Hữu một hồi, “Ta biết, lão đệ, ngươi nói với nương ngươi có muội muội, chờ muội muội ngươi có đứa nhỏ, là ngươi có thể làm cậu, đúng là như thế.”

Đình Hữu nghe xong, suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, vội vã chạy về, tìm nương mình muốn muội muội.

Hạ Xuyên nhìn bóng lưng của hắn, gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ thương xót, “Thật đáng thương, muội muội lớn lên thật lâu mới có con, Đình Hữu lão đệ thật lâu sau mới được làm cậu, vẫn là ta tốt hơn.”

Đình Hữu chạy về nhà muốn muội muội làm người lớn buồn cười lại càng vui mừng. Hạ Xuyên vẫn ra dáng tiểu đại nhân, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đi theo cười, rồi suy xét vấn đề vừa rồi, càng thấy Đình Hữu thật đáng thương.

Mỗi ngày đều thấy tình cảnh như vậy. Sau khi Tiểu Mãn sinh đứa nhỏ, tiếng cười trong viện càng nhiều hơn. Khưu thẩm là người sảng khoái, lúc ghé qua cao giọng đại khí nói không có cách nào, sau này đột nhiên không thoải mái, tìm đại phu mới biết là có, chỉ là không biết nam hay mà thôi. Lời tiểu hài tử nói thật linh.

Xương cốt Tiểu Mãn yếu, sữa không đủ, vốn định thỉnh một vú nuôi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy người thích hợp, vẫn do Cốc Vũ ra chủ ý, mua dê. Trước chuẩn bị tốt sữa dê, ban đêm trước khi đi ngủ chuẩn bị nước sôi, lúc Tiểu Đào đói bụng sẽ đặt một chén sữa dê vào nước sôi hâm nóng. Việc này Vương Ninh Thị, Vương Thị, Cốc Vũ đều có thể đảm nhiệm. Ban đêm Tiểu Mãn không cần thức dậy, nghỉ ngơi nên khoẻ lên không ít, người cũng có tinh thần hơn.

Hạ Xuyên mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Tiểu Đào, mỗi ngày đều có thể phát hiện một chuyện tươi mới, sau đó chạy đến người lớn báo tin vui, Tiểu Đào chảy nước miếng, Tiểu Đào mặt tròn trịa, Tiểu Đào vừa nở nụ cười, Tiểu Đào… một khi khóc thì đi tìm Cốc Vũ, giọng điệu còn không êm tai, tỷ như lúc này.

Cốc Vũ với hắn rất bất đắc dĩ, một khi Hạ Xuyên thấy Tiểu Đào khóc, liền nghĩ đói bụng, “Ngươi cho là Tiểu Đào giống ngươi có thể ăn a, vừa rồi mới cho ăn xong. Nàng chưa biết nói, nói không chừng nước tiểu ướt nên khóc, nóng khóc, lạnh cũng khóc, đói bụng dĩ nhiên sẽ khóc, nói không chừng thấy ngươi cả ngày nhìn chằm chằm nàng, nàng không kiên nhẫn nhìn ngươi, cũng chỉ có thể khóc.”

Hạ Xuyên bẻ ngón tay, “Tiểu Đào thật đáng thương, không biết nói gì, nhưng nàng nhìn thấy ta không khóc, còn chụp ngón tay của ta cắn, nhưng nàng không có răng nên không đau, chỉ chảy nước miếng thôi.”

Hạ Xuyên nói xong chạy đi tiếp tục xem Tiểu Đào, Cốc Vũ không nói gì nhìn trời.

Bên này náo nhiệt vui mừng có chút bất đồng với bên kia. Hoa Ti Nhu sinh con, nghỉ ngơi coi như tốt, lúc này lại là có chút thất thần, một mình ngồi trong hậu viện.

Người ra vào phường nhuộm đông, phía sau lớn, An Cẩm Hiên cho người ta xây một viện độc lập, mặt khác là một dãy phòng, sân nhỏ đó lại thực dụng, mẹ con Hoa Ti Nhu và Như Ý ở đó.

