An Bác Dung ghét bỏ Lâm Phỉ, Lâm Phỉ cũng không muốn gặp đối phương.
Nhưng hai người đều không biểu hiện ra ngoài, An Bác Dung là ẩn nhẫn không phát, ngoài miệng không nói gì, thỉnh thoảng dùng mắt trừng người.
Sao đồ sao chổi này ở đâu nhô ra, không có nửa điểm nhận ra mình là bóng đèn sao.
Mà Lâm Phỉ, trải qua lần du thuyền kia, hình tượng trước kia của An Bác Dung bị phá vỡ... Nhưng mà nói đi nói lại, đối phương có gia thế quá thâm sâu, cho nên ngoài mặt cô vẫn khách khí.
May là cô tới, tên này có ý đồ không tốt với Y Trạm- lưu manh! Dù sao Y Trạm cũng còn trẻ, cô phải ở một bên trấn áp, không cho đối phương có bất kỳ cơ hội lợi dụng nào.
Ba người cùng một chỗ, một bộ ba quái dị, nhìn thế nào cũng không thấy hoà hợp.
Y Trạm dùng nước nóng tráng qua đũa: “Đừng khách khí, hai người dùng gì cứ tự nhiên, đều là người quen mà.”
Mặc dù không khí có chút quái dị, nhưng không hề ảnh hưởng đến khẩu vị của cô, hai người còn lại ăn nhưng lại theo đuổi tâm tư của mình.
Ra khỏi nhà hàng, An Bác Dung ngồi ở ghế phó lái nói: “Được rồi, anh không đi xe tới, em đưa anh về đi.”
Lâm Phỉ: “.....”
Lâm Phỉ nhìn người đàn ông ngồi ở ghế phó lái cười đắc ý, mặt Lâm Phỉ có chút đen, tay chân tên gia hỏa kia sao nhanh như vậy, rõ ràng là một tên đàn ông lại bảo phụ nữ đưa về nhà?
Da mặt cũng đủ dầy.
An Bác Dung phất phất tay: “Lâm Phỉ, chắc tự cô lái xe tới, như thế hôm nay tới đây thôi, hẹn gặp lại lần sau.”
Lâm Phỉ: “.....”
Y Trạm mỉm cười một chút, nhìn người tuỳ tiện ngồi trên xe cô, nhẹ nhàng nói với Lâm Phỉ: “Được rồi, chị về nhà trước đi, em về đến nhà sẽ gọi điện cho chị.”
Lâm Phỉ tâm không cam, tình không nguyện mà rời đi, trong lòng An Bác Dung thư thản, cười như một con mèo đắc ý.
Xe chạy trên đường, lúc này là thời gian vẫn bị ảnh hưởng do tan tầm, giao thông không qua tốt, do đó Y Trạm đi khá chậm.
Hai tay An Bác Dung để sau gáy, lưng tựa vào ghế, nhàn nhã nói: “Em biết không? Em là cô gái đầu tiên lái xe đưa anh về nhà.”
Y Trạm cười cười: “A, vậy tôi rất là vinh hạnh, chắc trước đây thường là An tổng đưa những cô gái khác về nhà?”
Trong lòng An Bác Dung lộp bộp một chút, anh hạ khoé miệng cười: “Đó đều là quá khứ, em đừng ghen...”
“Tôi không thích vị chua, cũng không thích ghen, sau này An tổng làm gì thì làm, không có quan hệ gì đến khẩu vị của tôi.” Y Trạm cười chặt đứt lời đối phương.
Vọng tưởng là một thói quen không tốt.
An Bác Dung lộ vẻ tức giận nhìn đối phương.
Y Trạm sờ sờ mũi, tận lực bỏ qua, sao cô lại cảm thấy ánh mắt tiểu công chúa có chút... Mùi vị sầu bi?
Hình như cô không làm chuyện gì có lỗi mà?
An Bác Dung xuống xe, còn muốn nói gì đó, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Y Trạm đã lưu loát lái xe rời đi.
Nháy mắt hai cái, xe đã biến mất ở chỗ rẽ.
Cô ấy cứ thế đi... Tốt xấu gì cũng phải nói chút gì chứ, chần chờ vài giây, một lần nữa anh lại không được để mắt đến...
------
Trên đường trở về, Y Trạm liền bấm số điện thoại của Lâm Phỉ.
“Nhận được điện thoại của em, chị yên tâm rồi.”
Giọng điệu này, cứ như thể cô đi vào hang hùm miệng sói không bằng.
“Không có vấn đề gì, đúng rồi, chị quyết định kí hợp đồng tiếp với công ty nào chưa?”
“Chị đã nghĩ tự mình mở phòng làm việc, cho thoải mái tự tại, nhưng mà bây giờ chị chưa có năng lực này, cho nên phải đợi mấy năm nữa, hiện tại chị suy nghĩ sẽ kí hợp đồng với công ty Nghệ Lam, hợp đồng ba năm, lợi ích chia ba bảy, hơn nữa nếu chị gia nhập, bên Nghệ Lam sẽ để chị đóng vai nữ chính bộ “Kiếm khách hành”, coi như quà gặp mặt.”
Bộ “Kiếm khách hành” được cải biên từ một bộ tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng, là hạng mục trọng điểm sáu tháng cuối năm của công ty Nghệ Lam, được đầu tư lớn, mới chuẩn bị nhưng đã rất được quan tâm.
Nếu như Lâm Phỉ nhận được vai chính, mà bộ phim này lại lớn như vậy, sự nghiệp của cô sẽ thăng tiến rất mau không thể nghi ngờ.
