Cậy không có kịch bản và thiết lập tính cách, Lục Văn bung lụa nói đủ chuyện trên trời dưới biển.
Biên tập: Chuối
Cù Yến Đình không ngờ mình sẽ được mời tham gia chương trình truyền hình, mà không ngờ hơn nữa là được chung đội với Lục Văn. Tạm thời anh chưa trả lời, nhưng Vu Nam mồm rộng đã đi loan tin khắp nơi, trước khi tan tầm cả Phòng làm việc biết hết rồi.
Mọi người phân tích rằng, lần đầu tiên Cù Yến Đình giữ chức đạo diễn sản xuất phim điện ảnh, với lại “Náu mình” đang bước đầu chuẩn bị, nếu tham gia một chương trình truyền hình hay ho thì khi phát sóng sẽ nhận được cơ hội tuyên truyền vô cùng tốt.
Cù Yến Đình cầm chìa khóa xe, nghĩ đi nghĩ lại, lý lẽ đó anh hiểu nhưng thực sự còn nhiều điều lo lắng quá, trên đường về, tắc trên cầu vượt 40 phút vẫn nghĩ ngợi chuyện ấy mãi.
Trời nóng lên, tiệm cơm nhỏ đối diện Lâm Tạ đổi menu, Cù Yến Đình chẳng muốn nấu cơm bèn mua đại hai suất xách về nhà. Tiếng nước trong nhà tắm dừng lại, Lục Văn cởi trần bước ra.
Cù Yến Đình cầm lòng chẳng đặng ngắm nghía hai múi cơ ngực và bảo: “Hình như to hơn thì phải?”
Nhờ đến phòng tập thể hình cả đấy, Lục Văn lảm nhảm bậy bạ: “Mùa hè đến rồi, một vài bộ phận có hiện tượng nóng nở lạnh co.”
Phải như hồi xưa, Cù Yến Đình sẽ mặc kệ những kẻ ngả ngớn lẳng lơ, nhưng giờ không những đã quen mà còn thản nhiên đối đáp: “Một vài? Còn bộ phận nào nữa à?”
Lục Văn vẩy vẩy nước trên tóc: “Người ta xấu hổ lắm ứ nói đâu.”
Cù Yến Đình tìm một vài bộ phim để tham khảo cách quay chụp, ánh sáng và mỹ thuật, vân vân... Mở màn chiếu ra, ngồi trên thảm trải sàn đằng trước sô pha vừa ăn vừa xem với Lục Văn.
Hết đoạn giới thiệu bước vào nội dung phim, chỉ đạo ánh sáng của bộ phim này là một người còn rất trẻ nhưng phong cách hết sức đặc biệt, Cù Yến Đình đã xem hết các tác phẩm mà anh ta từng góp mặt.
Lục Văn mở nắp hộp cơm, chê bai: “Chỉ ăn mỗi mì lạnh thôi à?”
“Em kêu nóng còn gì.” Cù Yến Đình như đang dỗ dành trẻ con: “Tiền trong nhà cầm đi đầu tư hết rồi, tiền ra nước sông Đà mà tiền vào nhỏ giọt như cà phê phin, em cố chịu nhé.”
Lục Văn trộn đều kim chi với dưa chuột thái sợi, lầu bầu: “Muốn một anh người yêu có tiền quá đi, chỉ cần mua được thịt là ngon rồi, chứ loại bạn trai ngay cả thịt cũng không cho mình ăn thì yêu đương nỗi gì.”
Cù Yến Đình đưa mắt liếc hắn, nể mặt hai múi cơ ngực, anh quẳng điều khiển đứng dậy vào bếp, rán một đĩa thịt thăn bò và hai quả trứng, nướng vài lát bánh mì quệt phô mai.
Lục Văn rất hài lòng, ăn ngon lành phồng cả má. Hắn đã bắt tay vào đọc kịch bản “Náu mình” rồi, cơm nước xong xuôi bèn theo Cù Yến Đình vào phòng làm việc.
Một lần bị nhìn chằm chằm quá trình sửa cảnh giường chiếu và một lần làm hẳn chuyện hoang đàng trên bàn khiến Cù Yến Đình bây giờ sợ lắm, anh bảo: “Em về phòng ngủ mà đọc, đừng quấy rầy anh tăng ca.”
Lục Văn vẫn cái luận điệu cũ: “Em cho anh hồng tụ thiêm hương.”
