Điền Viên Cốc Hương

Chương 340: Chương 340: Q3 - Chương 82: Trong sáng




Nếu có người lúc này vào cửa sẽ cho là lão hữu gặp nhau vui mừng quá mà khóc, hai tay run run, “Thật sự... thật là các ngươi? Ta...”

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện lạ kỳ, sắc mặt vui sướng lại có chút xấu hổ. Càng trọng yếu hơn là hai người đối diện, sao trưng ra vẻ mặt không kiên nhẫn?

Rốt cục có người mở miệng không che giấu được lãnh ý, “Bồi Phú, ngươi cho rằng kiếm tiền trái lương tâm thì có thể tiêu dao khoái hoạt cả đời tự tại? Không bằng cuộc sống trước kia sao lại trốn vào nơi heo hút này? Hừ!”

Thuần đại ca còn không rõ tình huống, thậm chí không biết sau lưng còn cất giấu vài người không liên quan. Kỳ thực Trần Vĩnh Ngọc bọn họ cũng không biết. Lúc vừa tới, Cốc Vũ và Lí Đắc Giang đưa hai người xa lạ tới cũng không kịp giải thích gì, Bồi Phú cũng đã đến nên không thể nói gì, chỉ lắng nghe cục diện này.

Ánh mắt gian tà của Bồi Phú quay tròn, trong lòng thầm mắng những người này sao có thể tìm tới nơi này, vừa nghĩ làm thế nào thoát vòng vây. Năm đó lại thế nào, cũng là mình ra đi không từ biệt. Bây giờ dưới tình huống này gặp lại... năm đó cho là thần không biết quỷ không hay, hắn cảm thấy nhiều lắm là lợn chết không sợ nước sôi.

Nghĩ như vậy, sắc mặt liền lộ vẻ sầu khổ.

Nổi lên cảm xúc còn chưa lên tiếng đã bị người lạnh lùng ngắt ngang, “Bồi Phú, chúng ta cũng không dây dưa với ngươi. Sổ sách năm đó hôm nay coi như hết.”

Bồi Phú hi hi ha ha nói: “Lời này nửa khắc hơn cũng nói không xong, hay là chúng ta ngồi xuống chậm rãi tán gẫu.”

Hai người tới cũng không nói thêm gì, “Thôn trang đối với ngươi không tệ, ngày lành của ngươi đã bắt đầu nhưng không ngờ ngươi lừa chúng ta. Hôm nay ngươi nói đúng ra là Hoa Nhi đến, có năng lực như thế nào?”

Bồi Phú vẫn là đáng thương bộ dáng, xem ra là muốn trang đến cùng “Các ngươi hãy nghe ta nói, ta có nỗi khổ.”

“Nga, chúng ta không biết là kêu chúng ta đem hết vốn liếng ra làm một chuyến mua bán lớn, nhưng hàng chuyển đi không quay lại là có nỗi khổ?”

Một người khác trợn mắt nhìn, “Có gì để nói, trả lại tiền rồi tính. Có biết vài năm nay ta và Canh Tử qua ngày ra sao không? Nếu có ruộng đất làm hộ nông dân thì tốt rồi, nhưng một nhà già trẻ của ta ở trấn trên ăn gió bắc!”

Nghe qua oán khí không ít.

Cốc Vũ ung dung nhìn chằm chằm Bồi Phú, xem hắn có thể kéo dài tới bước kia.

Bồi Phú ra vẻ tội nghiệp, níu lấy Thuần đại ca, “Đại ca, giờ phút này chỉ có ngươi hiểu rõ khổ tâm của ta.”

Nếu không có buổi nói chuyện vừa rồi, nghe Bồi Phú nói như vây nhất định Thuần đại ca sẽ vì Bồi Phú mà tranh biện, đến lúc đó hắn dẫn đường là có thể đạt tới mục đích. Nhưng đáng tiếc là Thuần đại ca do dự, nghe qua những lí do thoái thác của Bồi Phú, hắn đã quyết tâm, người này vì tư lợi của mình chuyện gì cũng làm được, có thái độ đó với mình, mình vì cái gì mà giúp hắn?

Thấy ánh mắt Thuần đại ca mê mang, Bồi Phú đành phải lên tiếng, “Lúc đại ca gặp ta là khi nào?”

Lời này vừa ra hiệu quả không biết yếu đi bao nhiêu.

Thuần đại ca cũng mở miệng, buồn thanh hờn dỗi nói: “Hơn hai năm!”

