Đang ở lúc thời tiết nóng nhất trong năm.
Toàn bộ thế giới tựa hồ thật yên tĩnh, ngoại trừ thanh âm bánh xe lăn trên đường là tiếng ve kêu. Không có những âm thanh khác, đong đầy cảm giác phiền muộn. Trời nóng như thiêu đốt, đá lát ven đường như muốn bốc khói, một cơn gió ngẫu nhiên thổi qua mang theo khí nóng hừng hực.
Một đường xe ngựa một đường bụi.
Trong xe ngựa đang rong ruổi trên quan đạo, một tiểu cô nương mười mấy tuổi nhăn nhó như bị thiếu nước, tâm sự trùng trùng, trên tay níu chặt một mảnh khăn, không biết bị xoa nắn thành bộ dáng gì. Một tiểu tử mập mạp khác, khoảng sáu bảy tuổi, ngược lại tinh thần mười phần vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, ánh mắt sáng rỡ.
Lúc này béo tiểu tử quay đầu thở dài một tiếng, “Tỷ, ngươi xem ngươi xem kìa! Tảng đá nhỏ kia như bốc hơi nước, không chừng đánh trứng gà lên là có thể ăn bánh trứng. Còn có trên cây bên kia trái cây thật ngon, nhất định ăn ngon lắm, hay là chúng ta vào rừng dạo, bắt thỏ nướng trên đường ăn?”
Cốc Vũ có chút trầm mặc không nói nhìn Hạ Xuyên. Lúc đầu còn tưởng rằng nói mang tiểu tử này về Đào trang một thời gian hắn sẽ không vừa ý. Nào ngờ không cần dùng tới lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn. Từ khi biết được tin tức này hắn liền cao hứng phấn chấn, còn nói cha nuôi nói phải tu thân dưỡng tính, nhanh chóng thu thập tiểu cung tiễn cùng sách vở bỏ vào thùng, thật có bộ dáng người đọc sách, chẳng qua lúc cáo biệt Đình Hữu có chút lưu luyến.
Vừa ra cửa thành, cái mũi Cốc Vũ liền lên men, hắn lại như chưa từng phát sinh chuyện gì, nhìn cái gì cũng vui vẻ, thậm chí còn có khuông có dạng đọc một đoạn Tam Tự Kinh cho Cốc Vũ nghe, thấy Cốc Vũ không hưng trí mới im miệng... Một bên nhớ thương Đại Hàn, Tiểu Hàn, chuyển đến một bên xe nhìn coi quà cho bọn hắn gì có bị va chạm hư không. Nghĩ đến Tiểu Đào có thể không nhận ra mình cũng không có ưu thương, “Không nhận ra thì ta ôm nàng một ngày, nàng tự nhiên sẽ quen trở lại...”
Chung quy Cốc Vũ không nói gì.
Hạ Xuyên vốn béo, lúc này một thân mồ hôi, thấy Cốc Vũ không nói gì, “Tỷ, ngươi làm sao vậy? Không có chút tinh thần nào.”
Cốc Vũ ngẫm nghĩ, cũng không biết nên nói thế nào với hắn. Ngày đó sau khi tra rõ ràng, bọn họ phát hoảng. Người kia quả thực là người của An Cư. Người của An Cư nhân, còn không phải do An Cẩm Hoa gợi ý làm? Nếu xảy ra chuyện, bên này sẽ không bỏ qua An Cẩm Hoa. An Cẩm Hoa cảm thấy bị oan uổng dĩ nhiên không phục, đến lúc đó hai bên tranh đấu huynh đệ tương tàn, cuối cùng người thắng lại là ai? Là An Cẩm Hiên, nhưng hình như có người biết thân thế An Cẩm Hiên nên tính kế lôi hắn vào, chỉ cần chờ An Cẩm Hoa và An Cẩm Lâm lưỡng bại câu thương, liên lụy An Cẩm Hiên, đến lúc đó sẽ ra sao? Người ở phía sau đắc lợi là loại người nào đây?
Huống hồ, từ khi An Cẩm Hiên ở chung với An Cẩm Lâm, sẽ không đối phó An Cẩm Hoa đơn giản như vậy. Hắn biết chân tướng năm đó, cùng với kết cục của ác nhân đó.
Sự tình không đơn giản như tưởng tượng. Đối thủ mạnh hơn rất nhiều, mà bọn họ, ngay cả đối thủ là ai còn không xác định được.
Không làm gì được chỉ có thể tránh đi, Cốc Vũ và Hạ Xuyên trốn trở về, tuy rằng không thể làm ra gì nhưng trốn trong chỗ tối người sẽ không dùng bọn họ làm lợi thế áp chế An Cẩm Hiên, ít nhất ở thôn trang bình tĩnh an toàn. Lí Đắc Tuyền bọn họ nếu an phận ở cửa hàng, dù là ai, không ở trong tình huống bất đắc dĩ, dựa vào quan hệ với Tô Thủ Nghiêm sẽ không đến mức làm khó bọn họ.
