Điền Viên Cốc Hương

Chương 315: Chương 315: Q3 - Chương 57: Đều là mệnh




Trong lúc lời đồn lan khắp nơi, đã có người lạnh lùng xem, luôn ở nhà mẹ đẻ Tề Khưu.

Đầu tiên nàng còn tưởng An Cẩm Hoa sẽ đến đón, đợi mấy ngày không thấy đến, nàng liền lạnh tâm; Hơn nữa lời đồn truyền như vậy, nàng đứng ở tư thái bàng quan nhìn trượng phu của mình mới phát hiện, thì ra không tốt đẹp như mình thường thấy.

Như vậy, càng thêm không nguyện ý trở về, trong đầu lại nhớ thương Hồng Nhi.

Tề phu nhân Tiết thị thấy bộ dáng của nữ nhi, rốt cục hạ quyết tâm đi vào khuyên.

“Ngươi vẫn muốn ở đây sao? Cha ngươi bên kia không mở miệng.”

Nữ nhi đã xuất giá, ở nhà mẹ đẻ chỉ có thể coi là khách. Tề Thị có chút bi thống, nước mắt cuồn cuộn chảy ra. Tiết thị đau lòng bước qua đỡ nữ nhi, “Ngươi cái nha đầu ngốc, đều do nương bình thường quá mức thương ngươi, không để ngươi biết chuyện đời hiểm trá, cũng không gì cùng lắm thì...”

Vành mắt Tề Thị có chút hồng, cũng hiểu được khổ tâm của Tiết thị, trong nhà có di nương, “Nương, ngài không cần khó xử, hai ngày sau ta đi về.” Nói xong còn cố ý dương dương tự đắc khóe miệng, “Ta cũng nhớ Hồng Nhi. Không ai như ta bỏ con về nhà mẹ đẻ, nương còn nghe theo ta.”

Tiết thị nhịn không được, đỏ hốc mắt, “Con ngoan, bộ dạng ngươi như thế này sao nương lại nhẫn tâm. Nhưng nam nhân trên đời này, hiếm có người không thay đổi thất thường. Chúng ta trừ bỏ nhận mệnh còn có thể như thế nào? Huống hồ hắn đối đãi ngươi không tệ, lúc này đây, hắn cũng quá khó khăn.”

Tề Thị trong lòng có chút lạnh, nghĩ tới nương, từ nhỏ không có chuyện gà bay chó sủa, không khỏi thở dài “Trong lòng ta kỳ thực cũng không oán như vậy, ta chỉ trách hắn giấu giếm ta cực khổ, còn là con trai, về sau nếu truyền ra ta là người không hiền lương, hắn nên hiểu...”

Nghe Tề Thị nói như vậy, Tiết thị yên lòng.

“Ngươi có thể nghĩ như vậy, nương thật vui mừng. Hiện tại không có gì đáng sợ, bất quá là một nữ tử không có căn cơ thôi. Nếu ngay cả nàng ngươi không đối phó được, về sau làm sao quản nổi một trạch viện lớn như vậy? Huống hồ nếu hắn thật sự có tâm với nàng, sao không sớm tiếp vào? Nương đã hỏi thăm qua, chẳng phải trước kia đã liên lụy đến Đoàn gia sao. Cho nên về sau ngươi bắt nhược điểm này của nàng nói không khó, nói dễ cũng không dễ dàng, liền coi hắn tín ai.”

Tề Thị nghe Tiết thị an ủi mình, cũng thư sướng không ít.

Tiết thị không ngừng cố gắng, khuê nữ gả ra ngoài không thể cả ngày ở bên người, “Nương nói với ngươi, ngươi vui mừng hờn giận gì đều hiện trên mặt, lúc chưa xuất giá đó là thẳng thắn đáng yêu, nhưng lúc này người ta sẽ nói ngươi không hiểu chuyện. Vú nuôi ngươi ở bên cạnh ngươi ta rất yên tâm. Lúc này trở về đừng có náo cương, mà ngươi nên nhận lỗi với hắn. Thời gian này hắn gặp khó khăn, nếu ngươi đứng ở bên cạnh giúp đỡ, hắn sẽ cảm niệm phần tình của ngươi, căn cơ về sau mới ổn định, thừa dịp này hai năm sinh con trai thì càng tốt hơn.”

