Qua mấy ngày như thế, người trong nhà đã quên chuyện của Cốc Vũ và An Cẩm Hiên, hết thảy khôi phục như thường.
Nhưng vẫn còn bất đồng, Hứa Tần Thị ngẫu nhiên chuyên môn nấu cháo cho bọn hắn ăn, hơn nữa hai người đều phải đổi thuốc bôi thuốc, An Cẩm Hiên tắm rửa cũng là một vấn đề lớn, cũng may còn có Kinh Trập, hắn ở trong phòng để một cái bồn gỗ lớn, mỗi ngày múc nước cho An Cẩm Hiên tắm rửa, để tránh bàn chân hắn dính vào nước, chờ tắm xong Kinh Trập lại đem nước tắm đi đổ, những việc này cả nhà cảm thấy rất bình thường, không có người hỏi bọn hắn cái gì.
Cốc Vũ có chút không lạnh nhạt, thấy Lí Đắc Tuyền một mặt nghiêm túc, không nói với bọn họ, nàng có chút sợ hãi.
Ở thôn trang có người bắt đầu truyền ra phía sau núi thiên hỏa đốt rừng, càng làm cho mọi người không ai dám vào rừng, ngay người bình thường gan lớn, lúc này là lúc nông dân rảnh rỗi, cũng không dám vào núi hái thổ sản vùng núi.
Rốt cục có một ngày, An Cẩm Hiên và Cốc Vũ chịu không nổi, bọn họ hy vọng người trong nhà đánh bọn họ, xong rồi thôi. Vì thế, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên thừa dịp Lí Đắc Tuyền đứng ở hậu viện, hai người sợ hãi đi qua.
Lí Đắc Tuyền lúc này ngồi ở giữa một đống ván gỗ sững sờ, thần sắc bình tĩnh như thường, trong nội tâm là ba đào mãnh liệt, hắn đoán được hai đứa trẻ này đi phía sau núi, nếu không đến sau núi, làm sao có thể một thân khói bụi trở về, nếu không đi phía sau núi sao khéo phát sinh thiên hỏa, bọn họ nhất định là chọc họa lại bị khổ, hắn có chút đau lòng cũng có chút tự trách. Từ lúc trở lại Đào trang, hắn một lòng muốn kiếm tiền cải thiện cuộc sống người nhà, nhưng xem nhẹ không thường nói đạo lý làm người với Cốc Vũ bọn họ, nhất là Cốc Vũ lớn như vậy, dễ dàng hiểu sai nhất, nhất thời Lí Đắc Tuyền cảm thấy mình vô dụng, uể oải chưa từng có.
An Cẩm Hiên và Cốc Vũ hai người lặng lẽ đi tới, Lí Đắc Tuyền biết, nhưng hiện tại tâm tư hắn phức tạp, căn bản không biết mở miệng thế nào, vì thế ngồi yên.
Im lặng như vậy, dưới mắt Cốc Vũ bọn họ, cũng là một loại uy nghiêm, hai đứa trẻ bước chân liện nhẹ lại mang theo chột dạ, lúc này lại thêm một điểm kích động.
An Cẩm Hiên không chịu được không khí như vậy, rõ ràng nói: "Tuyền thúc, đều do ta, ta mang Cốc Vũ đi phía sau núi, lại đụng phải lửa, nên mới biến thành cái dạng này."
Cốc Vũ sợ hắn đem chuyện ở Hồ Lô nói ra, vội chặn lời, "Cha, cũng không thể trách Cẩm Hiên ca, là ta đòi đi, ta muốn đi vào rừng..."
An Cẩm Hiên cũng lo lắng, lại đánh gãy lời Cốc Vũ, hai người liền như vậy tranh cãi.
Lí Đắc Tuyền tâm phiền ý loạn, lúc này nghe hai đứa trẻ nói đến nói đi cũng không có một lý do chính xác, bọn họ còn bị thương chưa lành, trong lòng càng thêm một tầng khí, hai đứa trẻ sao có thể đi chơi trong rừng sau núi, Cốc Vũ và An Cẩm Hiên như đang cãi nhau, Lí Đắc Tuyền nhịn không được, hét lên một tiếng: "Hai người đều tới đây!"
Cốc Vũ và An Cẩm Hiên thành thật đi qua.
"Xoay người!"
Hai người thành thật xoay người.
Tiếp theo, Lí Đắc Tuyền tùy tay cầm lấy một khối gỗ, lạch cạch lạch cạch quất vào mông bọn họ.