Hạ Xuyên thấy Cốc Vũ không nói chuyện, dùng ngón tay mập mạp chọc cánh tay nàng, “Tỷ tỷ, ngươi không cần mất hứng như vây. Đã lâu chúng ta không về thôn trang , có phải lần này cha mẹ đuổi ngươi đi? Không phải à, vậy thì ngươi càng không cần lo lắng, ta sẽ không bỏ dở việc cha nuôi dạy ta, mỗi ngày học ba trang sách, ít nhất luyện tập một khắc, nếu ngươi lo lắng thì canh chừng ta là được...”
Cốc Vũ bực bội, tiểu tử này nghĩ đến đâu đây! Nhất thời cũng không mở miệng nói với hắn đầu đuôi, chỉ nói: “Chuyện của người lớn, ngươi đừng hỏi nữa. Ta có gì mất hứng chứ, chẳng qua là hôm nay quá nóng không có tinh thần...” Lời này ngay chính nàng cũng không tin.
Ánh mắt Hạ Xuyên quay tròn vòng vo mấy vòng, như cẩn thận suy nghĩ rồi vỗ tay cười nói, “Ta đã biết, ngươi gây gỗ với Cẩm Hiên ca có phải không? Hừ! Nếu không là nương cản ta, ta phải đi mắng hắn một chút! Nương cũng nói Chuyện của người lớn không cần ta quan tâm, thật là...”
Cốc Vũ nghĩ giữa mình và An Cẩm Hiên, cái gọi là cãi nhau chẳng qua là thế mà thôi, bằng không sao lại trở về, bằng không sao có thể để người bên kia thả lỏng cảnh giác. Nhưng nàng nói với Hạ Xuyên như vậy, có làm hắn bất an không? Nghe hắn nói mấy câu nói đó, Cốc Vũ đột nhiên cảm thấy không cần phải lo lắng. Đúng vậy! mình có gì không vui chứ? Cũng không phải thật sự ầm ĩ túi bụi với An Cẩm Hiên, cũng không phải là không nơi đi mới về thôn trang, cũng không phải bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà. Chỉ là tương đương thăm người thân thôi, huống hồ lúc trở về mọi chuyện đều tốt, vả lại về thôn trang không chừng có thể chiếu cố giúp đỡ phần nào.
Nếu mình có thể giống như Hạ Xuyên thì tốt biết mấy. Cho tới bây giờ Hạ Xuyên chưa từng lo lắng. Từ thôn trangđến trong thành có thể nói hắn còn nhỏ, nhưng vài năm nay, vô luận hắn ở nơi nào luôn có thể thích ứng nhanh chóng. Hình như Cốc Vũ chưa từng thấy bộ dáng sầu lo của hắn. Trong thành không có Tiểu Hàn, Đại Hàn, hắn nhanh chóng kết bạn với Đình Hữu và Hổ tử. Lúc Tiểu Đào rời đi hắn rất khổ sở, sau đó mọi người khuyên qua nhủ hắn lại vui vẻ. Không phải hắn không chịu để tâm, mà hắn luôn lạc quan, tỷ như thời tiết khó chịu này, hắn béo như vậy nhất định rất nóng, lại nghĩ tới trên hòn dá có thể làm bánh nướng áp chảo...
Đau lòng một hồi, Cốc Vũ vội rót một ly mặc sinh cho Hạ Xuyên, thuận tay quạt vài cái cho hắn xem hắn uống.
Hạ Xuyên không thích, “Thứ này nóng như vậy, không uống!”
Cốc Vũ nhẫn nại, “Không có nước lạnh ngươi cũng phải uống một chút. Sư phụ ta nói, uống mặc sinh nóng có thể bức nóng độc ra. Ngươi ra nhiều mồ hôi như vậy không uống sao được?”
Không chờ Cốc Vũ nói xong, Hạ Xuyên liền cười một hơi uống hết, nháy mắt nhìn Cốc Vũ, bộ dáng như đạt được mục đích, Cốc Vũ mới phát hiện sắc mặt của mình không chỉ tốt lên một chút xíu.
Nàng lại tiếp tục đề tài vừa rồi, chọc hắn, “Ngươi nói ngươi muốn đi đánh Cẩm Hiên ca?”
Hạ Xuyên hé miệng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hắn khi dễ ngươi ta sẽ đánh hắn.”
