Điền Viên Cốc Hương

Chương 267: Chương 267: Q3 - chương 8: Cài bẫy




Đoàn Vô Vi đại khái nhìn một lần, tựa hồ không dám tin, đọc đi đọc lại vài hàng chữ mấy lần, phảng phất như muốn tìm ra chút gì mới bỏ qua.

Nhưng mấy chữ kia vẫn như thế, quan trọng nhất là mấy chữ “Giờ Mùi, Bát Phương Lâu.”

Lăn lộn ngoài đời đã thành thói quen, lúc này Đoàn Vô Vi không để vui sướng chiếm cứ nội tâm, ngược lại thấy có chút không thích hợp, người nào truyền tin cho mình?

Vương quản sự ở một bên ngượng ngùng cười, kêu gã coi cửa lui xuống, thấp giọng nói: “Lão gia, ta thấy không chừng có khả năng, lúc đó nàng chỉ biết chạy trốn, đáng tiếc ra cửa mới biết được khó khăn, một bé gái mồ côi ở bên ngoài không chừng gặp phải chuyện gì, cùng đường mới thấy trở về tốt hơn, đây không phải là xin mời lão gia ngươi đi sao? Bằng không sao nàng có mặt mũi trở về?”

Đoàn Vô Vi không thể không mỉm cười, tuy biết lời này không đủ để hoàn toàn tin tưởng, nhưng nghe một nữ tử phải dựa vào mình để tồn tại, trong lòng toát ra một tia thỏa mãn, nhất là nàng kia thật xinh đẹp, có nghĩa là mụ dạ xoa kia tìm không được người, huống hồ, trên người nàng còn có đồ của Hoa gia. Nghĩ như vậy, ý cười càng khuếch đại hơn, ngay cả Vương quản sự cũng nhìn ra, “Sợ là giữa đường xảy ra chuyện gì, ta thấy nàng là người không dễ thuyết phục, tính tình lợi hại, còn tưởng phải mài dũa một trận.”

Lời nói có chút bán tín bán nghi, nghĩ tới dáng vẻ hớn hở vừa rồi, Vương quản sự lên lửa, “Lão gia, ngài cũng nói nàng có tiểu tính tình, nhưng chưa từng trải chuyện bên ngoài, ngươi coi trước kia chỉ cần ở huyện này, nói nhao nhao ngang ngược, đi ra ngoài không phải là yên tĩnh sao? Lại nói, lúc chúng ta tìm được nàng một điểm sinh khí đều không có, cả người ốm yếu, hơn nữa không chừng bên phu nhân cũng tìm được người hoặc nàng đã biết nên mới có chủ ý này, nghĩ tìm đến lão gia, an toàn hơn so với phu nhân.”

Tâm tình Đoàn Vô Vi lúc này dĩ nhiên cực tốt, nỗi ngượng ngùng vừa rồi cũng tan thành mây khói, vỗ bả vai Vương quản sự , “Khi nào trở nên thông minh như vậy?”

Thấy tâm tình chủ tử chuyển tốt, Vương quản sự lại vuốt mông ngựa, “Đi theo lão gia đã lâu, học được một điểm nửa điểm đều đủ cho nô tài hưởng thụ.”

“Ta từ đây đi thẳng qua?”

“Tự nhiên đi, không có gì, nàng cũng không biến mất!”

“Ha ha “

Bát Phương Lâu, là Cốc Vũ chọn lựa, Lỗ gia Lư nhị nãi nãi vì chuyện mứt đào lúc trước cùng Cốc Vũ thân thiết hơn. Đã hơn một năm qua, từng gặp nhau vài lần, rất hợp ý. Có một số việc, Cốc Vũ không thể giấu diếm, nói một nửa giữ một nửa đơn giản là hai cô nhi quả phụ bị khi dễ, trốn tới khi không còn đường sống. Đây là không cố ý tiết lộ tư ẩn bên kia, chỉ nghĩ nếu thành công Hoa Ti Nhu còn phải đặt chân trong thành Vân Châu. Nếu giấu giếm, đến lúc đó phải nhờ đến Nhị nãi nãi, sợ không tốt.

Giờ Mùi, lúc này đa số người đều ngủ trưa, bận rộn cả một buổi sáng Bát Phương Lâu lúc này xem như an tĩnh khó được, khách mời còn chưa đến. Lúc này ánh mặt trời chiếu lên tấm cửa đá phản chiếu ánh sáng chói mắt, cả người đều có cảm giác mệt mỏi. Toàn bộ tửu lâu cơ hồ không có ai, ngay cả tiểu nhị lau bàn cũng đang ngủ.