Lần này để kéo được Lâm Phỉ về mà Nghệ Lam cũng dốc đủ vốn liếng, chả là tháng trước Nghệ Lam có một nghệ sĩ đến hạn đã đi ăn mang khác, Nghệ Lam có hai vị ảnh đế, nhưng người ở lại yếu thế hơn so với người rời đi, để chụp làm lịch năm, Nghệ Lam không tìm được ra mấy nữ người mẫu.
Tính ra Lâm Phỉ là tân sinh, bông hoa nhỏ trong sáng, đang phát triển rất tốt, rất có tiềm lực cùng tài năng, chắc là Nghệ Lam coi trọng điểm này mà lôi kéo Lâm Phỉ.
“Cũng tốt, danh tiếng công ty Nghệ Lam rất tốt, “Kiếm khách hành” cũng được chế tác vô cùng hoàn mỹ, sẽ có giúp đỡ cho chị.”
“Cây trâm phượng” bản điện ảnh bùng cháy, Lâm Phỉ là nữ chính nên tạm thời tiền đồ vô lượng, đó cũng là nguyên nhân mà ông chủ cũ muốn níu kéo cô ở lại.
Tuy doanh thu phòng vé vượt kế hoạch, nhưng những đánh giá xấu cũng khá nhiều, không thiếu những bình luận phê bình diễn biến phim cẩu huyết (máu chó), quay chụp một tháng vô cùng ẩu,...
Kiếm hai lưỡi, bản điện ảnh mang đến cho Lâm Phỉ thêm nhiều fan cùng sự chú ý, nhưng cũng có thêm nhiều ngôn luận không tốt.
Có quá nhiều người tức giận, liền cần lắng xuống, dùng tâm để quay một bộ. Dù sao Lâm Phỉ còn trẻ, thả chậm bước chân thì sẽ đi càng vững chắc.
Một nguyên nhân khác, sau khi Lâm Phỉ giải ước với công ty cũ, công ty cũ tất nhiên sẽ hướng về La Thi Nhân cùng Mộ Thần.
Vì giữ gìn hình tượng hai vị kia, công ty cũ rất có thể sẽ đưa tin bất lợi cho Lâm Phỉ, đây là khoảng thời gian cần thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Vì không cho người khác bắt được nhược điểm, liền giảm thấp sự tỏa sáng cũng không sao cả.
Kẻ trong cuộc thì u mê, rất nhiều người đang thăng tiến một chút không nhìn được điểm này, luôn luôn nghĩ liều mình kiên định đi đến cùng liền có thể tới đỉnh, nhưng trên đỉnh chỉ có mấy người, đa số đều không được như mong muốn, khó tránh khỏi sẽ thất vọng mà tức giận...
Xe Y Trạm vào tiểu khu, cô mới kết thúc cuộc gọi.
Cô vừa mở cửa, Nanh Vuốt đã bay tới, Y Trạm sờ sờ đầu nó, rồi vuốt vuốt chân nó, trước kia là tiểu gia hoả có nhiều xinh đẹp, giờ thì ăn nhiều thành mập mạp rồi.
Mập mạp còn không tự mình hiểu lấy, còn cứ thế mà phi tới, mấy chục cân đụng vào chân cô, làm cô lui lại mấy bước mới đứng vững.
Y Trạm cùng Tạ Địch Phi thuê người chăm nom, còn đưa cho cả đối phương thìa khoá nhà, rồi chia phí thuê người, kỳ thực vẫn gây phiền toái cho đối phương, nhưng Nanh Vuốt không nể tình, một khi thả ra là đi cầu thang bộ leo lên tầng trên tìm Snow, chờ ở cửa nhà người ta không chịu đi.
Hơn nữa hai chú chó đã quen với người trông nom này rồi, cô tìm người khác thì rất phiền toái, cho dù huyết thống chính cống, hay hỗn huyễn thì ý thức bảo vệ lãnh thổ rất mạnh.
Y Trạm đã thấy thật mất mặt, nhưng giờ thì bình tĩnh hơn rồi.
Vị tiên sinh trên lầu kia, một tuần thì có ba đến bốn ngày có thể thấy anh, Y Trạm đoán là công việc của anh ấy rất bận.
Cô thi thoảng gặp được Tạ Địch Phi, phần lớn đều là cùng dắt chó đi dạo, hai người mỗi người dắt một con, một trắng một đen, nhìn rất đẹp mắt.
Nhưng mà quay đầu lại, đầu tiên là thấy chó, sau đó phần lớn sẽ nhìn mặt Tạ Địch Phi,...
Mà cô đeo khẩu trang, tự động trở thành tường hoa phụ trợ cho ba giống đực...
------
Tạ Địch Phi không nghĩ tới lại gặp đối phương lần nữa.
Xế chiều hôm nay có người hẹn anh đi đánh golf, sau khi đánh xong một ván, không ngờ ở sân bóng anh lại gặp một cô gái mặc đồ thể thao, đối phương cười tự nhiên rồi hướng anh mà đi tới.
Anh không nhớ rõ tên đối phương, chỉ biết đối phương họ La, cùng đoàn phim với Y Trạm, à, cô gái kia khi cười rộ lên có má núm đồng tiền, anh suy đoán đối phương chắc cũng phải ba mươi tuổi rồi.
Quần áo thể thao bó sát phơi bày hết dáng người, lồi lõm thành hình đường cong S, như một mỹ nữ rắn mê người, câu hồn rất nhiều ánh mắt.
La Thi Nhân cầm gậy đánh golf chậm rãi đi tới, đứng lại phía trước Tạ Địch Phi, sau đó hơi hơi cúi người.
“Tạ tiên sinh, kỹ thuật chơi bóng của ngài quá tuyệt, em cái gì cũng không biết, vừa hay gặp ngài ở đây, ngài có thể dạy cho em không?”
Hết chương 39.