Điền Viên Cốc Hương

Chương 80: Chương 80: Sinh ý đưa đến cửa






Trải qua chuyện của Văn thẩm, Lí Đắc Tuyền mỗi ngày làm bàn ghế như cũ, cả ngày không nghỉ ngơi, hy vọng có thể xong mau hơn, không cần trễ nãi sinh ý của tửu lâu.

Đỗ Đại Lâm thu thập xong nhà mình, mỗi ngày đi qua giúp Lí Đắc Tuyền, hắn chịu khó, Lí Đắc Tuyền chưa mở miệng hắn đã biết muốn làm cái gì, Lí Đắc Tuyền biết tình huống nhà hắn, mỗi lần đều nói muốn hắn đi tìm việc hoặc là làm công ngắn hạn, nhưng mỗi lần nói Đỗ Đại Lâm đều gật đầu, ngày thứ hai vẫn đến, đuổi cũng không đi.

Cả nhà đều thích đứa nhỏ thành thực lại chịu khó này, nên không chối từ, Lí Đắc Tuyền có sự giúp đỡ của hắn, thoải mái không ít, hắn cùng Vương thị thương lượng, chờ bên kia cho tiền công, sẽ cho hắn một ít, chỉ là hiện tại không tiện nói, sợ dọa hắn chạy.

Tiểu Hà quen biết Cốc Vũ, cũng thường đi lại chơi, Cốc Vũ có thêm một người bạn, hơn nữa Tiểu Hà là người lưu loát, nói chuyện rất vui vẻ, ở chung rất tốt.

Hứa Tần Thị nhìn một phòng đầy đứa nhỏ, trong lòng vui mừng, thường rang đậu tương, chưng bánh gạo cho bọn họ ăn, thật náo nhiệt, lúc Văn thẩm đi lại kêu Tiểu Hà về nhà, nhìn Tiểu Mãn cùng Vương thị thêu hoa, mắt sáng lên, lại lập tức ảm đạm.

Vương thị hết thảy đều nhìn trong mắt, không tiện nói sẽ dạy Tiểu Hà thêu để các nàng bổ sung gia dụng, Vương thị biết rõ chuyện thêu thùa không thể cưỡng cầu, Cốc Vũ không thích châm tuyến. Mỗi ngày lúc Tiểu Hà đến chơi, Vương thị để nàng làm dây cột tóc, chỉ nàng một ít cách thêu đơn giản, Tiểu Hà tuy lanh lợi, lại không linh hoạt, cũng may là chịu khó, chịu khổ được, cả ngày không rời cái dây đó, qua chút thời gian, đồ thêu ra đã có bộ dáng. Tuy không thể giống Tiểu Mãn, Vương thị, nhưng có thể cùng phụ nhân thôn trang đi cửa hàng thêu lĩnh đồ về làm, mỗi ngày kiếm chút tiền, có vậy thôi đã làm Tiểu Hà vui sướng khôn xiết.

Đỗ Đại Lâm ở đây hỗ trợ, Lí Đắc Tuyền giúp Hứa Thế Cùng làm bàn ghế rất nhanh đã làm xong, hắn còn dùng cây trẩu tinh tế sơn qua một lần, thoạt nhìn bóng như nước thật đẹp.

Trong đó một bộ bàn khắc hoa, rất tinh xảo, Lí Đắc Tuyền đặt nó ở nhà chính, mỗi ngày nhìn cũng không đủ, tựa như lão nông thôn trang xem hoa mầu. Vì cái bàn này, người thôn trang đều đến xem, còn nói bọn họ không có phúc phận đi vào tửu lâu kia, mình đã nhìn qua cái bàn tốt nhất tửu lâu, coi như là đáng giá.