Cù Yến Đình hết cách, dạo xưa anh không biết vì sao bố mẹ phải nuông chiều con cái, sau khi gặp Lục Văn mới từ từ thấu hiểu, cũng may đứa con gần 30 tuổi khá là biết điều, ngồi trên sofa nhỏ ngoan ngoãn đọc kịch bản.
Việc ai người nấy làm, mãi đến khi Lục Văn thấy hoa mắt chóng mặt, bèn cầm lọ thuốc nhỏ mắt vòng ra sau bàn. Cù Yến Đình kéo hắn xuống ghế, nhỏ thuốc xong bảo hắn nhắm một lúc.
Lục Văn nhắm mắt kéo Cù Yến Đình lên đùi mình, rồi tựa trán lên vai anh và nói: “Thầy ơi, em nhức đầu.”
Cù Yến Đình nhủ bụng, mới học hành có 2 tiếng mà đã đổ bệnh nặng, anh giơ tay xoa bóp cho hắn, rồi chợt nói: “Ekip chương trình Trước sân khấu và sau hậu trường mời anh tham gia.”
Lục Văn vỗ mạnh tay vịn: “Em biết ngay mà!”
“Thế sao em không hỏi anh?” Cù Yến Đình nghe ra giọng điệu vui vẻ của hắn.
“Em nghĩ anh sẽ nói với em.” Lục Văn giải thích: “Nhưng mãi mà anh không nhắc đến, em đoán chắc anh đang đắn đo lắm nên em không hỏi.”
Cù Yến Đình đáp: “Đúng là anh đang rất đắn đo.” Anh bắt chước giọng điệu thường ngày của Lục Văn: “Lên chương trình, ôi, anh chưa bao giờ nghĩ tới.”
Lục Văn nói thẳng: “Đó là một cơ hội tốt, em cực kỳ mong anh có thể tham gia.”
Một chương trình thực tế phát sóng trên đài truyền hình vệ tinh có sức lan tỏa mạnh mẽ và quảng bá hiệu quả hơn hàng chục buổi roadshow, huống gì Lục Văn vừa trải qua sóng to gió lớn, Cù Yến Đình vừa đổi nghề bắt đầu lại từ con số 0, cả 2 đều cần gây dựng danh tiếng với khán giả.
Cù Yến Đình hơi sợ sệt: “Nhưng phải đối mặt với ống kính và khán giả, mọi lời nói mọi hành động đều bị phơi bày, anh...”
Lục Văn an ủi anh: “Trong Liên hoan phim hay lần trước anh đã làm rất tốt mà.”
“Hai chuyện này khác nhau chứ.” Cù Yến Đình khẽ giọng phản bác.
Mỗi lần nói đến chuyện mà Cù Yến Đình không tự tin, Lục Văn mới thấy được sự nũng nịu từ anh, hắn bèn cố ý nói: “Đương nhiên là khác nhau rồi, chương trình thực tế có trả cát xê, cái nhà này đã chẳng giàu có gì cho cam, anh không hi sinh chút được à?”
Cù Yến Đình rầu rĩ nói: “Kể cả anh có thể khắc phục được vấn đề thì quan trọng nhất là chung đội với em kia kìa.”
Lục Văn reo lên: “Đây là nét sáng giá nhất còn gì!”
“Sáng cái đầu em ấy.” Cù Yến Đình nhận ra hai người không bao giờ có thể thống nhất suy nghĩ: “Em đã nghĩ đến những nguy hiểm sẽ xảy ra chưa? Nhỡ đâu bị người ta phát hiện ra thì sao, em không muốn kiếm cơm nữa à?”
Đương nhiên Lục Văn đã nghĩ cả rồi, hắn nói: “Chúng ta cẩn thận chút là được mà anh? Nếu anh tham gia thì quá trình làm phim cùng nhau của chúng ta sẽ được ghi chép lại, kỷ niệm chung không quan trọng hơn cái nhìn của khán giả ư?”
Cù Yến Đình im lặng, anh thừa nhận mình đã lung lay trong giây lát.
Lục Văn mở đôi mắt ướt nước nhìn Cù Yến Đình và rủ rỉ: “Anh là đạo diễn, em là diễn viên, thật tuyệt nếu anh quản lý em ngay trước ống kính.”
Cù Yến Đình không khỏi phì cười, anh nhận ra càng ngày Lục Văn càng biết cách bắt bí mình. Anh phải suy nghĩ thêm, kết quả đêm đó nằm trên giường ngủ, điện thoại bỗng vang lên thông báo tin nhắn QQ đã lâu không thấy.
