Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Chương 56: Chương 56: Chương 32




Vương Đại Lục xem tin nhắn vừa nhận được, cuối cùng còn có tấm hình.

Vương Đại Lục hỏi trợ lí, xác nhận gần nhất công ty không cho người đến đoàn phim kiểm tra tiến độ, không suy nghĩ nhiều liền trả lời tin nhắn.

“Không có, chắc ai đó cáo mượn oai hùm thôi, em đừng nghĩ nhiều, chờ em trở lại, cùng ăn bữa cơm nhé.”

La Thi Nhân giật mình, liếc nhìn người đàn ông phía đối diện, tầm mắt đối phương rất chuyên chú nhìn điện thoại.

Cô cúi đầu trả lời tin nhắn.

Không biết? Chẳng lẽ mình nghĩ nhiều, người kia chỉ là bạn của Y Trạm ?

La Thi Nhân ngẫm lại, cũng đúng, gia thế Y Trạm không tệ, biết một vài vị nhà giàu cũng không lạ.

Bề ngoài người đàn ông này đánh lừa mà thôi... Cũng chỉ là một vị nhà giàu bình thường.

Bề ngoài mà thôi.

Chỉ là ánh mắt vừa rồi, La Thi Nhân đè xuống cảm giác quái dị, có lẽ đối phương chỉ cố làm ra vẻ thôi.

Không phải là người có bối cảnh, cô cũng không quan tâm, dù sao cô và Y Trạm cũng không hợp nhau, tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ.

Bởi vì ngày mai có thể kết thúc, cho nên hôm nay phần lớn là cảnh Y Trạm diễn, hơn nửa là những cảnh bổ sung vụn vặt.

Đại hiệp trong phim võ thuật thường không phân biệt thu đông, vì phong độ, bất cứ lúc nào cũng mặc y phục đơn bạc.

Mùa đông vô cùng lạnh, diễn viên cũng rất vất vả. Thường diễn viên mặc áo lông dài, nếu quay chỉ nửa thân trên, sẽ buộc hai ống tay vào eo, như thế vừa tiện và vừa ấm áp.

Khi quay chụp tại hiện trường và trên màn ảnh ti vi sẽ rất khác nhau.

Hiện trường thì đại hiệp có nửa thân trên đoan đoan chính chính, nửa người dưới lại có thể bao quanh bởi áo bông nhiều màu sắc.

Đó là chỉ quay nửa thân, còn có cả những cảnh cả người.

Áo lông còn chưa đủ ấm người, nay lai cởi bỏ áo lông, trời băng đất tuyết, nên mặc áo lông thêm được một giây cũng tốt rồi.

Vì là quay bổ sung vụn vặt, nên có cả những cảnh mùa hạ.

Còn có mấy cảnh nhân vật đầy mồ hôi.

Thông thường với những cảnh như vậy với đoàn phim có điều kiện, sẽ dùng máy sưởi một hồi, nhưng giờ đang ở bên ngoài, phần lớn sẽ dùng nước hồ để phun luôn

Nước phải lạnh, nước nóng phun ra sẽ có hơi, sẽ tạo cảm giác có “hơi nước”, không chân thật.

Trời lạnh thế này, lại trong gió rét, lấy nước lạnh phun lên mặt, lạnh từ đỉnh đầu chạy thẳng xuống lạnh cả lòng bàn chân, lạnh thấu xương.

Lâm Phỉ đau lòng cho Y Trạm, liền dùng thân thể cùng tay làm ấm chỗ nước sẽ phun, như thế độ ấm vừa vặn, cũng không tạo hơi nước, phun đến mặt sẽ còn chút âm ấm, sẽ đỡ khó chịu hơn nhiều.

Tạ Địch Phi đưa tay ra.

“Để tôi làm cho, nhiệt độ của tôi cao hơn.”

Hai giây sau Lâm Phỉ mới phản ứng lại, im lặng đem siêu đưa cho Tạ Địch Phi.

Quan hệ của hai người thật là tốt a, ... Có khi còn tốt hơn cả Lâm Phỉ cô ấy?

Y Trạm ôm áo lông, người tạo hình đang phun nước lên mặt cô, cô thì hỏi: “Tạ tiên sinh, khi nào anh trở về vậy?”

“Buổi tối anh về khách sạn, có người bạn sẽ đón anh.”

“Vậy thì tốt.”

Sau khi kết thúc công việc tại đoàn phim, Y Trạm đưa Tạ Địch Phi đến đầu thôn, tới đón là một chiếc xe đen bóng, xe như vậy, chạy trên tuyết rất thuận lợi.

“Anh mau trở về đi thôi, trời tối đường không dễ đi.” Dừng lại, Y Trạm nói tiếp: “Tạ tiên sinh, hôm nay anh tới đoàn phim chắc không thấy nửa điểm thú vị đi, em đã sớm nói với anh mà, nhưng anh cũng đừng trách em nhé, coi như trải nghiệm một chút.”

“Không đâu, anh cảm thấy mình hiểu thêm rất nhiều điều.”

Y Trạm nhún vai: “Anh không cảm thấy nhàm chán là tốt rồi.”

Tạ Địch Phi nhìn Y Trạm, mỉm cười, nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngày mai là kết thúc công việc sao? Sau đó em về thành phố Z không?”

“Đương nhiên, nơi này quá lạnh, tại thành phố Z hiện giờ, chắc anh nắng đang chiếu khắp nơi, em muốn trở về phơi nắng .”

Sau đó dắt Nanh Vuốt đi dạo.

Tạ Địch Phi đề nghị: “Ngày mai anh cũng đi, anh chờ em, buổi chiều chúng ta cùng ra sân bay.”

“Đương nhiên được, nhưng chắc phải sáu giờ em mới xong việc.”

Y Trạm thuận miệng hỏi: “Tạ tiên sinh tới đây xử lí chuyện buôn bán, là buôn bán gì vậy?”

Không thể trách cô hiếu kì, nơi này đặc trưng là cây Bạch Dương cùng hàng mĩ nghệ...

“Một cuộc làm ăn rất quan trọng.”

Vì liên quan tới nửa đời sau, quả thật là rất quan trọng.

Lần đầu hai người gặp mặt, Tạ Địch Phi đã nói mình là thương nhân, sau khi tiếp xúc một thời gian, Y Trạm thấy đối phương rất tốt.

Và từ những chi tiết nhỏ trong đời sống có thể nhận ra, anh là người sống trong nhung lụa, không giống cô.

Y Trạm cũng không hỏi tiếp, vẫy vẫy tay, “Đi đường an toàn nhé.”

Đuôi xe biến mất tại chỗ rẽ, lúc này cô mới trở lại phòng trọ.

-----

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.