Vì cái bàn khắc hoa này, ý kiến của Cốc Vũ, Kinh Trập và Cẩm Hiên có chút phân kỳ, lúc trước Cốc Vũ kêu Lí Đắc Tuyền lấy ra bản lãnh của mình, hoa văn gì đều khắc lên, khi tửu lâu có khách quý, tự nhiên cũng tốt chiêu đãi, nhưng Cẩm Hiên lại nói tửu lâu kia vốn không có người nhà giàu ra vào, chỉ cần cái rắn chắc dùng bền, khắc hoa dễ bị dơ, muốn lau không dễ dàng. Chuyện này lập trường của Kinh Trập và Cẩm Hiên giống nhau, Cốc Vũ đưa Ninh Bác ra làm ví dụ, ai ngờ Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên đồng loạt không nói chuyện, làm Cốc Vũ cảm thấy kỳ quái.

Lí Đắc Tuyền vẫn còn một bộ, tay nghề lâu không luyện, hắn cũng cảm thấy mới lạ, hơn nữa gần đây đều làm thau thùng, làm xong bộ bàn này, hắn mừng rỡ, mỗi ngày có cảm giác thành tựu. Sơn cây trẩu (dùng cây trẩu sơn bóng bên ngoài) hết sức tận tâm, Cốc Vũ xem ở trong mắt, càng cảm thấy chủ ý của mình không có sai.

Đưa bàn đi, lúc Lí Đắc Giang trở về tiện thể nhắn Lí Đắc Tuyền, nói là Cùng nhi thật sự vừa lòng, qua hai ngày nữa là ngày lành tửu lâu khuếch trương, mời cả nhà Tuyền đều đi qua. Còn mời luôn Kinh Trập, An Cẩm Hiên, cũng không biết vì sao chỉ cần nhắc tới hai người bọn họ, Lí Đắc Tuyền tất nhiên đáp ứng.

Tuy Lí Đắc Tuyền nhận lời, nhưng Cốc Vũ có chút khó xử, cũng không phải nàng keo kiệt, chỉ là trong lòng nàng không thoải mái, chẳng phải bởi vì Hứa Thế Cùng, nàng mấy ngày nay cùng Tiểu Hà quen biết, hai người đều cùng khổ, nhà Tiểu Hà hiện tại càng cần tiền, Cốc Vũ có tâm giúp bọn hắn, nhưng có lòng không có sức. Nàng đổ tiền dành dụm từ trong bình ra, đếm từng đồng rất thành kính.

Đếm tới đếm lui, tiền cũng không nhiều hơn một văn, lúc Hạ Xuyên trăm ngày đãi tiệc rượu, đã xài hết một lượng, là tiền công lần trước của Lí Đắc Tuyền, nếu không có số tiền đó, trong nhà chỉ sợ lại phải đi mượn, số thừa lại, Cốc Vũ đếm mãi, chỉ là một ngàn hai trăm ba mươi mốt văn, chút tiền ấy, còn muốn mua lương thực mua cái ăn, xiêm y này nọ căn bản là không dám nghĩ tới, may mắn là Ninh Bác lúc đó đưa tới vải, quần áo cho Hạ Xuyên không thành vấn đề, quần áo của mình và Tiểu Mãn, là của Hứa Tần Thị lúc trước cho.

Điều đáng mừng là lúa rất nhanh có thể cắt, đến lúc đó ít nhất không cần mua gạo ăn, còn có thể dư một ít cám, nuôi gà còn dư, mùa xuân nuôi gà cũng sắp đẻ trứng, cũng là một mối thu vào, đến lúc đó có thể cho Hạ Xuyên ăn bánh gạo, cũng không cần phải mua nhiều lắm.

Nếu cám còn có dư, Cốc Vũ định sẽ nuôi một con heo, đến lúc đó có thể thái rau dại trộn cám nuôi, nói không chừng cuối năm nuôi thành béo tốt, lại là một món tiền không nhỏ.

Tính tới tính lui, Cốc Vũ thầm thở dài một hơi, vẫn là quá chậm, thời gian không đợi người, nàng có chút hoảng hốt, chờ dựa vào mấy thứ này thoát khỏi nghèo khó làm giàu, muốn tới năm nào hả trời.