Ánh mắt Tề Thị sáng long lanh, “Nhưng nữ nhân kia sinh con ······ “

Tiết thị một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ngươi ngốc à, con cũng là con của ngươi! Hiện tại đứa nhỏ kia mới bao lớn? Ngươi cái gì cũng không cố gắng, cứ chạy về là không được. Phải lộ ra khí độ, dù rớt răng cũng phải nuốt vào, đem đứa nhỏ kia nuôi ở bên mình, chưa từng nghe qua ơn sinh không bằng ơn dưỡng sao? Ngươi là chính thất, nàng ngay cả di nương cũng không là, ngày sau người tới trong tay ngươi, ngươi phải có tư thái. Nếu hắn tin ngươi, dù nâng lên thành di nương, có gì không nằm trong tay ngươi? Nàng ta dựa vào bất quá là trìu mến của hắn thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Đêm nay, Tề Thị cảm thấy chính mình quả thực thoát thai hoán cốt.

Ngày thứ hai đã sớm rời giường, thấy thần thanh khí sảng, nếu nam nhân đều không đáng tin cậy, mình đã quán triệt, khóc không được gì, ít nhất nàng nên vì mình tranh một tiền đồ tốt đẹp.

Khẽ mỉm cười, nhìn gương mặt trong gương vừa quen thuộc lại xa lạ, “Ma ma, chải mẫu đơn kế cho ta đi. Không phải ngài nói ta búi tóc kiểu đó xứng với khuôn mặt ta sao?”

Kiều ma ma thấy Tề Thị như vậy, biết đã nghĩ thông, trong lòng vui mừng, “Nãi nãi, ngươi nghĩ được như vậy là tốt rồi, nên mặc tươi hơn một ít mới được, nếu sầu mi khổ kiểm ······ “

Tề Thị cười cười, “Được rồi ma ma, để ta thở một chút, lát nữa trở về ta còn có đại sự phải làm.”

Kiều ma ma liền cười, động tác nhanh nhẹn búi tóc cho Tề Thị, lại thấy nàng chọn màu xanh cổ vịt mặc ở trên người, cả người đều có vẻ kiều mị. Trong lòng lại không lý do đau xót, tiểu thư vẫn phải giả ngây thơ không biết sự. Tuy nàng lo lắng trong lòng nhưng cũng vui mừng, tựa như bọn họ trước kia. Nhưng không đáng kể, hiện tại coi như đã suy nghĩ cẩn thận, trong lòng kiên định. Nữ nhân thật không có bao nhiêu thời gian tốt đẹp.

Trong lòng thở dài, Kiều ma ma vẫn lộ nét tươi cười. Nghĩ chuyện vô dụng làm gì, đem này nọ chộp vào tay mới là lẽ phải.

Hoa Thị như cũ ở phường nhuộm trông coi, đôi khi còn chỉ điểm Như Ý.

Bằng không nàng cả ngày trông Thiên Nhi, không cần người khác nhúng tay, không có một khắc rảnh rỗi.

Như Ý muốn tới giúp đỡ nhưng lại nhớ tới lời của Cốc Vũ, là phải nghe bá mẫu. Nếu nàng nhàn nhã sợ lại nghĩ ngợi lung tung, canh chừng là tốt rồi, đâu còn cách nào khác.

Ai nói không là chứ? Như Ý đem quần áo đã giặt sạch sẽ của Thiên Nhi máng lên sào trúc, trong lòng hận Hoa Ti Nhu thêm một tầng, cuối nàng sẽ như thế nào? Lúc trước mình lúc trước cũng như vậy, nhưng vì một người nam nhân như thế bố trí nương không để ý tới sao? Sợ là đến lúc đó sẽ nếm mùi đau khổ. Thiên Nhi mà theo nàng vào An Cư về sau nên làm thế nào cho phải.

Sắc mặt Như Ý không rất dễ nhìn. Lúc đầu mình ở nơi này chẳng phải như thế, còn động tâm tư lớn như vậy, đi bước này... không chắc chắn sẽ không đi lại con đường của Hoa Ti Nhu, nàng đã không còn cách nào, nhưng ít nhất Hoa Thị không nguy hiểm đến tánh mạng, còn có thể bảo toàn đứa nhỏ... Tay Như Ý run lên.

Một bước sai, sẽ từng bước sai, mình lại nghĩ đến đâu vậy.

Thấy Hoa Thị ôm Thiên Nhi tại kia trầm tư, muốn đi qua lại không muốn phá rối ý nghĩ của nàng, đành phải ngồi ở một bên, lo lắng.

Cốc Vũ vừa mới vào sân đã thấy một hình ảnh cổ quái. Hoa Thị ôm Thiên Nhi đi tới đi lui. Tuy cả người di động nhưng không có sinh khí. Như Ý nhìn chằm chằm nàng, cắn môi, tay hơi hướng về phía nàng, vẻ mặt khẩn trương, bộ dáng khó tả.