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Nhà văn ơi, anh giỏi hơn mình tưởng đấy!
Cù Yến Đình đá hắn trong chăn: “Em ngáo à.” . Truyện Trinh Thám
[Ca sĩ nhỏ xui xẻo]: Nếu anh đồng ý thì em sẽ là Ca sĩ nhỏ may mắn.
Cù Yến Đình nhét điện thoại xuống dưới gối đi ngủ, nhưng nhắm mắt mãi mà chẳng thấy buồn ngủ, sau lưng im ắng vắng lặng, dần dần vang lên tiếng Lục Văn hít thở đều đặn.
Sáng hôm sau, Lục Văn tỉnh dậy lôi điện thoại ra xem giờ, phát hiện một tin nhắn QQ chưa đọc, hắn mơ mơ màng màng mở ra xem.
[Nhà văn nhỏ sợ xã hội]: Được, anh đồng ý.
Cơn buồn ngủ bay biến, Lục Văn trợn mắt nhìn tin nhắn được gửi vào lúc 3 giờ sáng, hay nói cách khác rất có thể Cù Yến Đình đã thức đến tận khi đưa ra quyết định mới thôi?
Phòng tắm có tiếng động, để kệ áo choàng phanh ngực, Lục Văn chạy như bay đến, đẩy cửa ra gào lên đầy sung sướng: “Thầy Cù ơi, anh đồng ý lên chương trình hả? Anh muốn tặng em niềm vui bất ngờ vào buổi sáng ư?!”
Cù Yến Đình vừa rửa mặt xong, làn da trắng nõn càng làm quầng thâm dưới mắt nổi bật rõ ràng, anh ngậm bàn chải đánh răng và bọt kem, ngọng nghịu nói: “Anh không đồng ý mà được chắc, tối đi ngủ còn chả thèm ôm anh luôn.”
Lục Văn sửng sốt, bước vào đóng cửa lại, giọng nói khàn khàn nghe không rõ lắm: “Giờ em bổ sung ngay đây.”
“Xê ra, đừng cản trở anh đánh răng.”
“Nhưng sáng sớm tinh lực em dồi dào lắm...”
“Không được... Em đừng có thế!”
Cù Yến Đình đi làm muộn, trước mặt đồng nghiệp gắng gượng tỏ ra khỏe mạnh đi lên tầng, vừa vào phòng cái đã ngả đầu ngủ bù. Chuyện tham gia chương trình giao cho trợ lý hồi âm, hai bên hẹn thời gian đàm phán.
Vào ngày kí hợp đồng, giây phút Cù Yến Đình đặt tên mình lên trang giấy, anh cảm giác mọi chuyện cứ như mơ vậy, không ngờ mình đã thay đổi từ trạng thái sợ hãi kể cả khi nghe điện thoại tới được bây giờ.
Lục Văn và Cù Yến Đình chụp ảnh tuyên truyền với nhau, âu phục đen tuyền, một người đeo cà vạt vân xoáy, một người thắt nút Windsor. Lục Văn tìm nhiếp ảnh gia xin toàn bộ ảnh chụp, chọn vài bức mình thích rồi gửi vào nhóm chat lừa đám bạn là ảnh kết hôn.
Ba anh bạn nối khố quá khinh địch gửi luôn tiền mừng, quay đi quay lại lên weibo mới thấy ekip chương trình chính thức công bố khách mời, thế là thi nhau vào nhóm chửi Lục Văn hơn trăm câu. Cố Chuyết Ngôn là người cạn lời nhất, vì Lục Văn còn gửi cho cả Trang Phàm Tâm, lừa nhà anh tận hai suất tiền mừng.
Sau công bố chính thức, Lục Văn và Cù Yến Đình tiếp tục tay trong tay thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng, từ ảnh chụp thân thiết trên đường đến lời cảm nghĩ xúc động khi nhận giải, rồi tới tham gia chương trình cùng nhau, đủ các lời bình luận xoay quanh hai người.
Trên mạng xuất hiện những người tự xưng là biết rõ nội tình, đăng tin rằng Cù Yến Đình vốn là học trò tâm đắc của Tằng Chấn, từ khi quay phim chiếu mạng bắt đầu rạn nứt, Lục Văn vì đi theo anh nên mới gây sự với Tằng Chấn.