Bồi Phú quay đầu nhìn bọn họ, thấy đối phương nổi giận đùng đùng, lại thấy Thuần đại ca không nói chuyện đành tự nói: “Các ngươi không biết, khi đó không phải là có mấy trận mưa sao? Trái cây thu được, giữa đường bị hư thối không it. Đến chỗ thu mua nói cách nào cũng không chịu thu, còn nói chúng ta không giữ chữ tín phải bồi thường. Cuối cùng tiền đều bồi hết, tóm lại đều là ta làm không được việc... Sau này nếu không nhờ đại ca thu lưu, chúng ta thật không mặt mũi trở về. Ngay từ đầu cơm không có mà ăn, chuyện này lí chính rõ ràng nhất.”

Trần Vĩnh Ngọc không nói gì, lúc Bồi Phú vừa tới quả thật rất đáng thương.

Hai người kia nhìn có chút động dung. Lúc đó quả thật có ước định như vậy, hơn nữa thời tiết không tốt lắm, lúc đi cũng từng lo lắng.

Cốc Vũ thấy lúc bọn họ vừa tới rất tức giận, lúc này thấy bộ dáng Bồi Phú đáng thương như vậy sao không động dung chứ? Nhưng nếu bước này không tiếp, hắn lại không thừa nhận chuyện đã gây ra ở thôn trang, cho dù Thuần đại ca chỉ chứng hắn, lúc đó chẳng phải hậu hoạn vô cùng?

Nàng liền thêm một chút lửa, bật cười, “Ta thật không hiểu, muốn cuốn bạc đào tẩu thì luôn có dấu hiệu a. Có phải người trong nhà cũng biến mất? Một người ra ngoài còn mang theo cả nhà? Lão bản thu hàng rốt cuộc có từng nói gì không?”

Không khí chuẩn bị hòa hoãn xuống lập tức lại bùng lên.

“Ta đã nói! Lão bản cũng chỉ có ngươi biết, rốt cuộc có từng giao dịch hay không chúng ta đều không rõ ràng. Ngươi gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng sao người nhà ngươi ngay cả đứa con nít cũng không thấy? Ngươi đã sớm có dự mưu.”

“Ma mãnh nhất chính là ngươi. Ta từng thấy nhà của ngươi. Nếu ngươi không gạt tiền sao có thể ở nhà thượng đẳng?”

Vừa rồi Cốc Vũ nói chuyện, Bồi Phú mím miệng như muốn cắn đứt răng. Lúc này nghe nói thế trong lòng vui sướng, “Là ta vài năm nay buôn bán kiếm được.”

Lí Đắc Giang hừ một tiếng, “Lấy mua bán đào Đào trang của chúng ta làm vốn ban đầu đi?”

Bồi Phú gật đầu, nhưng sao cảm thấy là lạ.

Cốc Vũ nhịn không được, cứ như vậy không biết sẽ vòng đến chỗ nào, nên mở miệng, “Là cố ý hay vừa khéo trùng hợp cũng thế. Nghĩ lại tình trạng đó, vài người các ngươi làm một lần buôn bán, đa số là đi các nơi thu mua hoa quả đem đến nơi khác bán, kiếm chút tiền vất vả, chẳng qua.... có một người, sợ là không cam lòng vất vả như thế, nên đem tiền vốn vài người hùn nhau vụng trộm bỏ đi muốn làm ăn lớn. Không chỉ có thế, còn lừa người ta một xe quả đào, sau này cũng không biết sao cảm thấy Đào trang chúng ta làm mứt đào lợi nhuận không ít, liền nổi lên tâm tư, lại hỏi thăm không ra. Rốt cục trên đường gặp một người thành thật lại nghèo túng, không phí tâm tư có thể tới an cư lạc nghiệp, sinh ý quả đào cũng dễ làm, quen thuộc sao? Chẳng qua lợi ích không đủ lòng tham, lại nghĩ cách muốn chặt cây nói cái gì ông trời trừng phạt. Mọi chuyện thật thuận lợi, nếu cứ như vậy không có người chọc thủng ngươi, có phải về sau quả đào Đào trang bị ngươi chở đi gia công, toàn bộ thôn trang còn phải mang ơn ngươi?”

Cốc Vũ nói xong, lạnh lùng nhìn Bồi Phú.

Bồi Phú hì hì cười, “Ngươi, nha đầu kia! Thật buồn cười, đang chuyện xưa sao?”

Lí Đắc Giang lắc đầu không nói.

Hai người kia nghe có chút hồ đồ.