Cốc Vũ không có cách nào, lấy một ngàn văn gói gọn trong giấy, thừa lại hai trăm văn cũng cất vào, lấy ra hai mươi văn, đi mua hạ lễ, nàng nhìn nơi mình ở, nghĩ khi nào mình mới có căn nhà của chình mình đây? Không thể chấp nhận như vậy được.

Hai ngày sau, Lí Đắc Tuyền mang theo người một nhà, Hứa Tần thị, Lí Đắc Giang cũng đi, để Hứa thị ở nhà, Văn thẩm nhận lời đi lại giúp đỡ xem một ngày.

Đến tửu lâu, Lí gia tặng một ít lễ vật thường ngày, lại mang đến đồ án do Tiểu Mãn và Vương thị làm, Hứa Thế Cùng rất vui mừng, người quá đông, hắn không nói gì thêm.

Tửu lâu nhốn nháo người, tiếng hi hi ha ha khắp nơi, có bạn bè làm ăn của Hứa Thế Cùng, cũng có thân thích, quản gia Ninh gia cũng đưa tới quà lễ, nhưng không ở lại ăn cơm, Cốc Vũ thấy hắn nhớ tới Ninh Bác, không biết hắn đang làm cái gì.

Kinh Trập và An Cẩm Hiên đi theo Hứa Thế Cùng có vẻ rất quen thuộc, bọn họ xua tay, chớp mắt, cùng Hứa Thế Cùng nói chuyện một lúc lâu. Cốc Vũ kỳ quái, đuổi theo hỏi, bọn họ thề thốt phủ nhận, lại cười thần bí.

Lí Đắc Tuyền lo lắng sự tình trong nhà, cả nhà ăn cơm xong không lưu lại, vội vàng cáo từ về Đào trang.

Giữa trưa ngày hôm sau, Lí Đắc Tuyền làm xong công việc, đang thu thập, Đỗ Đại Lâm không có đến, nghe Tiểu Hà nói hắn đi làm công cho nhà người ta, làm ba ngày, tính hai ngày tiền công của người lớn. Cốc Vũ thở dài, Đỗ Đại Lâm vốn là một lao động tốt, làm việc sẽ không trộm gian dùng mánh lới, hắn lại rắn chắc, tương đương sức một người lớn, như vậy thì chủ nhà làm sao chịu thiệt, chính là khó xử cho hắn.

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa, Hứa Thế Cùng đến nhà.

Hứa Tần Thị ngạc nhiên không biết vì sao hắn xuất hiện ở đây, "Cùng nhi, bên kia không vội sao?"

Hứa Thế Cùng cười, thân mình có chút béo hơn nữa trời nắng gắt, lúc hắn vào đã ướt đẫm mồ hôi, Tiểu Mãn pha trà cho hắn, hắn cũng không ngồi xuống, ở trong phòng thong thả bước.

Hắn cười hề hề bộ dáng thoạt nhìn thực không giống người trục lợi, Cốc Vũ nghĩ rằng.

Nghe tin tức hắn mang đến làm cả nhà hết sức vui mừng, thì ra hôm qua hắn cầm đồ án bằng giấy, đi qua cửa hàng bán đồ dùng cho tiệc mừng hỏi qua, người ta không dám cam đoan thứ này bán tốt, cho giá rất thấp, nhưng Hứa Thế Cùng tin tưởng, "Buôn bán là như thể, bắt đầu khó khăn một chút, chậm rãi sẽ tốt hơn, ta nghĩ giá rất thấp, muốn thương lượng với các ngươi một chút, có thể cho bọn họ lời ít tiền trước. Lão bản cũng là chỗ quen biết, sợ vạn nhất bán không ra..."

Mắt Cốc Vũ sáng lên, đây là cơ hội tốt đưa đến cửa, cũng nhờ Hứa Thế Cùng nghĩ ra, bằng không ở thôn trang sẽ không có bao nhiêu người mua mấy thứ này, đều là nhờ mẹ đẻ đến nhà cắt, chỉ là giá thật sự rất thấp, sợ là không có lời. Một mẫu cắt chỉ trả một văn tiền, nhưng bán ra ít nhất năm văn, lão bản kia nói phải gánh vác phiêu lưu không bán được hàng.

