Điền Viên Cốc Hương

Chương 331: Chương 331: Q3 - chương 73: Làm ầm ĩ




Thu thập sạch sẽ giường lớn lộ ra mùi quen thuộc, Cốc Vũ còn tưởng sẽ ở cùng Tiểu Mãn, Tiểu Hà. Lúc này trở về, các nàng vẫn ở đây nhưng đã làm vợ làm mẹ người ta, những chuyện khác thì thay đổi không lớn.

Chiếu trải xong, Hứa Thị mới kéo tay Cốc Vũ ngồi xuống, “Nãi nãi ngươi không biết các ngươi trở về, bên kia cũng không có người dọn dẹp, ta nghĩ chắc ngươi không thích ở bên kia, không bằng cứ như cũ tốt hơn, cũng không nói được gì. Nếu qua bên đó không thoải mái thì đừng đi, nếu ở cả năm sợ ngươi khó xử.”

Ăn xong cơm chiều tắm rửa xong vẫn chưa buồn ngủ. Vừa rồi nói nghỉ tạm chỉ vì có thể đi về chỗ cũ thôi. Phòng cách vách, không biết mấy người ờ làm cái gì ầm ĩ, bất chợt truyền đến một trận cười ha ha.

Cốc Vũ dĩ nhiên biết tính tình Lí Hà Thị, vẫn không nhịn được tò mò hỏi, “Nhị bá mẫu, nãi nãi bên kia như thế nào? Sao nhà vẫn như cũ?”

Hứa Thị không thể không nề hà, “Cũng không có biện pháp gì. Năm kia đã nói xây lại nhà rồi lợp ngói luôn phần còn lại, chứ để như vậy nhìn không vừa mắt. Ở thôn trang nhà chúng ta là độc nhất vô nhị, có người còn nói giống như người âm dương quái khí. Nào ngờ nương không chịu, nói là chuyện của bọn họ, già đi cũng không cần dựa vào nữ nhân đó, dù sao vẫn có thể ở... Kỳ thực là nàng không muốn cho đại tẩu sống thoải mái. Mấy năm trước đại tẩu không là nàng dâu vừa ý nàng. Sau này không còn chen chúc nữa, đại ca đại tẩu vẫn luôn ở đó. Phía trước một nhà ngói tổng cộng có hai gian, một gian cha mẹ ở, một gian khác nương muốn để đồ, nói già đi không thể ở phía sau ẩm thấp, cho đại bá mẫu ngươi ở đằng sau. Ngươi nói tội gì mà ôm mãi cơn giận không đâu!”

Cốc Vũ toát mồ hôi. Loại chuyện này chắc chỉ có Lí Hà Thị mới làm được.

Hứa Thị tiếp tục nói. Bình thường người nói chuyện không nhiều, nhiều lắm là cùng Giang Thị thỉnh thoảng gặp nhau mới tâm sự một phen, nhưng tốt xấu gì cũng là người ngoài, đương nhiên không tiện nói chuyện trong nhà, đặc biệt lại là trưởng bối. Cốc Vũ lại khác, nàng là cháu gái, lại thân với mình. Bản thân không có khuê nữ, Hứa Thị luôn cói nàng như con gái ruột.

Trương thị vốn thẳng tính có cái gì nói cái đó. Lão tam đi vào thành. Lão Tứ ở túc trực bên cửa hàng gia cụ, đến đi vội vàng. Bởi vậy Lí Hà Thị bên kia có cái gì, đều do Hứa Thị bao dung. Lí Hà Thị cũng không đoán được là người con dâu thứ mình luôn không vừa mắt lại là người mình dựa vào. Có lẽ, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Nói vài câu, Hứa Thị lại hỏi tình huống trong thành, rồi có chút ngượng ngùng hỏi Cốc Vũ ở lại bao lâu.

Cốc Vũ có chút ngạc nhiên. Phải ở bao lâu nàng còn chưa xác định được, “Nhị bá mẫu, nếu ở chỗ ngươi không có phương tiện thì ta đến ở trong cửa hàng cũng giống nhau.”

Hứa Thị cười vỗ nàng, “Ngươi nói bậy gì đó. Ta muốn tốt cho ngươi thôi. Ở một thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu ngươi ở một năm hai năm thì phải hỏi ngươi thêm một câu, chuyện của ngươi như thế nào rồi. Hiện tại lão thái thái không có chuyện gì làm, ngươi đã đến tuổi, ta sợ nàng tự làm chủ cho ngươi, đến lúc đó đánh vào thể diện nhà chúng ta.”

