Đoàn Vô Vi nói chuyện với Như Ý xong, lập tức đi thương hội tơ tằm, ở đến trưa, xong mới vào tửu lâu chuẩn bị cơm trưa.
Từ khi hắn đến thành Vân Châu, suy nghĩ thật lâu, không thể phủ nhận lúc trước hắn thật động tâm với Hoa Ti Nhu, gặp báo ứng, dạo một vòng trở về, hắn có chút hiểu rõ lại có chút ngây thơ, cũng may hắn đã dỗ được Hàn thị, sở hữu sản nghiệp ở Tú huyện đều là của Hàn thị, con của mình vẫn là con, đến cùng Hàn Thị cũng không tuyệt tình được, không tình thì còn nghĩa, cứ như vậy ôn hoà duy trì.
Cùng Hoa Ti Nhu sinh hoạt một thời gian ngắn, hắn mới cảm thấy mình chỉ có hai bàn tay trắng. Có vài chuyện, hắn không cần miễn cưỡng mình. Qua chuyện Hoa Ti Nhu và Hàn thị, hắn mới biết được trước kia hắn cho rằng nữ nhân đều nghĩ như nhau, là có bao nhiêu hoang đường.
Hiện tại hắn ở thành Vân Châu có nuôi một người, nói là nha đầu cũng tốt thông phòng cũng xong, chỉ cần sinh đứa nhỏ hắn sẽ nạp nàng, là người coi hắn như trời, hắn ho khan một tiếng, nàng có thể sợ tới mức hét to.
Mà Hàn Thị cùng đứa nhỏ, một tháng hắn ở ba ngày năm ngày, tường an vô sự.
Nhưng hắn biết, ngày lành có thể qua đi, hiện tại mình có gì đâu? Vì thế không chút do dự, dựa vào An Cẩm Lâm. Cây này không vững chắc như An Cẩm Hoa, nhưng hắn không thể không duyên cớ bỏ qua để mình bị trắng tay một lần nữa, huống chi, An Nhị cũng không kém An Đại mắt cao hơn đỉnh.
Ở sương phòng bên cạnh, An Cẩm Lâm tiễn bước khách xong, trực tiếp vào phòng Đoàn Vô Vi, “Đoàn đại ca, bên kia thuận lợi hết chứ?”
Nhìn xem, An Cẩm Lâm ngay cả một giọt nước cũng không rỉ như vậy, dù đối với một kẻ ở xa không bằng người của mình, đều có thể thật khách khí. An Cẩm Hoa quá mức kiêu ngạo, tự nhận là người có ưu thế tuyệt đối, nên có chút ương ngạnh.
Mông của Đoàn Vô Vi vừa rời ghế muốn đứng lên lại bị An Cẩm Lâm đè xuống, “Đoàn đại ca, ngươi với ta còn khách khí gì.”
Đoàn Vô Vi cười cười, “Ta đi gặp Như Ý. Nàng nói Hoa gia nha đầu kia tâm thần không yên, cũng may Hoa gia lão mẫu luôn trông chừng nàng, coi như là an ổn.”
Nghe Đoàn Vô Vi nói như vậy, An Cẩm Lâm cười cười, uống một ngụm trà, cũng không nhiều lời. Nghi người thì không dùng, lại nói Đoàn Vô Vi đã là lão làng.
Đoàn Vô Vi nghĩ đến lời của Như Ý, không khỏi nhiều lời hai câu, “Nhị thiếu gia, không thể cứ thủ như vậy, chuyện của người phải đến bao giờ đây? Chỉ cần ngươi có, bên kia còn có thể nói cái gì, cứ kéo như vậy cũng không phải là chuyện tốt.”
Trong lòng An Cẩm Lâm hừ lạnh một tiếng, hắn nào biết là muốn tìm được một người toàn tâm toàn ý có bao nhiêu khó. Từ nhỏ hắn từng nghe nói, tổ mẫu của mình là tiểu thiếp, bị không biết bao nhiêu vũ nhục và giễu cợt, cũng may còn có đại ca. Không chỉ là như thế, quy củ An Cư cũng do tổ mẫu phá hủy, mấy năm nay tự bản thân nói tổ mẫu là ruột thịt của mình, thương mình biết bao. Từ nhỏ nàng ở một bên nói quy củ An Cư là đích tôn kế thừa, một bên lại nói mình về sau nếu làm tốt thì có thể ở lại. Hắn ở giữa không biết giãy dụa bao nhiêu lần, mãi đễn cuối cùng An Cẩm Hoa xé rách mặt, có người nhìn về hắn, trưởng tử…
Sau này hắn mới hiểu được, bọn họ vừa muốn rửa sạch tội nghiệt của mình trước kia, vừa muốn con cháu mình có thể yên vui, nhưng đã quên phần gia nghiệp này như thế nào có được. Có lẽ bọn họ đã quên, là ai mỗi một năm đều nói muốn người có bản lĩnh kế thừa gia nghiệp, là ai liều mạng phủ nhận năm đó, người lúc nhỏ đối đãi tốt với mình lại như thế nào đây? Vì thế hắn chỉ có thể ăn năn cùng bọn họ lại không thể quay ngược thời gian. Hắn nhớ khi còn nhỏ, hắn thích nhất là nhìn thấy đại ca. Chỉ có hắn mới dắt mình ra ngoài chơi, khi xảy ra chuyện sẽ cho hắn chạy trước, hắn bị khi dễ đại ca hắn sẽ đi tìm người ta đánh trả thù, không sợ lúc đó hắn căn bản không lại đánh lại người ta.