Lúc này Như Ý đang ôm Thiên Nhi tại đùa, ánh mắt thường nhìn Hoa Ti Nhu. Hoa Ti Nhu cũng không nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh nhìn con kiến trên đất đến xuất thần. Lúc trước Hoa Thị không để An Cẩm Hoa vào xem Hoa Ti Nhu, không chỉ có không cho, còn luôn khuyên bảo nàng phải có bản sự, Hoa Ti Nhu nghe cảm thấy có đạo lý, không muốn sống cuộc sống như năm rồi.

Nhưng ngày Hoa Ti Nhu sinh hạ đứa nhỏ, Hoa Thị không thể cứng rắn hạ quyết tâm cự tuyệt An Cẩm Hoa vào cửa, dù sao cũng là đứa nhỏ của hắn nên cho hắn vào thăm. Lúc này Hoa Ti Nhu nghĩ đến tình cảnh bây giờ của mình, trong lòng ôn nhu, hắn vừa vào cửa đã sốt ruột, đầu tiên là hỏi nàng có khoẻ không, lại ôm lấy đứa nhỏ lộ ra nụ cười ôn nhuận. Nàng luôn nghĩ, mình từ nhỏ chưa gặp qua cha, chẳng lẽ con mình lại đi chung một con đường như vậy sao? Nương nói đừng nên quá tin vào đàn ông, hơn nữa An Đại nói không chừng là vì con trai mà đến.

Nhưng nàng không tin. Hôm đó An Cẩm Hoa không kịp hối hận, vẻ mặt áy náy, nói không đành lòng để mẹ con nàng ở bên ngoài chịu khổ, nhưng hắn có thể chờ, chỉ cần Hoa Ti Nhu nguyện ý, hắn dù khó khăn cũng muốn đón các nàng trở về. Trước khi rời đi, một đại nam nhân, trong mắt đều phiếm lệ.

Hoa Ti Nhu mềm lòng rối tinh rối mù, thậm chí có chút hận ý. Vì sao nương ngăn trở mình như vậy? Vào phủ thì sợ gì, mình có đứa nhỏ, hắn đã nói là cho mình một danh phận, mình làm thiếp lại như thế nào? Không phải hắn thường đau lòng mình sao?

Nhưng nghĩ như vậy, Hoa Ti Nhu cũng không dám cùng Hoa Thị nói. Nàng vừa bắt đầu câu chuyện đã bị Hoa Thị đánh gãy, nói đến nói đi đơn giản là, “Đứa nhỏ, nương sẽ không hại ngươi. Nếu hắn có phần tâm tư này, dĩ nhiên sẽ nâng kiệu rước ngươi vào cửa, bằng không về sau sao ngươi có đường sống? Nghe nương, chúng ta tự mình qua ngày, chờ hàng dệt nổi làm tốt, về sau hắn không dám coi thường chúng ta, khi đó ngươi muốn thế nào, nương sẽ không cản ngươi.”

Những lời này Hoa Ti Nhu không nghe vào tai. Vào cửa như thế nào nàng không thèm để ý, chỉ cần An Cẩm Hoa đối tốt với nàng là được. Chẳng lẽ ở cùng một chỗ lại không thể lui tới? Đã bị ngăn cách vài năm, sao nàng nhẫn được.

Vì thế cả ngày mặt ủ mày chau.

Như Ý xem ở trong mắt, mới đầu cũng đồng ý với Hoa Ti Nhu, sau này không biết sao lại kiên định đứng bên Hoa Thị, cả ngày khuyên nàng không cần nghĩ nhiều, còn nói phu nhân An Cẩm Hoa như thế nào, bên kia nhà lớn tranh đấu nhiều, tính tình Hoa Ti Nhu mềm yếu. . . ··· tóm lại nếu đi qua chính là đưa dê vào miệng cọp.

Hoa Ti Nhu càng thêm khó xử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.