Cốc Vũ đương nhiên hiểu rõ Lí Hà Thị có thể làm được chuyện như vậy, nhưng chuyện của mình và An Cẩm Hiên, tuy Vương Thị và Lí Đắc Tuyền không phản đối nhưng cũng chưa đi đến bước đó, sao nàng có thể nói với người trong nhà được. Bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết vạn nhất nói ra, về sau nàng phải làm như thế nào?

Về phần chuyện Hứa Thị nói, chỉ có thể đi một bước xem một bước, “Xem ngươi nói kìa! Ta đã nói là cha mẹ làm chủ sẽ trở về kính hiếu gia gia nãi nãi. . . “

Hứa Thị không nói gì thêm, để Cốc Vũ đi nghỉ ngơi.

Cốc Vũ không buồn ngủ. Mùi hương quen thuộc, người cũng quen thuộc, nhưng mình không nỡ, chẳng lẽ vì có chuyện đè nặng tâm tư? Bộ dáng Lí Hà Thị vẫn như hồi trước, cả đời tranh cường, muốn sửa đã khó càng thêm khó. Có thể ép buộc thì để cho nàng ép buộc đi, chỉ còn có vài năm náo nhiệt như vậy. Trước kia nàng từng thấy, có nữ nhân vì để cha mẹ tốt hơn, người già thích hút thuốc lại bắt cai, sửa lại hết tật xấu cho mình vừa lòng. Sau này yên tâm thoải mái công tác, nào nghĩ đến người già đi còn có bao nhiêu thú vui, nhiều lần nhìn theo bóng lưng nữ nhân rời đi, lúc bản thân ảm đạm hao tổn tinh thần muốn rút điếu thuốc, mới nhớ được làn khói này dành cho chữ hiếu.

Mặc kệ thế nào, Cốc Vũ không hy vọng Lí Hà Thị mãi như thế, phải nghĩ mọi biện pháp để sửa tính tình Lí Hà Thị lại, nàng không thể tiếp tục sinh hoạt như thế. Thở dài một tiếng.. thôi thôi! Vì lòng yêu thương Hạ Xuyên kia, cũng nên đối với nàng tốt một chút. Bằng không với tính tình của mình, nàng có quan hệ gì với mình đâu? Là nãi nãi của thân xác này ư? Nhưng nãi nãi này còn dùng đế hài chọi mình kia.

Nghĩ nghĩ, Cốc Vũ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng truyền đến thanh âm, nàng cũng không thấy có gì. Hôm nay mặt trời lên sớm, nông dân chịu khó, hừng đông đã thức dậy ra ruộng, rất mau phải trồng cấy vụ hè, là thời điểm bận rộn nhất của năm. Nhưng thanh âm càng lúc càng lớn, bên ngoài còn truyền tiếng nói chuyện tiếng động, Cốc Vũ xoay người ngủ nướng, cảm thấy cả người đau nhức, chắc là vì ngồi xe ngựa. Tiếp đó lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vội vàng rời đi.

Rốt cuộc ngủ không được, nàng dứt khoát rời giường coi là chuyện gì.

Đi đến cửa vào nhà chính, ghèn ở khóe mắt còn chưa dụi sạch, đã nghe thấy trong tiềng ồn ào còn có nỉ non. Nàng phát hoảng, mới sáng sớm đã có chuyện.

Không thèm để ý, nàng đi vào thấy bên kia có vài người vây quanh. Nàng đi thêm vài chục bước, chưa tới gần đã nghe thanh âm Lí Hà Thị cao vút, “Một đám đều ghét bỏ ta già, không có người chăm sóc. Biết trở về, giường cũng trải xong, là dùng drap giường áp đáy hòm của ta, chiếu ta cũng thay mới, màn duy nhất trong nhà đều để cho nàng dùng, mà còn không vừa ý, không phải là ghét bỏ lão bà này chứ là cái gì, chắc là ở bên ngoài lâu...”

Cốc Vũ nổi giận, từng câu một không phải là trách móc mình sao? Mới sáng tinh mơ, nàng nhớ đến suy nghĩ của mình đêm qua, thì ra ý tưởng phải đi đôi với hành động, thật không phải là chuyện đơn giản.

Nhưng đã đến nàng không tiện trực tiếp chạy lấy người, trong lòng hối hận vừa rồi ít nhất nên rửa mặt mới đi ra. Âm ma xuyên lỗ tai, chắc phải mất toi buổi sáng nay.