Cốc Vũ tiếp tục hỏi, “Sinh ý các ngươi làm được vài năm?”

Bọn họ gật đầu.

Cốc Vũ cười nói: “Đáng tiếc a, đáng tiếc! Vốn không có chứng cứ gì. Nếu ngươi không nói, chúng ta cũng không thể nói gì. Ngươi quên là đi đêm sẽ gặp ma, ngươi thật không ngờ năm đó lừa tiền đào của chúng ta, bây giờ lại an cư ở Đào trang. Này có tính là báo ứng không?”

Ánh mắt Bồi Phú vòng vo mấy vòng, “Muốn hù doạ người hả?”

Hắc tử đại ca ở phía sau cũng đi ra, “Ngươi là đồ siêu lừa đảo! Ở trấn Thanh Sơn, ở khách sạn Lâu Ngoại Lâu, còn nói cái gì nhất định cho chúng ta giá tốt, nhanh như vậy đã quên? Vài năm nay ta không ở thôn trang nên để cho ngươi tiêu dao không coi ai ra gì. Trước kia gạt tiền của chúng ta, bây giờ thì chặt cây? Ngươi giỏi lắm!”

Bồi Phú thấy hắc tử đại ca nhìn quen mắt, nhưng vẫn mạnh miệng, “Ngươi... Các ngươi đi trấn Thanh Sơn làm gì?”

Cốc Vũ cười hì hì nói: “Vì sao chúng ta không thể đi trấn Thanh Sơn? Đáng thương năm đó quả đào bán không ra, nghĩ mọi biện pháp mới có chủ ý này. Ngươi, một kẻ lừa đảo nho nhỏ vốn cũng không gì cùng lắm thì rất dễ quên. Ai kêu ngươi xui xẻo, gặp đại ca của ta Kinh Trập. Hắn là người đã gặp qua sẽ không quên, ở cánh rừng thôn trang gặp qua ngươi một lần liền âm thầm tra xét. Cũng may Ngô lão bản còn ở đây, ngươi muốn đi nha môn ăn cơm tù hay đem tiền nhổ ra.”

Việc đã đến nước này, Bồi Phú không ngờ mình ngàn tính vạn tính sao lại gặp người Đào trang, lại nhận ra trong lúc này, có chút trở tay không kịp. Còn chưa biết nói gì, đã bị người túm lấy, “Nói với hắn nhiều như vậy làm gì, đưa đi nha môn, không ăn bản tử sao chịu nói thật!”

Chân hắn mềm nhũn, liệt xuống dưới, “Ta... Ta trả lại bạc.”

Trần Vĩnh Ngọc buồn cười, “Chuyện của hai vị huynh đài ta không quản được, nhưng chém nhiều cây của thôn trang chúng ta, một thân cây mười lượng bạc, ngươi tính đi. Còn chuyện hãm hại nhà Thống Tử, cũng không cần ngươi làm gì, sợ là ngươi không thể ở lại thôn trang, vừa khéo nhà của Thống Tử và Thuần đại ca rách nát, thì vào ở thôi. Còn có Tuyền và Hắc tử, các ngươi đi theo hắn trở về, miễn cho hắn trốn ở lại.”

Hai người khách đi theo Lí Đắc Giang cùng nhau kéo Bồi Phú ra ngoài.

Sự tình xử lý thuận lợi, Trần Vĩnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Không chỉ xử lý chuyện chặt cây, thôn trang cũng sẽ không nói cái gì ông trời không tha.

Chỉ còn Thuần đại ca có chút ảm đạm: “Ta... Ta đâu còn mặt mũi ở nơi đó.”

Nhất thời Trần Vĩnh Ngọc không biết khuyên như thế nào, quay đầu hỏi Cốc Vũ, “Sao ngươi biết rõ ràng như vậy? Kinh Trập thật nhớ được sao?”

Cốc Vũ hì hì cười, “Bá phụ, mấy ngày trước ta nói chuyện bên đây, vừa đúng lúc đại ca viết thư nhắc tới, hắn nói một chuyện lại kêu Hắc tử đại ca trở về xem, nên đoán ra. Ngươi quên sao, lúc trước ca ta đâu có cùng Hắc tử đại ca ra ngoài? Ta nghĩ cho dù không gạt chúng ta cũng sẽ lừa người khác, nên hù hắn một hồi, quả nhiên hiện hình.”

Cốc Vũ nói đến thoải mái, nếu Bồi Phú biết được không biết có tức giận đến hộc máu không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.