Tin tức này nửa thật nửa giả lại còn hơi cường điệu hóa, có thể xem như phiên bản tổng hợp của đủ kiểu đồn đãi trong giới, Lục Văn và Cù Yến Đình chả bận tâm nhưng vẫn khiến nhiều khán giả thêm tò mò về họ.
Giai đoạn chuẩn bị cực kỳ rườm rà, lập đội là việc đầu tiên cần làm. Cù Yến Đình tìm Nhâm Thụ xin giúp đỡ, anh soạn sẵn trong đầu hơn một nghìn chữ, nhưng vừa mới ôn lại tình đồng môn khi xưa thôi, Nhâm Thụ đã sốt hết cả ruột bảo là đừng rề rà nữa và hỏi thẳng làm phó đạo diễn được đãi ngộ gì?
Năm ấy chong đèn học bài trong phòng ngủ, hai người họ từng mặc sức mơ tưởng về một mai sau không tìm được người thích hợp vào đội thì sẽ cứu cánh giúp nhau vô điều kiện, chỉ cần bao ăn bao ở thôi.
Có Nhâm Thụ hỗ trợ, thành viên của tổ đạo diễn lần lượt được chốt hạ, trong lòng Cù Yến Đình thấy vững vàng hơn hẳn. Tiếp theo là tổ quay phim, anh tìm thành viên nòng cốt từng hợp tác trong “Đêm đầu tiên” trước, rồi liên hệ với hai thầy trong giới điện ảnh.
Ánh sáng và trang trí, đạo cụ và dựng cảnh, âm thanh và biên tập... Cù Yến Đình tự mình tìm tòi tuyển chọn, đích thân đi mời từng vị trí, từ một quân sư lặng thầm đến người gầy dựng cả một đội ngũ đằng sau lưng, hệt như chú chim yến nhỏ bé đơn độc nay đã trở thành cánh chim đầu đàn.
Với tư cách một nhà đầu tư, Lục Văn cũng không rảnh rỗi, hắn phụ trách tổ sản xuất, tổ hậu cần và tổ chức hoạt động tiếp cận khán giả, ban đầu Cù Yến Đình không muốn hắn phải vất vả đâu, nhưng vạn sự khởi đầu nan, đương nhiên anh muốn nắm tay người yêu vượt qua gian khổ rồi.
Tới khi tổ đội xong xuôi, xem xét bối cảnh, lựa chọn địa điểm, giải quyết đủ các đơn từ và giấy phép, Cù Yến Đình bắt đầu dốc lòng thiết kế kịch bản phân cảnh, còn Lục Văn nghiên cứu kĩ càng nhân vật và kịch bản.
Tháng 6 vào hè, “Trước sân khấu và sau hậu trường” chính thức ghi hình.
Ekip chương trình không dùng mánh lới “chân thật”, nhưng thực tế thì chân thật đến nỗi không cả chuẩn bị kịch bản. Tôn Tiểu Kiếm như bà mẹ già, dặn đi dặn lại Lục Văn rằng nhất định phải giữ kẽ, nếu cậu lớ ngớ come out thì ngày hôm sau anh sẽ lên ngay tầng cao nhất của tòa nhà Hoàn Lục để nhảy lầu tự tử.
Biệt thự Tử Sơn trang bị đầy đủ camera cố định, ngoài ra còn có ba anh trai quay phim đi theo. Ngày hôm đó, Lục Văn mặc áo phông trắng và quần jean gọn gàng thoải mái với gương mặt mộc không trang điểm.
Hắn nghĩ đại một lời mở đầu: “Chào các bạn khán giả, tôi đang đầu tư phim điện ảnh mà suýt phải bán cả căn nhà này đi để kiếm tiền đấy.”
Anh trai quay phim: “Cậu là con nhà giàu cơ mà?”
“Nhìn cái biết ngay anh không phải con nhà giàu.” Lục Văn nói: “Tiền trong nhà bị thế hệ trước giữ hết rồi.”
Anh trai quay phim: “Thế tại sao không bán?”
Lục Văn: “Quay xong chương trình của các anh rồi bán, có khi giá lại tăng lên ấy chứ.”
Cậy không có kịch bản và thiết lập tính cách, Lục Văn bung lụa nói đủ chuyện trên trời dưới biển, mãi lâu sau mới quay về chủ đề chính: “Hôm nay tổ đạo diễn tới đây định họp bàn về việc chọn vai.”
Vừa dứt lời, trong vườn có một bóng người bước tới, Lục Văn chạy ra mở cửa.