Cốc Vũ nhăn mày, nghĩ ra một biện pháp, "Cậu! Ta có một cách, bằng không bảo nương ta cùng tỷ tỷ cắt một ít đến trong cửa hàng cho hắn bán, nếu có thể bán đi, một mẫu chúng ta liền trả cho lão bản một văn tiền, sẽ không cản trở sinh ý của hắn, nếu bán không được, chúng ta cầm về, dù sao cũng chỉ là phí chút tiền mua giấy, cứ như vậy, chúng ta hai bên cũng không chịu thiệt."

Hứa Thế Cùng vỗ tay, "Sao ta không nghĩ đến, cái này tốt, đến lúc đó nếu một mẫu là 5 văn, các ngươi lấy 4 văn, dù sao hắn bên kia cũng có một văn, không mua đứt bán đoạn, cứ như vậy thật tốt, Cốc Vũ ngươi thật thông minh."

Cốc Vũ được khích lệ, cười hề hề không nói chuyện, kỳ thực trong lòng nàng đã sớm nghĩ đến bán những mẫu cắt này, còn nghĩ xem nếu người nếu coi trọng mẫu cắt kêu nương cùng tỷ tỷ đi ở nhà làm, chỉ là nàng khó nói, Hứa Thế Cùng là một cầu nối, cũng không thể mãi phiền toái hắn, về sau dĩ nhiên là tự mình đi gặp lão bản kia nói chuyện.

Hứa Thế Cùng lần này tới, cũng không có mang quà, bởi vì trả tiền công lại mang quà tới, sợ Lí gia nghĩ ngợi, hắn cùng Lí Đắc Tuyền bàn xong tiền công, tổng cộng 6 cái bàn lớn bốn mươi tám cái ghế dựa, tổng cộng sáu trăm ba mươi văn, hắn tính xong, nói cái bàn khắc hoa kia rất mất công, cũng không biết tính thế nào.

Lí Đắc Tuyền vội chối từ, nói thế này đã tốt lắm, không muốn đòi thêm.

Cuối cùng, Hứa Thế Cùng trả tổng cộng sáu trăm sáu mươi sáu văn, nói là làm buôn bán chú ý một cái may mắn, Lí Đắc Tuyền tính ra cũng vẫn là chịu thiệt, nếu chối từ chính là ngại ít.

Lí Đắc Tuyền sắc mặt đỏ lên, có chút không tự nhiên, mấy ngày nay, Hứa thị ngốc ở bên cạnh, Hứa Tần Thị cũng giúp đỡ nhà mình, tính tới tính lui, Hứa Thế Cùng thường đưa tới nào là trứng gà, cá, thịt heo, cho dù mình làm việc không công, cũng vẫn là chiếm tiện nghi.

Hứa Thế Cùng bàn xong công việc, lại tìm Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên, mọi người đều tò mò.

Hứa Thế Cùng lúc này mới nói: "À, cũng không có việc gì, là bọn họ giúp ta kia viết mấy câu đối, dựa theo quy củ là muốn cho bọn hắn một phần lễ, cũng không tính là cái gì, để Cốc Vũ cho ca ca đi."

Cốc Vũ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, liền tiếp nhận, quy củ nói lời cảm tạ.

Hứa Thế Cùng nói tửu lâu còn có chuyện cáo từ, đi tới cửa, lại tiến vào vỗ vỗ Lí Đắc Tuyền bả vai: "Tuyền huynh đệ, ngươi có hai con trai hai con gái, là phúc khí cầu không được! Kinh Trập và Cốc Vũ ta quen thuộc không cần phải nói, hôm nay ta gặp Tiểu Mãn, người ôn hòa lịch sự, cắt giấy thêu hoa đều tốt, ta thấy Hạ Xuyên tương lai nhất định cũng là tốt."

Nói xong, Hứa Thế Cùng sang sảng cười đi rồi, để lại Lí Đắc Tuyền nhìn người trong phòng, ngây ngốc cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.