Trong đầu Cốc Vũ tưởng tượng ra hình ảnh một bé mập tiến lên đánh người, cười rộ lên, “Nếu ngươi đánh không lại hắn làm sao bây giờ? Ngươi xem ngươi có bao nhiêu khí lực, có năng lực đánh hắn sao?”
Bé mập sặc, khụ khụ hai tiếng, không hiểu sao tỷ tỷ mình lại nói những lời không may này, rốt cục nghẹn ra một câu, “Ngươi bé gái thì biết cái gì. Ai nói đánh nhau chỉ trông vào khí lực? Ta có thể kêu Đình Hữu và Hổ tử. Trong nhà Đình Hữu có bột tiêu, có thể làm sặc người ta. Nếu bị bột tiêu vào mắt, người có năng lực cỡ nào cũng không có cách gì. Hồi nhỏ Hổ Tử đi theo cha hắn biết ngáng chân còn có thể làm cạm bẫy. Bằng không chúng ta tới phường nhuộm lấy vải chơi, chờ hắn tới quấn hắn... Có rất nhiều biện pháp trói hắn.”
Cốc Vũ không khỏi nghẹn. Đứa nhỏ này, tính tình Lí Đắc Tuyền và Vương Thị là như vậy, tuyệt đối mình sẽ không dạy hắn mấy chiêu trò đó, nhưng hắn học được từ nơi nào...
Dù sao mình cũng không lo lắng, ít nhất về sau hắn không dễ dàng bị người khi dễ.
“Vạn nhất là lỗi của tỷ tỷ thì sao, ngươi không hỏi gì hết liền đi đánh người?”
Hạ Xuyên lúc này không cần suy nghĩ, “Dù ngươi sai thì thế nào? Hắn nên nhường ngươi, bằng không sao ngươi có thể gây gổ với hắn. Ngươi lỗi ta cũng muốn đánh hắn, ta là nam nhân trong nhà, ngươi và đại tỷ và nương, ai cũng không thể bị khi dễ, đại ca nói với ta như thế.”
Cốc Vũ nghĩ đến Kinh Trập, một người ôn nhuận nho nhã như vậy, chẳng lẽ là do Kinh Trập dạy sao? Thật sự là không tưởng tượng nổi.
Nàng còn muốn nói hai câu nói đó là không đúng, lại nói không nên lời. Cái mũi ê ẩm muốn chảy nước mắt, cái gì là thân nhân, cái gì là tình thân, có lẽ chỉ có huyết mạch chí thân mới có thể như thế. Mặc kệ là lỗi của ngươi, mặc kệ là chuyện gì, đầu tiên đứng ở bên cạnh ngươi giúp đỡ ngươi trước, không để ngươi cảm thấy cô độc, bởi vì bọn họ vĩnh viễn đều đứng phía sau ngươi. Cái gọi là giảng đạo lý và thảo công đạo, có rất nhiều người có thể làm được, nhưng có thể thật sự không hỏi xanh đỏ đen trắng mà duy trì ngươi thì không có vài người.
Tiểu tử này, sao có thể làm cho người ta cảm động như vậy.
Nàng ôm lấy Hạ Xuyên. Hạ Xuyên vặn vẹo thân mình, không thoát ra nổi, nhịn không được than thở, “Sao ngươi lại như vậy chứ? Ta nóng như vậy ngươi còn không buông ra. Cứ như vậy chúng ta đều biến thành bánh bao hấp.”
Kóe mắt Cốc Vũ vẫn còn ướt, vuốt đầu hắn cười mắng một câu, “Ngươi đồ ăn hàng!”
Hắn không cam yếu thế, lập tức cãi lại, “Ngươi dám nói ngươi không cần ăn cái gì!”
“Nha, mỏ nhọn lợi hại. Về sau...”
“Ha ha —— “
Xe ngựa không chút chậm trễ tiếp tục đi về phía trước. Trong xe náo nhiệt hẳn lên, không yên lặng như lúc vừa ra cửa.
Tâm tình thư sướng, đường đi như gần hơn rất nhiều.
Lúc tới Đào trang là lúc mặt trời ngã về tây. Người trên ruộng còn chưa kết thúc công việc, khói bếp đã lan toả, trâu già đi ở trên đường, “Tiếng bò rống —” mỗi tiếng đều thản nhiên.
Đào trang càng lúc càng gần, tâm tình Cốc Vũ càng vui sướng, không ngừng nói chuyện trước kia với Hạ Xuyên, cái gì nửa đêm nương theo ánh trăng cấy mạ, trồng mặc sinh, đêm trăng đi hồ sen, “Khi đó ngươi còn nhỏ, chỉ biết khóc, nhớ được cái gì!”
Toàn bộ Đào trang tràn ngập mùi hương ngọt ngào làm người ta mê muội, mùi đặc trưng của quả đào.