Editor: muanhobaybay
Y Trạm nhận được điện thoại của người đại diện vào lúc đang ăn cơm.
Ba ngày sau là ngày sinh nhật đầu tiên của Thẩm Từ Chiêu sau khi qua đời, nhóm fan tự phát tổ chức hoạt động thăm viếng.
Trước đó Y Trạm nói cô là bạn của Thẩm Từ Chiêu, cho nên đối phương hỏi cô có đi tảo mộ không.
Y Trạm cúp điện thoại, đi đến bên cửa sổ.
Chớp mắt mà thời gian đã qua nửa năm, cô cũng đã thích ứng cuộc sống mới.
Cô vẫn muốn đi tới trước mộ bản thân đặt một nhánh hoa.
Nơi thật tốt để hồi tưởng, ít nhất trên thế giới này có người nhớ đến cô, vết tích cô tồn tại không hoàn toàn bị xoá đi.
--- ------
Trong nghĩa trang, Y Trạm ngoài ý muốn nhìn thấy Hà Thần Không, đối phương mặc âu phục màu đen, buông hoa ngẩng lên mới nhìn thấy cô, cũng có chút ngoài ý muốn.
“””Cô biết Thẩm Từ Chiêu?”””
“Y Trạm bình tĩnh trả lời: “”Tôi là fan của cô ấy, cô ấy cũng là tiền bối tôi rất thích.”””
“Hà Thần Không nhìn Y Trạm, không biết lại nghĩ gì: “”Tôi chờ cô ở bên ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cô.”””
Chờ người đi xa rồi, Vương Ngọc lấy bó hoa để vào một khu phía sau, người này đưa tới bó hoa hồng lớn màu trắng, muốn cùng Thẩm Từ Chiêu quan hệ không cạn.
Nhìn lên thẻ chữ, Vương Ngọc kinh ngạc, quay đầu lại tìm người, nhưng không thấy đối phương.
Thẩm Từ Chiêu và Hà Thần Không qua lại lúc trước khi trình làng giải trí, Thẩm Từ Chiêu không nói cho ai, cho nên Vương Ngọc không biết là bình thường.
Y Trạm nhìn bó hoa, chữ viết rồng bay phượng múa cứng cáp hữu lực.
Quãng đời còn lại thật lâu, rất khó quên em.
Mấy chữ rất ít, nhưng thuật lại nỗi lòng bất tận.
“Vương Ngọc hỏi Y Trạm: “”Em biết anh ta sao?”””
“Y Trạm thu hồi tầm mắt, thanh âm không có nửa điểm phập phồng: “”Anh ta là tổng giám đốc của Thành thị, là nhà đầu tư bộ phim “”Tiếu ngạo giang hồ””, trước chúng tôi có một lần cùng ăn cơm, tán gẫu qua vài câu.”””
“Vương Ngọc trầm mặc, nhìn người trong hình có chút buồn bã, thanh âm trầm thấp: “”Về phương diện tình cảm của em chị không nói gì, nhưng chị muốn nói cho em biết, trong giới giải trí cần dựa vào chính mình, mỗi người đều phải phụ trách với những gì mình tự lựa chọn.”””
Người đàn ông kia quyền cao chức trọng, Vương Ngọc còn muốn nhắc nhở vài câu, trong làng giải trí Vương Ngọc cô đã xem quá nhiều người thân bại danh liệt rồi.
“””Chị Vương, em đã biết.”””
Từ trong nghĩa trang đi ra, Y Trạm liền nhìn thấy Hà Thần Không dựa vào xe hút thuốc.
Người đàn ông này hồi trẻ tướng mạo vô cùng tốt, lúc ấy trong đoàn phim khồn ít cô gái trầm trồ, còn có người hỏi Hà Thần Không có nghĩ đi đóng phim không.
Hôm nay qua tuổi ba mươi, ngây ngô rút đi, ngược lại có một loại sức quyến rũ khác.
Vô cùng đàn ông...
“Hà Thần Không lấy tay dập tắt điếu thuốc: “”Lên xe đi, tôi có lời muốn nói với cô.”””
Hai người đến một quán cà phê gần đó, hiện tại Y Trạm cũng có chút tiếng tăm, để tránh phiền toái không cần thiết, chờ phục vụ bưng cà phê lên và rời đi rồi, cô mới tháo kính râm xuống.
“Hà Thần Không nhìn cô: “”Lần trước cô hỏi tôi nhìn qua cô thấy ai, hiện tại biết rồi chứ?”””
“””Tôi không cần biết.”””
Cô không muốn nghe người đàn ông bộc bạch nội tâm một chút nào, cho dù là về cô.
Đều là chuyện thóc mục vừng thối. (Muanho: hihi.)
“Đối với câu trả lời của cô Hà Thần Không có chút bất ngờ: “”Câu trả lời rất thú vị, tôi có hứng thú với cô. Nếu cô nguyện ý cùng một chỗ với tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô.”””
“Y Trạm cổ quái nhìn Hà Thần Không: “”Anh nghĩ bao nuôi tôi? Anh cảm thấy tôi giống Thẩm Từ Chiêu.”””
Tên gia hoả này nhiều năm qua cái khác không học, ngược lại bản lĩnh lớn muốn bao nuôi tiểu minh tinh...
Y Trạm nghĩ đến mình chính là tiểu minh tinh kia, có chút buồn bực...
“Đối phương nói thẳng ra, nằm ngoài dự đoán của anh, Hà Thần Không cười cười: “”Cô cảm thấy thế nào?”””
“””Không được tốt cho lắm.”””
Cô không hứng thú cho mình đi làm thế thân. Cũng thật kì quái đi, qua nhiều năm như thế, Hà Thần Không còn dùng phương pháp này nhớ lại tình cũ. Tình sâu như vậy nhưng không phải là đóng phim...
Ở trong lòng Y Trạm điên cuồng gào thét, phải nhìn vào tình cảnh bây giờ, cô kìn nén xúc động muốn chửi người.