Kỳ thực trong mắt Lí Hà Thị không có nước mắt. Chẳng lẽ nàng muốn có cảm giác con cháu vây quanh nàng sao? Trước kia nàng đương gia, dĩ nhiên là như vậy, nhưng sau khi ở riêng, tuy con cháu hiếu kính cũng không có khả năng cả ngày dính lấy nàng, nên trong lòng nàng thất lạc như thế sao?

Cốc Vũ nghe Hứa Thị khuyên Lí Hà Thị, “Nương! Ngài nói gì chứ? Nhà này trước kia do Tuyền và chúng ta cùng nhau xây, còn không phải là nhà Cốc Vũ sao? Đương nhiên bên này cũng là, nhưng nàng sao dám ầm ĩ ngươi, hiếu kính trưởng bối đâu có đạo lý ép buộc như thế, đúng không?”

Lí Hà Thị định làm ầm ĩ một hồi, đâu có dễ dàng buông tha, “Hừ, làm như ta không biết. Nàng trách ta trước kia đối với nàng không tốt. Ta nhìn ra được. Người già đi nhưng không ngốc, lúc trước còn không phải là vì tốt cho nàng, cô gái nhỏ...” Từng chuyện từng chuyện kể ra từ Cốc Vũ lan qua chuyện người khác.

Cốc Vũ không lời nào để nói, rốt cục nghĩ ra một chủ ý. Đúng vậy, ngươi muốn ta ở thì ta qua ở, chỉ là ít nhất bên ngươi phải có chỗ mới được. Tổng cộng có mấy gian phòng, đằng trước một cái để chứa bảo bối , một cái để cho ngươi ở, phía sau lại âm u ẩm ướt, “Nãi nãi, không phải cháu gái không thích ở, bên đây đều là thói quen, lại nói ta... ta muốn thêu đồ cưới, phòng bên đó sợ là không nhìn thấy.”

Lí Hà Thị không chút nghĩ ngợi, “Còn có một gian phòng, chuyển đồ ra là được.”

Cốc Vũ đã sớm nghĩ ra đối sách, “Đại bá mẫu còn ở phía sau, ta một tiểu bối làm sao dám ở phía trước chứ? Nãi nãi, nếu ngài thật đau lòng cháu gái, hay là cho Nhị bá phụ bọn họ lợp ngói phòng phía sau, đến lúc đó ngài muốn đuổi ta cũng không đi.”

Chủ ý này tốt. Nếu Lí Hà Thị đồng ý, nàng sẽ nhờ Lí Đắc Giang kêu thợ làm chậm một chút, không chừng bên này xây xong mình đã rời đi. Nếu Lí Hà Thị không chịu, nhiều người ở đây như vậy, cháu gái muốn thêu đồ cưới, nhà trước ở không được, nàng càng muốn ở phòng cỏ tranh. Nếu thật thì không thể nào nói nổi, truyền ra cũng khó nghe.

Cốc Vũ quả nhiên xem thường Lí Hà Thị.

“Nhìn một cái a! Ta còn chưa chết a, cái gì cũng không làm chủ được. Con không tri kỷ, Nguyệt Nga, Ngọc Nga, Linh Nga không về gặp nương sợ là cũng không còn thấy...” Nàng đang êm đẹp liền vòng vo hướng gió, Cốc Vũ còn ngồi xổm bên người nàng, thật không có cách.

Lí Đắc Giang lắc đầu thở dài, khuyên như thế nào Lí Hà Thị cũng không đứng dậy, miệng không ngừng kêu tên con gái mình.

Hứa Thị kéo cánh tay Cốc Vũ, nàng đứng lên, thấy Hứa Thị vươn ba ngón tay. Cốc Vũ không hiểu, nàng nói: “Đại tẩu! ngươi khuyên nương. Ta mang Cốc Vũ đi rửa mặt.”

Đi ra xa một chút mới bất đắc dĩ nói với Cốc Vũ, “Ngày hôm qua ta không nói với ngươi, chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi nàng cũng có thể làm ầm ĩ, gọi ba cô cô của ngươi về, tháng này đã gọi ba lần. Tuy thông gia chưa nói gì, nhưng ngươi nói thể diện chúng ta còn gì nữa? Nhị bá phụ người đi kêu cũng không còn mặt mũi, ai!”

Quả nhiên, chờ Ngọc Nga vài người tới, Lí Hà Thị mới bằng lòng than thở về phòng ngồi, dĩ nhiên kể tội thảo phạt mọi người bên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.