Cốc Vũ cúi đầu, đưa lưng về phía Lí Đắc Tuyền, giống An Cẩm Hiên le lưỡi, ý tứ là, xem ngươi một câu cũng không nói, bị đánh thôi.
An Cẩm Hiên lúc này cũng bị Lí Đắc Tuyền đánh, nhưng là trong lòng hắn rõ ràng, Lí Đắc Tuyền tuy tức giận, đánh cũng đánh vào nơi thịt nhiều, huống hồ tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, với tư thế đó, tựa như... Giống như cha giáo huấn con! Hắn bị ý nghĩ này làm giật mình, phục hồi tinh thần lại nghe Lí Đắc Tuyền tại kia kể lể, "Các ngươi, hai tên nhóc, phía sau núi là chỗ nào! Đó là nới dã thú thường lui tới, lần này các ngươi bị thương, lần sau không nhất định về được, đang tốt lành lại chạy đến sau núi làm cái gì! Cốc Vũ ngươi càng lì lợm, Cẩm Hiên ngươi cũng vậy, ta không thay Nhị thúc công giáo huấn ngươi một chút vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi, ngươi không làm thất vọng ai! Ngươi bao lớn mà chủ ý lớn như vậy, về sau còn phải xem các ngươi, ngày sau nếu còn đi vào rừng, ta đánh gãy đùi các ngươi!"
An Cẩm Hiên chịu đựng,tâm trí không biết đã bay đi chỗ nào, cắn môi, nước mắt chậm rãi chảy ra. Đương nhiên không là vì đau.
Lí Đắc Tuyền không nguôi giận, chợt đứng lên, một tay xách một đứa, như là xách 2 thùng nước, đi về phía trước.
Chân Cốc Vũ bỗng nhiên bay lên, lại không thể động đậy, ánh mắt chỉ có thể nhìn dưới mặt đất, cả kinh nàng kêu: "Cha! Mau buông ta xuống!"
Lí Đắc Tuyền không rên một tiếng, nghe tiếng động Hứa Tần Thị và Vương thị vội tới khuyên, nào ngờ Lí Đắc Tuyền đã quyết định, tiếp tục đánh hắn không xuống tay được, nhưng không cho bọn hắn một chút giáo huấn, về sau lại đi thì phải làm sao, vì thế hắn ném hai đứa trẻ này vào nhà bếp, khóa lại, cất chìa khóa vào trong lòng mình, xong mới quay đầu nhìn Hứa Tần Thị bọn họ nói: "Không thể trông cậy các ngươi trông coi đứa nhỏ, về sau nếu xông đại họa, khóc cũng không xong." Nói xong hắn nhấc chân đi hậu viện.
Hứa Tần Thị cùng Vương thị cười, hai người liếc nhau, khẽ lắc đầu.
Phong bếp này do Nhị thúc công cùng An Cẩm Hiên dùng, vì Nhị thúc đi công cán, An Cẩm Hiên ăn cơm chung với mọi người, phòng bếp này bỏ không, lúc này Cốc Vũ bọn họ an vị trong phòng bếp, ngửi mùi khói lửa bình thường, nhìn vách tường ám khói đen, lại nhìn một chút ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ nhỏ.
Dưới tia sáng yếu ớt, Cốc Vũ nhìn sang An Cẩm Hiên, vừa vặn nhìn thấy hắn dùng ống tay áo lau khóe mắt, giật nảy mình, nhất thời nàng còn tưởng mình bị hoa mắt, An Cẩm Hiên lúc gian nguy trong rừng không thấy hắn khóc, lúc bị rắn quấn lấy, bị lửa vây khốn hắn cũng không khóc, chân bị đá đâm thành bộ dáng kia đau như vậy hắn cũng không rơi lệ, lúc này lại chảy nước mắt? Cốc Vũ không tin, dụi mắt, thấy An Cẩm Hiên ngồi trên đống cỏ không nhúc nhích, hoài nghi ánh mắt mình có vấn đề, nàng nhích qua một chút, "Cẩm Hiên ca, ngươi làm sao vậy? Bị đánh đau? Sao ta không thấy đau đâu, ta nhìn xem."
Nói xong Cốc Vũ đưa tay qua, An Cẩm Hiên vội né, ý cười trong suốt , "Ai ai, ngươi đừng lộn xộn a."