Chỉ mong … Như Ý sẽ không là Hoa Ti Nhu thứ hai. Hoa Ti Nhu đáng thương, nhưng cũng đáng giận, còn không biết tương lai sau này ra sao. Hoa Thị thương tâm là chắc rồi. Hiện tại Như Ý có dáng vẻ lo lắng, đặc biệt lần trước bị Hoa Ti Nhu nói toạc ra, cái gì cũng không gạt bọn họ.

Như Ý thấy Cốc Vũ đi vào như trút được gánh nặng bước qua nói với Hoa Thị: “Bá mẫu, Cốc Vũ đến, các ngươi rất nói chuyện, ta mang Thiên Nhi.” Thuận tay ôm Thiên Nhi, thở dài nhẹ nhõm.

Cốc Vũ không chối từ, kéo Hoa Thị ngồi xuống, muốn an ủi hai câu, lại không biết nói như thế nào.

Cũng may Hoa Thị cũng không nóng lòng nhắc tới Hoa Ti Nhu, mà hỏi Cốc Vũ, “Cái mũ kia do các ngươi thêu?”

Mũ thế còn quan trọng hơn nữ nhi? Hoa Ti Nhu thật đã tổn thương Hoa Thị, không đề cập tới cũng thế. Nhưng nếu thật nàng hỏi tới Hoa Ti Nhu, mình nên trả lời thế nào?

“Đúng vậy, lúc bọn họ mua ta cũng có mặt.”

“Còn hai hạt châu gỗ kia?”

Lần trước đã hỏi qua, Cốc Vũ nói về nhà hỏi một chút, kỳ thực là muốn có tin tức chính xác, “Ta cũng không xác định. Lần trước sau khi ngài hỏi, ta trở về suy nghĩ, là ta ở trên đường Bát Phương Lâu tùy tay mua. Hạt châu nhìn không ra cái gì, đây là lúc đó ta cùng mua, người xem xem!”

Cốc Vũ nói xong, đem trâm cài cùng hoa văn hạch đào gì đó đều đưa qua.

Tay Hoa Thị run lên, “Không sai, không sai! Chính là nó!”

Cốc Vũ hơi nhíu mày. Sao thần sắc Hoa Thị kích động như vậy? Chẳng lẽ có quan hệ gì, trong đầu cố nhớ tới khuôn mặt của nam tử kia, nhưng chỉ mơ hồ không có ấn tượng gì, chỉ nhớ sạp đó, rất đặc biệt.

Hoa Thị run run, cười cười, thần sắc kích động, “Mau mang ta đi tìm xem!”

Cốc Vũ không hỏi nhiều, vào cửa cùng Như Ý nói một tiếng: “Như Ý tỷ tỷ, ta cùng bá mẫu ra ngoài một chuyến. Thiên Nhi phải làm phiền ngươi.”

Như Ý dỗ Thiên Nhi, “Ngươi yên tâm, ai tới cũng không đem Thiên Nhi đi được, huống chi nơi này còn có nhiều người như vậy, không ai dám xằng bậy.”

Như Ý nghĩ quá nhiều...

Cốc Vũ không ngắt lợi nàng, cẩn thận chút cũng tốt, liền mang Hoa Thị ra cửa.

Trên xe, Hoa Thị muốn giải thích vài câu, lại không biết nói từ đâu, “Nếu có thể tìm được, ta an tâm.”

Cốc Vũ không hiểu ra sao, cũng không nói gì, thẳng đến Bát Phương Lâu.

Ngã tư đường vẫn vậy náo nhiệt, sạp vẫn bày một hàng, ngay cả người bán hàng rong cũng nhiệt tình như cũ. Nhưng không nhìn thấy quầy hàng đặc biệt kia.

Hỏi thăm vài người bán hàng rong, đều có vẻ mặt không kiên nhẫn, “Ngươi nói hắn a! Có bạc liền vui chơi giải trí, không có mới đến, sợ là lại gặp vận may!”

“Mua không mua ...”

Cốc Vũ lui về buông tay lắc đầu, Hoa Thị lã chã chực khóc.

Cốc Vũ vội vàng an ủi nàng nói: “Bá mẫu, muốn tìm thì sẽ tìm được, ngươi coi hắn bày một quầy hàng chờ đợi lâu như vậy, chắc cũng là muốn tìm các ngươi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.”

Hoa Thị đành chịu, vành mắt đỏ lên.”Vẫn là không có duyên phận ·...” Đột nhiên căm giận nói: “Nếu biết như thế đã không sinh nàng!”

Nàng là Hoa Ti Nhu?

Cốc Vũ suy nghĩ rốt cục trung niên hán tử kia là ai.

Hoa Thị thấy Cốc Vũ không hiểu, thở dài một tiếng, “Là Hoa gia, chúng ta khó mà nói hết...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.