Ca ca trên danh nghĩa của mình thì sao, chỉ biết làm sai chuyện gọi hắn ra mặt, dùng thân phận ca ca đè hắn, đặc biệt sau khi thành thân, đối với hắn đã ra tay vài lần, hắn không tin người trong nhà không biết cũng mặc kệ nó, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, ngôi nhà đó còn có gì đáng để lưu luyến?
Mà đại ca lúc trước tốt với mình, càng ngày càng không tốt, mất tích không rõ ràng. Là tổ mẫu nói dẫn hắn ra ngoài, kêu đại ca cùng đi. sau này đại ca không trở về, nhiều năm như vậy, nhìn khuôn mặt với nhiều nếp nhăn, lòng hắn một mảnh lạnh lẽo. Đều do mình, bằng không, nói không chừng đại ca sẽ không thấy tăm hơi như vậy. Lúc đó hắn đã hơn bảy tuổi, làm sao có thể không nhớ rõ một chút chuyện, lại có vài người biết. Đại ca đi rồi, hắn không còn là tiểu hài tử, hắn làm sai chuyện chỉ có thể tự mình gánh vác hậu quả ······
Ánh mắt An Cẩm Lâm lóe lên, nhưng không thể nói với Đoàn Vô Vi. Hắn biết gì đâu, nếu mình tùy tiện cưới vợ về sinh con tranh gia sản, hắn và An Đại có gì khác biệt đâu? Một mặt đối với đại tẩu dễ bảo, một mặt đối với Hoa Ti Nhu như vậy, hiện tại đại tẩu chắc là không biết hắn đã có con riêng.
An Cẩm Lâm nắm chặt nắm tay, hồi nhỏ hắn chịu cười nhạo vũ nhục, hắn sẽ không để con mình đi trên con đường đó.
Hắn nghe thấy mình cười ha ha, “Ngươi lo gì chứ! Mặc kệ có con không con, chỉ cần cho chúng ta một năm là đủ rồi!”
An Cẩm Lâm ra cửa, cứ đi bất tri bất giác đã đi tới Vân Cẩm Các. Hắn có chút kinh ngạc, không thấy Kim lão bản trong cửa hàng đón khách, lại gặp được cô nương kia, đôi mắt to lấp lánh phi thường cơ trí. Hắn nhơ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ngay trước cửa hàng nàng kéo một đứa nhỏ mấy tuổi từ trên đất lên, chống thắt lưng cùng người khác lý luận, thật khác biệt với những tiểu thư con nhà hắn thường tiếp xúc.
Sau đó mỗi khi có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, cá nướng cùng đủ loại món ăn ở Vân Cẩm Các làm hắn giật mình. Lí lão bản là lão bản Vân Cẩm Các, tiểu nhị lại không giống tiểu nhị, có tiểu nhị nhà ai có thể cùng lão bản cò kè mặc cả không lớn không nhỏ? Tiểu nhị nhà ai có thể chia tiền lời? Tiểu nhị nhà ai có thể lúc khách tra hỏi tự mình chống đỡ mà không vội vã từ chối? Lúc đó hắn còn tưởng là công lao của Kim lão bản, sau này mới biết thì ra là Cốc Vũ cô nương. Lúc nàng nói chuyện với tiểu nhị là môt buối sáng sớm, “Ngươi không cần nghĩ như vậy, ngươi cứ làm việc của ngươi, ai dám xem nhẹ ngươi? Ngươi ở đây làm việc nuôi sống một nhà lớn nhỏ, không ai có đủ tư cách chê cười ngươi...”
Hắn nhớ được thật rõ ràng, nàng nói, trong lòng ngươi phải coi trọng chính mình. Lúc đó hắn còn cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy ánh mặt trời chiếu lên người nàng rạng rỡ đầy sức sống.
Vì sao hắn cứ tới nơi này vậy? Hắn luôn không nghĩ tới vấn đề này, vừa rồi nói chuyện với Đoàn Vô Vi bất chợt nhớ tới chuyện cũ, hắn mới hiểu được, nơi này, hắn có cảm giác trở về tuổi ấu thơ, có cảm giác về nhà.