Cốc Vũ chợt ngẩn ra, có chút mờ mịt, thầm nói tiểu tử này là bị dọa choáng váng rồi, bị đánh còn vui như vậy, thần kinh thác loạn hay sao, chẳng lẽ là mình lo nhiều quá: "Ngươi thật kỳ quái, bị đánh trúng huyệt cười sao?"
An Cẩm Hiên ngừng cười, không đầu không đuôi phun ra một câu nói, "Thương cho voi cho rọt."
Cốc Vũ thấy hắn ngồi xếp bằng trên đoàn cỏ, nói ra một câu như vậy, xem thật buồn cười, vì thế nàng chắp hai tay lại, bái lạy, "Đa tạ đại sư dạy bảo, ta lĩnh ngộ, a di đà phật, ha ha ha ha ha."
An Cẩm Hiên sửng sốt, nhìn Cốc Vũ giễu cợt mình, mới phát giác mình ngồi xếp bằng trên nệm cỏ, có chút giống tiểu hòa thượng tụng kinh, hắn không khỏi xì cười ra tiếng.
Cốc Vũ sửng sốt, cảm thấy thanh âm này cùng với ngày xưa bất đồng, lông mày ánh mắt đều là ý cười, không giống trước kia cười cũng có chút chua sót ý tứ hàm xúc, lúc này so với trước kia sảng khoái không ít, nàng lại nhớ ngày xưa, trong lòng thở dài, chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi, không biết vì sao hắn trở thành như thế, cũng không muốn tìm hiểu.
Cười xong, An Cẩm Hiên nói: "Ta không niệm kinh, ta không cần làm tiểu hòa thượng!"
Cốc Vũ thấy khóe miệng hắn nhếch lên, ánh mắt vô tội, bộ dáng thương tật, nhất thời cũng không biết thế nào, còn tưởng mình bị hoa mắt, thầm nghĩ hắn còn tính trẻ con, nhưng không làm người khó chịu, ngược lại thấy khoảng cách hai người gần hơn một chút. "Thật sự là càng giống một đứa trẻ, nói chuyện lại già giặn như vậy, dù sao cũng không phải là đánh là thân mắng là yêu sao!"
An Cẩm Hiên lặp lại lời của Cốc Vũ, "Đánh là thân mắng là yêu, đánh là thân mắng là yêu." rồi ngây người.
Có người gõ cửa, là thanh âm Hứa Tần Thị, "Cốc Vũ, ngươi đừng sợ, cha ngươi khí còn không có tiêu đâu, hắn đi hậu viện, ngươi ở bên trong không cần khổ sở, a?"
Cốc Vũ nghe Hứa Tần Thị đè thấp thanh âm nói chuyện, tưởng tượng ra bộ dáng của nàng, không khỏi cười khanh khách vài tiếng, nói: "Mỗ mỗ, ta mới không sợ đâu, ngươi vội thì đi đi."
Hứa Tần Thị ở bên ngoài nói: "Các ngươi thật sự là chọc đại họa, bằng không cha ngươi sẽ không làm khó dễ các ngươi, đánh các ngươi hắn đau lòng a, mới nhốt các ngươi ở đây, ngươi ở bên trong chơi đùa."
Cốc Vũ ở bên trong đáp lời. Hứa Tần Thị lại hỏi An Cẩm Hiên.
Ai ngờ An Cẩm Hiên thằng nhãi này, thẳng thắn nói một câu, "Mỗ mỗ, ta muốn ăn bánh rán."
Qua hai giây, Hứa Tần Thị cười rộ lên, "Được, được, ăn cái gì đều được."
Cốc Vũ ngớ ra, cho tới bây giờ An Cẩm Hiên thường không đòi ăn đòi uống, ngày thường cả nhà ăn cái gì hắn ăn cái đó, ngược lại Vương thị, Hứa Tần Thị các nàng sợ ủy khuất hắn, luôn hỏi han ân cần, hắn cũng không nói. Có một lần, xiêm y hắn rách, mình không biết may vá, dùng chỉ buộc lại, Vương thị thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, buộc hắn cởi ra vá cho hắn, mà lúc này, hắn đòi ăn, lại là bánh rán làm tốn nhiều công sức, Cốc Vũ không khỏi giật mình.
Ngoài cửa Hứa Tần Thị lại hỏi Cốc Vũ muốn ăn cái gì, Cốc Vũ sợ nàng mất công, "Mỗ mỗ, ta cũng ăn bánh rán."