Lúc này, Cốc Vũ và Hoa Ti Nhu đứng giữa gian nhã thất ở lầu hai, rất khẩn trương, “Tỷ tỷ, ngươi nghĩ kỹ chưa, thanh danh về sau thì sao?”

“Chỉ có một con đường chết, thanh danh? Người sắp chết ai có tư cách để ý chứ?”

Vẻ mặt Cốc Vũ nghiêm nghị nhìn Hoa Ti Nhu, biết nàng đã quyết định, cũng không khuyên bảo, chỉ nhìn xuyên qua mành, “Tỷ tỷ, bọn họ đến.” Nói xong gật đầu, đi ra ngoài.

Hoa Ti Nhu cắn răng, “Nhất định phải chịu đựng, qua cửa này sẽ không còn phiền toái. Mộc đại ca, Mộc đại ca sẽ về.” Nghĩ tới điểm ấy, nàng đi vào phòng ngồi vào chỗ của mình, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng ngọt ngào cười.

Một chút ý cười vừa vặn bị Đoàn Vô Vi vào cửa xem ở trong mắt, trong lòng không khỏi động. Tiếp theo lại thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có một chút kinh hoảng cùng phòng bị, tâm động lập tức lại chuyển về thương tiếc, suýt chút quên mình vì sao đến đây.

“Lão... Lão gia.” Hoa Ti Nhu cúi đầu hô một tiếng, đứng ở một sương phòng khác nhìn lén Cốc Vũ nhịn không được nhíu mày, nếu vạn nhất làm không xong chuyện thì phải như thế nào?

Nào ngờ Đoàn Vô Vi thấy Hoa Ti Nhu mảnh mai như vậy, trong lòng đã sớm mềm như nước, lại nhớ tới mụ dạ xoa ở nhà, đây chính là khác biệt trên trời dưới đất, không biết sao nhiều năm qua mình làm sao chịu được, không khỏi nghĩ thầm trong lòng, nếu nàng có thể theo mình, về sau tất nhiên phải bảo bọc nàng chu toàn mới được.

Hoa Ti Nhu vặn khăn, bộ dáng lê hoa mang vũ*, hơn nữa thời gian này lo lắng hãi hùng còn chưa khoẻ hẳn, bộ dáng càng mảnh mai thêm ba phần, thấy Đoàn Vô Vi chăm chú nhìn mình, nàng khẽ cắn môi, “Lão gia, ngài thật muốn... cho Ti Nhu một danh phận?”

lê hoa mang vũ* = hoa lê dưới mưa

Đoàn Vô Vi cố ổn định tâm thần, “Dĩ nhiên không giả.”

“Ti Nhu... Là Ti Nhu không biết phân biệt, lúc trước ở Tú huyện, không biết bị khi nhục thành bộ dáng gì, nên đối với ai đều có lòng phòng bị, thường được sự chăm sóc của lão gia, bằng không bức tranh thêu sẽ bán không được, Ti Nhu sẽ không có đường sống ...”

Thấy Hoa Ti Nhu đều lời ơn nghĩa, cảm giác thành tựu trong lòng Đoàn Vô Vi lại tăng hai phần, được người sùng kính sẽ không khó chịu, chỉ là hắn lộ ra một tia không hiểu, đã như vậy vì sao nàng còn muốn chạy trốn, “Vậy sao ngươi ngày đó không đồng ý?”

Vừa nghe câu hỏi, Hoa Ti Nhu liền nức nở, trong lòng nghĩ tới những ngày qua gian nan như thế nào, Mộc đại ca không ở bên người, nếu không nhờ Cốc Vũ bọn họ cứu giúp, còn không biết hiện tại như thế nào nữa, nên nước mắt chảy hết sức thoải mái, thút thít nói, “Ngày đó nương đầu tiên là vui sướng, tiếp.. tiếp đó có một ngày về đến nhà, nói là lão gia ngài, vu oan khối ruộng dâu nhà chúng ta là của các ngươi, bên ngài nói muốn vụng trộm cướp ta đi, trong lòng ta biết tất nhiên không phải là chủ ý của lão gia. Ngày ấy muốn đi hỏi rõ ràng, nhưng chưa đi vào đã bị đuổi ra ngoài. Ngày đó, còn có một người cao gầy đến truyền lời, nói ta không vào cửa còn có khả năng sống, nếu... nếu đồng ý, về sau sẽ không có đường sống.”