Không sai, chính cảm giác có thể cùng nhau chia sẻ. Hắn rất thích chờ đến buổi tối sau khi đóng cửa, một đám người to mồm thoải mái cùng nhau uống rượu. Khi đó không có tiểu nhị cũng không có lão bản, đều là người vì cuộc sống mà hối hả. Bọn họ đều giống nhau, mà chính hắn cũng thay đổi không ít, phát hiện hắn càng tôn trọng những người đó hơn, đã mang đến không ít nhân duyên tốt đến cho mình, hắn thật không ngờ.
“Vũ, Kim lão bản có ở đây không?”
Cốc Vũ vừa đến cửa hàng chờ An Cẩm Hiên, ai ngời lại nghe sau lưng có người kêu mình, là An Cư Nhị thiếu gia, nàng mỉm cười lắc đầu.
Với An Cẩm Lâm, mới đầu nàng bất quá chỉ là tạm thích ứng theo kế tuỳ nghi thôi, nhưng ở chung càng lâu, nàng cảm thấy kỳ thực bản thân An Cẩm Lâm không hư hỏng. Hắn muốn tranh gia nghiệp, nghe nói là do An Cư từ nhỏ đối với hắn không tốt. Hắn tựa hồ luôn trầm mặc, chỉ khi ở bên cạnh người khác mới chính thức vui vẻ. Hắn xử lý có một số việc, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng An Cẩm Hiên, nghĩ về sau nếu An Cẩm Hiên đối phó với hắn, trong nháy mắt Cốc Vũ có chút không đành lòng, lại rõ ràng, chuyện của An Cẩm Hiên, nàng chỉ có thể đề ý kiến, cũng không nghĩ quản lý ý tưởng của hắn. Mọi khổ cực và bất công, hắn sẽ một tay đòi lại.
Trải qua quan sát lâu như vậy, Cốc Vũ luôn cảm thấy lúc An Cư Nhị thiếu gia và Cẩm Hiên ở chung, có chút là lạ, nhưng nàng không thể nói rõ.
“Hay là ngươi ra phía sau đợi chút?” Có trời mới biết vì sao nàng xen vào việc của người khác? Là nhìn thấy khuôn mặt âm u của hắn?
Đang hối hận, nào ngờ người ta cũng không cự tuyệt, “Cũng tốt, vừa vặn ta không có chuyện gì làm. Văn đại ca, phía sau còn rượu không?”
Người kêu Văn đại ca, đứng sau quầy, cũng là vận may của hắn, rời quê hương cả nhà không có việc làm, ỷ vào mình từng là tiên sinh dạy tư thục không bỏ được mặt mũi, cuối cùng trong nhà không có gì ăn, vừa lúc cần tiểu nhị, làm cũng không tốt, bị Cốc Vũ mắng tỉnh. Một tiên sinh mà kiến thức không bằng một tiểu nha đầu. Hắn rất ngượng ngùng. Quả thật, mình không ăn trộm không cướp giật dựa vào lao động nuôi sống gia đình nhỏ của mình, không mất mặt gì. Sau này sinh ý Vân Cẩm Các tốt không nói, mình là tiểu nhị thế nhưng cũng được chia một phần, một khoản cũng có thể đủ dành dụm một hai, tin tưởng không bao lâu, hắn có thể thăng làm chưởng quầy, cuộc sống an ổn không là vấn đề nữa. Không chỉ có như thế, Cốc Vũ cô nương nghe nói vợ mình ủ rượu, lại giúp đỡ lo liệu, hiện tại có mấy tửu lâu và vài cửa hàng, đều lấy rượu nhà hắn.
Nghe An Cư Nhị thiếu gia nói như vậy, hắn chỉ ra phía sau, “Bao no!”
An Cẩm Lâm không nói nhiều, theo lời tiểu nhị chỉ, liền đi vào.
Lúc An Cẩm Hiên trở về, Cốc Vũ đang cùng Văn đại ca kiểm tra sổ sách, đang nghĩ qua chuyện này mình có thể nhàn hạ, ngẩng đầu thấy An Cẩm Hiên, “Kim đại ca, An Cư Nhị thiếu gia đang ở phía sau chờ ngươi.”
An Cẩm Hiên cười cười, “Cùng ta đi nhìn xem.”
Lúc Cốc Vũ và An Cẩm Hiên vào cửa, đã thấy phía sau không có tiểu nhị, An Cẩm Lâm nằm trên đất, một bên là vài bình rượu nghiêng ngã, nhưng không có đồ nhắm. Cốc Vũ đang định quay đầu lấy canh tỉnh rượu.
Lại nghe An Cẩm Lâm nói lời say.
“Đại ca, hôm nay trong nhà náo thành như vậy, ngươi thật không ngờ đi, ngươi nhất định không thể tưởng được...”
“Đại ca, vì sao?”
“Đại ca, đến cùng ngươi đi nơi nào? Nhiều năm như vậy, vì sao ngươi chưa từng trở về qua...?”