Điền Viên Cốc Hương

Chương 131: Chương 131: Trần mè vừng hầm gà




Trần Thị bắt đầu giống nữ chủ nhân làm lụng vất vả, Lí Hà Thị mới đầu lo lắng, ở một bên xem, mượn cái bàn ghế dựa, phân chia công việc cũng tới cửa cùng người nói rõ ràng, vạn nhất gặp chuyện gì cần điều chỉnh phải đi tới lui nhiều lần, càng trọng yếu hơn là, trong đầu còn nghĩ nhà này, người nào có thể làm chuyện gì, cũng nhờ Trần Thị vốn là người thôn trang, bằng không cũng làm không xong.

Cho dù vội, Trần Thị cũng không quên báo cáo tình hình hôm đó với Lí Hà Thị: "Nương, ngài không cần lo lắng, tuy nhiều chuyện làm, đến lúc đó Nhị ca, Tam ca bọn họ đều đến hỗ trợ, dù sao cha cùng ca ca còn có Hà lo chuyện lớn, những chuyện khác thấy nhiều kỳ thực cũng không gì, đơn giản là bàn ghế mượn đến coi kỹ đến lúc đó hoàn trả đi, nấu cơm rửa rau thu thập cái bàn rửa chén, mọi thứ chiếu theo phân công trước kia, mọi người đều vui lòng hỗ trợ."

Lí Hà Thị không tiện nói thêm, nghĩ bản thân là bà bà cũng muốn có chút khí thế, liền hỏi: "Có phải là nương Giang Sinh và nương Đại Trụ nấu cơm? Vài tô cơm như vậy, cũng chỉ có bọn họ nấu được, không khét nồi cũng không nửa sống nửa chín, trong nhà cũng sạch sẽ, mọi người ăn cũng yên tâm."

Trần Thị nghĩ cũng không nghĩ, đáp: "Ta cũng nghĩ như vậy, nương Giang Sinh đầu có vấn đề, nhà mẹ đẻ Đại Trụ sợ là không tốt, ta nhờ thẩm của tiểu Thúy Nhi nấu cơm, cũng tốt, nương Đại Trụ thu thập tốt nhất, ta nghĩ ngày lành ngày đó để nàng khai bàn thu lễ."

Lí Hà Thị nghĩ, này cũng được, đều có một người đứng ở một đầu sân, nói là thu lễ, kỳ thực là mang lễ đến trước cửa, bằng không đến lúc đó nóng nháo lên, vài tên tham lam náo loạn, khách mang lễ tới không biết để nơi nào sẽ không tốt lắm. Khai bàn cũng đơn giản, chính là dẫn người mang này nọ để lên bàn, để mọi người biết có thể khai tịch mà thôi, cái này cũng do Trần Thị nghĩ được chu toàn."Đi, ngươi đi làm đi, nếu bận rộn hỏi một chút là được."

Trần Thị được quyền, cười đến xán lạn, nhưng không đi, miệng trề ra, không phun ra nửa chữ.

Lí Hà Thị thấy nàng như vậy, nở nụ cười, "Có gì cứ nói, sao ấp a ấp úng! Không muốn thương lượng sao?"

Trần Thị cười khổ, "Nương, cũng không là chuyện lớn gì, ta sớm nói để ca ta qua bên kia sân hỗ trợ, bọn họ từ chối, lúc này tiệc rượu hắn cũng nói là đi lại giúp đỡ mua này nọ, ta muốn thương lượng với ngươi, chính là nghĩ lại đó là chuyện tiền bạc, không muốn cho hắn đi, miễn cho đến lúc đó nói không minh bạch."

Lí Hà Thị lắc đầu, "Ngươi đa tâm! Thêm một người thêm một phần sức, cũng không cần biến thành không rõ ràng, nếu bận quá ngươi kêu ca ngươi đi, mang theo một hai người, Hà, Tuyền, Hải đều ở đây, mọi chuyện không thể để một mình Giang quan tâm, bốn ca ca gả muội tử, nên bận rộn không phải sao? Dù sao hai ba người cùng đi, đến lúc tính lại có thể đối chứng đúng không?"

Trần Thị mặt mày hớn hở, "Nương trải qua nhiều việc, năng lực ta có bao lớn? Còn không phải là vừa học vừa làm? Nương nói ra không giống với, nếu nương cũng tin chúng ta, lại có người đi theo, ta kêu là sang hỗ trợ."

Trương thị như cũ ở bận việc ở ruộng của mình, sắp tới ngày chính mới nghỉ ngơi hỗ trợ, đổi tới đổi lui đơn độc đi nhà bếp, Lí Hà Thị thấy, nhưng cũng làm lơ.

Cốc Vũ bên kia cũng ngừng công, vừa khéo muốn đi ăn tịch.

Cố tình, thế nhưng không thỉnh một nhà Văn thẩm.