Lời này nửa thật nửa giả, Đoàn Vô Vi xảo quyệt nhưng tin hơn phân nửa, “Người cao gầy trông thế nào?”

“So với lão gia thoạt nhìn cao hơn một ít, rất gầy, hơi đen, thanh âm nói chuyện rất nhỏ.” Hoa Ti Nhu cố hồi tưởng.

Lúc này Đoàn Vô Vi triệt để nổi giận, cọp mẹ kia chỉ biết phá hoại, người nọ rõ ràng là Chu quản sự. Khó trách trước đó một ngày không tìm được mình, thì ra là muốn ngăn cản Hoa gia cô nương cầu kiến, trách sao lúc vào cửa thấy một bóng người bên đầu sư tử bằng đá, bây giờ nhớ tới, lại xác minh ý tưởng kia.

Thấy Đoàn Vô Vi như vậy, trong lòng Hoa Ti Nhu có tính toán, nước mắt đã cạn nhưng vẫn cầm khăn tay tại kia giả vờ giả vịt, “Vốn nghĩ muốn vào cửa báo đáp chi ân lão gia mấy năm nay quan tâm, chẳng qua ngày đó sợ hãi đại nãi nãi, nên mới bỏ đi, ai biết... Ô ô, ai biết đại nãi nãi không buông tha ta, suýt chút mất mạng, Ti Nhu cùng đường, chỉ cầu lão gia cho một đường sống, không cần nói làm thiếp, chỉ cần làm nha đầu Ti Nhu cũng thấy đủ.”

Đoàn Vô Vi rất hưởng thụ, nhanh chóng đáp ứng, “Ta có thể bảo hộ ngươi chu toàn, đã vào cửa, mẫu thân của ngươi, tính ra cũng là mẹ vợ của ta, cùng nhau vào phủ để các ngươi có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Hoa Ti Nhu ngẩn ra, khẽ cắn môi, lão hồ li này, tính tới tính lui còn không vì đồ của nương, nhưng nàng vẫn làm bộ như mang ơn, “Đa tạ lão gia, biết được Ti Nhu cùng mẫu thân không phân ra, nếu Ti Nhu có thể vào phủ, mẫu thân cũng đi theo, không còn có ý nghĩ khác, chỉ là...”

Sự tình thuận lợi như vậy, lúc trước các nàng thật không biết đồ gì đó có tác dụng bao lớn, dù sao đã nhiều năm như vậy, lại là phụ nữ, đâu hiểu biết đạo lý bên trong, mắt thấy sắp thành công, thấy Hoa Ti Nhu có chút run run, ngập ngừng sợ hãi nói, hắn vội hỏi: “Còn lo lắng gì?”

“Đại nãi nãi... Ta muốn theo lão gia trở về, về sau sẽ như thế nào?”

Không biết vì sao, đã nhiều ngày qua Đoàn Vô Vi luôn không thuận lợi, mỗi lần đều do phụ nhân kia ở sau lưng phá rối, trong lòng hận thêm hai phần, “Không nên lo lắng bên kia.”

Hoa Ti Nhu nước mắt chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, “Lão gia, ngài là người bận rộn, bình thường thì không sao, vạn nhất ngài ra cửa, chẳng phải ta chỉ có thể do nàng quyết định, đến lúc đó ta đâu còn đường sống.”

“Vậy như thế nào ngươi mới yên tâm.”

Rốt cục đến bước này, Hoa Ti Nhu tinh tế, uyển chuyển hàm xúc cười khổ nói, “Thật không có cách nào mới cầu lão gia như thế, viết xuống giấy này nếu tình huống nguy cấp, cũng tiện ra ngoài tìm người giúp.”

Tuy Đoàn Vô Vi có chút bất mãn Hoa Ti Nhu dè dặt cẩn thận đề phòng như vậy, trong lòng lại không giận nổi, vẫn làm theo, hắn cũng không có đem theo giấy viết, dù sao đám người này sẽ vào phủ, mấu chốt nhất vẫn là đồ trên người bọn họ, về sau dù Tề gia đối đầu Đoàn gia, mấy thứ này dù bị người khác thấy cũng không ngại, nhiều lắm truyền ra phong lưu thanh danh thôi.

“Cũng được, nếu ngươi lo lắng có thể đem lão mẫu tới trước, bên kia ta có một căn nhà, trước hết ở đó, chờ ta giải quyết tốt sẽ tiếp ngươi trở về.”

Hoa Ti Nhu gật đầu, lúc này thật tình nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.