Cù Yến Đình đã đến đây từ nửa tiếng trước, vì quá căng thẳng mà anh đứng chờ bên hồ trong công viên Tử Sơn lâu ơi là lâu, nếu không tại mấy con ngỗng trắng to bự đuổi theo anh thì anh sẽ còn lề mề vào muộn hơn nữa.
Trước mặt ống kính và camera-man vây xung quanh, Lục Văn và Cù Yến Đình đối mặt, khi ánh mắt chạm nhau, hai phần tim đập rộn ràng, ba phần chột dạ thấp thỏm, năm phần ngầm hiểu ăn ý.
Lục Văn phản ứng trước, nhiệt tình chào hỏi: “Thầy Cù đến rồi đấy à, mau vào nhà đi!”
Cù Yến Đình cắn răng cố tỏ vẻ giả dối, bước vào huyền quan quen thói định cầm dép lê, bàn tay duỗi ra bỗng khựng lại giữa không trung, anh chỉ vào tủ giày mạnh mẽ ghìm cương trước vực: “Cái tủ này nhìn đẹp thế.”
Những người khác vẫn chưa tới, Cù Yến Đình ngồi gọn sang một đầu sô pha, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối, Lục Văn định bụng đến gần nhưng bị anh lia mắt - chẳng có tí sát thương nào - cảnh cáo, đành ngồi xuống đầu kia.
Phòng khách trần cao rộng thênh thang, Lục Văn và Cù Yến Đình cách xa nhau, nom không thân cho lắm. Chương trình truyền hình kị nhất là nhạt nhẽo, Lục Văn gãi đầu hỏi: “Thầy Cù ơi anh có lái xe không?”
Cù Yến Đình đáp: “Hôm nay xe của anh bị hạn chế [1].”
[1] Luật hạn chế ô tô đi lại tại Bắc Kinh: Biển số xe có số cuối là 1 và 6 bị cấm lưu hành vào thứ 2, số cuối là 2 và 7 cấm lưu hành thứ 3, số cuối 3 và 8 cấm lưu hành thứ 4, số cuối 4 và 9 cấm lưu hành thứ 5, và số cuối là 5 và 0 cấm lưu hành vào thứ 6.
“À à.” Lục Văn lại gãi gãi cổ: “Mùa hè đến rồi.”
Cù Yến Đình thầm nghĩ, em nói thế thì bảo anh tiếp lời làm sao?
Lục Văn không còn chỗ nào để gãi nữa bèn mở lọ đồ ăn vặt đựng hạt cứng mà Cù Yến Đình thích nhất trên bàn lùn ra, rồi đưa cho anh: “Thầy Cù, anh ăn hạt óc chó không?”
Cù Yến Đình lễ phép đáp: “Không cần đâu, cảm ơn em.”
Cảm ơn cái đầu anh í... Lục Văn không chịu nổi, tự nhặt một hạt đáp vào miệng, đoạn xỏ dép lê đứng dậy: “Đi đến đây chắc khát lắm rồi nhỉ, em pha cho anh cốc cà phê nhé.”
Phòng khách chỉ còn lại một mình Cù Yến Đình, anh vẫn ngồi ngay ngắn, rút điện thoại ra nhắn vào nhóm công việc của tổ đạo diễn, giục mọi người đến nhanh lên.
Nhâm Thụ trả lời: Sắp đến rồi.
Trong phòng bếp vang lên tiếng leng keng loảng xoảng, đã lâu rồi Lục Văn không ở đây, quên hết chỗ để dụng cụ sạch sẽ. Tìm ra hạt cà phê, hắn pha theo sở thích của Cù Yến Đình - thêm sữa không thêm đường.
Chuông cửa vang lên, Cù Yến Đình đứng dậy ra mở cửa, Nhâm Thụ và những người khác trong tổ đạo diễn đến cùng lúc, ba bốn gã đàn ông tức thì đánh vỡ im ắng lúc trước.
Cù Yến Đình hơi thả lỏng, mời mọi người vào phòng khách ngồi tự nhiên.
Bấy giờ, Lục Văn mồ hôi mồ kê nhễ nhại lao ra từ trong bếp, gào mồm hỏi: “Thầy Cù ơi cốc cà phê để trong ngăn kéo nào vậy, em tìm mãi không thấy đâu!”
Tất cả mọi người đồng loạt ngước mắt lên, cộng thêm mấy cái camera nhìn hai người họ.
Tiên sư bà nó... Cù Yến Đình sợ đến mức lắp bắp: “Sao, sao anh biết được?!”