Vương Thị thật kinh ngạc, "Nương ta có phải đã quên, ta thấy nàng tới cũng không gì a."

Cốc Vũ đột nhiên nhớ tới, tựa hồ không lâu phía trước, lúc Trương thị, Trần Thị tới từng nói chuyện, kêu cả nhà Cốc Vũ cách xa nhà Văn thẩm một chút, chẳng lẽ nói quả phụ đương gia không tốt?

Hứa Thị lanh lẹ, cũng không nghĩ nhiều, "Nương, ngươi trở về hỏi nãi nãi Cốc Vũ một chút."

Hứa Tần Thị muốn đi qua, bị Văn thẩm gọi lại.

Cả nhà đều nhìn nàng, Văn thẩm có chút ngượng ngùng, "Ta cũng không biết chuyện gì, lúc nương ta còn tại thế cũng nghe nói qua, trước kia mang theo con về lại thôn trang gặp nãi nãi Cốc Vũ, nhưng kêu không trả lời, ta nghĩ chuyện cũng tương tự như vậy."

Hứa Tần Thị lúc này cũng dừng bước, vài người nghe Văn thẩm nói là chuyện gì.

"Lúc đó nương có nhắc với ta, nhà chúng ta có một mảnh ruộng, kề bên nhà Cốc Vũ, hiện tại là nhà Cốc Vũ trồng trọt. Lúc đó nghe nói là hạn hán, cha ta phải đi mượn guồng nước, chỉ cần xe chở nước, mảnh ruộng của chúng ta nếu tưới nước từ muơng máng không biết mất bao lâu, lại nói cũng có xe chở nước của những nhà người khác, lúc đó sợ phân không rõ, sau này nói với gia gia Cốc Vũ đi từ ruộng Cốc Vũ qua, có thể tiết kiệm sức. Ai ngờ cha ta còn chưa có xe chở nước thì guồng nước bị hư, khổi ruộng của Cốc Vũ có nước, nhưng nãi nãi Cốc Vũ không chịu cho chúng ta kéo nước qua ruộng của nhà mình, nương ta giận quá, thừa dịp không có người dẫn nước qua ruộng nhà mình, nãi nãi Cốc Vũ còn mắng đến cửa, chuyện đại khái là như vậy."

Nói xong Văn thẩm thở dài, "Cũng đã nhiều năm, năm kia ta ôm Đại Lâm trở về, Tiểu Hà hiện tại lớn như vậy, hàng xóm láng giềng, không biết có phải đại nương vẫn nhớ hay không."

Hứa Thị nói, "Hơn phân nửa đúng rồi, nếu không nhớ kỹ, hai ngày trước gặp vợ Lão Tứ cùng nương bần chuyện, ta đã nói đến lúc đó để nương ta, nương Tiểu Hà, nương Cốc Vũ, nương Giang Sinh giúp, nàng từ chối thẳng, nói là Văn thẩm bên kia..."

Cốc Vũ nghe xong không nói gì, tạm thời bất luận chuyện này đúng hay sai, ruộng nhà mình nằm bên bờ sông, người ta đi ngang qua cũng không có chuyện gì, dù sao ruộng g nhà mình không thể giành hết nước, lúc đó bên kia làm sai rồi, nhiều năm như vậy nên phai nhạt mới phải, huống chi người ta không sai, gia gia đồng ý rồi.

Ngày đại hỉ của cô cô, còn nhớ đên chuyện ấy lâu như vậy?

Hứa Tần Thị nghe xong không hé răng, "Chuyện này chúng ta cũng không tiện nói, nương Tiểu Hà, ngươi đừng để trong lòng, không thỉnh chúng ta sẽ không đi."

Văn thẩm cười hề hề , "Cũng không là chuyện lớn, chúng ta về thôn trang các ngươi giúp chúng ta không biết bao nhiêu, hiện tại tốt rồi, so đo cái này làm gì. Vật này muốn gới gấm ngài, mang đi cho Linh Nga làm đồ cưới, không cần nói là ta đưa, vạn nhất đại nương không đồng ý, Linh Nga không biết, ngày đại hỉ cũng không tốt."

Mọi người không tiện nói gì, Hứa Tần Thị thấy thân mình Hứa Thị phát cồng kềnh, kêu nàng không cần quản nhiều, "Bữa tiệc này ngươi cũng đừng đi, người nhiều không thoải mái, ngày mai mới là ngày chính đâu."

Hứa Thị đồng ý, Tiểu Mãn ôm Hạ Xuyên cũng nói không đi, bị Hứa Tần Thị lôi đi.

Cốc Vũ biết quy củ thôn trang, tiệc rượu là một phen náo nhiệt, ngày thứ hai tân nương xuất giá, một ngày trước đó cơm chiều mọi người cùng nhau ăn, ngày thứ hai đón dâu, có một người đưa Linh Nga đến đầu thôn trang, đầu tiên là ăn một chút, qua đầu bên kia ăn một chút, trở về Lí gia sân lại ăn, ngày thứ hai mới trọng yếu. Tiệc này đơn giản là mời nhà mẹ đẻ Lí Hà Thị đến, cho bọn họ ngồi đầu bàn tiệc, họ hàng gần cũng trở về, cùng với người xuất giá chung vui, ngày thứ hai đón dâu, sẽ không còn là người trong nhà này.

Đương nhiên, còn nhiều việc mà đại cô nương tiểu nàng dâu đều muốn là xem đồ cưới của tân nương, rồi tự mình tính toán.

Trong phòng Linh Nga nêm đầy người, Lập Thu ở với Linh Nga, lúc này mừng rỡ hai mắt tỏa sáng như mình xuất giá, không ngừng hướng người chung quanh nói đây là cái gì kia là cái gì.

"Chậc chậc, túi chữ nhật này thêu thật đẹp."

" Vải tốt không nói, thợ khéo, chỉ sợ tìm không thấy lần thứ hai, tay Linh Nga càng khéo."

"Tẩu tử, chất nữ từ đô thành trở về, nhìn thật quen mắt, nghe nói Cốc Vũ mặc xiêm y, vải toàn bộ đều là tiến cống đâu!"

Nhóm người nói đến nói đi, càng thái quá, Cốc Vũ ở phía sau nghe buồn cười, không chừng nói một hồi xiêm y của mình là tơ vàng ngân tuyến khâu lên đi? Chỉ là vải phổ thông mua ở trấn trên, chẳng qua gia công qua một chút mà thôi, liền biến thành cống phẩm, nhà mình không phải là hoàng thương, mặc không nổi vũ yên la.

Thấy trong phòng đông người, Cốc Vũ sẽ không đi ra đằng trước, Kinh Trập ở một bên cũng nhàn, đơn giản là chân chạy viết câu đối gì đó, An Cẩm Hiên đứng bên cạnh hắn, đông người loạn như vậy, bọn họ nhàn nhạt đứng như vậy, lại làm cho người ta liếc mắt một cái là tìm được.

Cốc Vũ thấy bọn họ nhàn, đi qua, "Sao các ngươi nhàn thế?"

An Cẩm Hiên khóe miệng nhất a, nhíu mày nói: "Có người vội, tự nhiên có người nhàn."

Cốc Vũ nhìn theo mặt hắn, thấy Trần Thị tại kia sai khiến người làm việc, lớn tiếng nói chuyện, sợ người khác không biết nàng vội, Trương thị ở trong bếp nhìn quanh. Cốc Vũ không hiểu sao Trần Thị ra sức như vậy? Tứ thẩm này không có lợi không làm, không so được với Trương thị, Trương thị tuy rất bá đạo, nhưng có cái gì nói cái đó, không thể ăn chút thiệt thòi, lúc này đại khái ở nhà bếp nghĩ có cái gì có thể tới trong tay mình.

Quả thực như An Cẩm Hiên nói, "Có người nhàn, tự nhiên có người vội", chỉ là không biết vội kia là vội gì?

Kinh Trập khều An Cẩm Hiên, "Cốc Vũ ngươi rất ngốc, bên này cũng không có chuyện của ngươi, ngồi vào vị trí, ta cùng Cẩm Hiên đi lấy đồ ăn."

Cốc Vũ gật đầu, tựa vào góc tường, nàng luôn cảm thấy Kinh Trập và An Cẩm Hiên làm chạy bàn là lạ, Kinh Trập trước kia cũng làm qua, An Cẩm Hiên là lần đầu tiên, trước kia hắn sẽ không tham gia tiệc rượu.

Nhị Thúc Công chưa có tới, tứ sau khi trở về ngày đó, giao phó chuyện xong, bộ dáng yên tâm không ít, như cũ ra ngoài.

Dọn xong xong bàn ghế, hôm nay đến cũng không có ai, nương Đại Trụ đem bầu rượu nhỏ đặt ở giữa bàn, tiếp còn có Lập Xuân, Lập Hạ mang lên đậu phộng cùng táo đỏ, còn có mấy khối đường mạch nha, là Triệu gia đưa tới, hai tiểu tử vừa bày vừa không quên miệng mình.

Khai tịch tín hiệu, thấy vậy mọi người ào ào ngồi vào vị trí, Lí Hà Thị và thân thích ngồi trong nhà chính, lão nhân thôn trang ở giữa phòng, Cốc Vũ không có chuyện làm cũng có thể ngồi vào vị trí, nhị tịch mới là phụ nhân, tiểu tử chạy bàn, chờ mọi người ăn xong, rửa bát đũa xong mới đến phiên người làm việc ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.