“Dưa hấu vừa ngọt, vừa mát, hôm nay là đợt cuối rồi một thời gian dài sau sẽ không có nữa, mọi người mau đến nếm thử đi.” Cố Thanh Sơn hét to rao hàng, tay thì cắt một trái dưa to, mọng nước ra thành miếng nhỏ cho mọi người nếm thử. Phương pháp này cũng là hắn nghĩ ra được, hắn buôn bán không quá keo kiệt như nhà khác, phải cho người ta nếm thử mới biết ngon hay dở mà ủng hộ chứ.
Hằng năm Cố Thanh Sơn đều bán dưa ở đây - trước cửa tiệm đậu hũ, mọi người đa phần đều biết dưa của hắn vừa ngọt vừa to, phần lớn đều không cần nếm thử mà trực tiếp mua luôn. Tới gần buổi trưa một xe dưa đã bán hết, hắn cẩn thận tính, được tổng cộng năm trăm ba mươi văn.
Đem xe trâu gửi cho Vương đại ca bán đậu hũ trông dùm, Cố Thanh Sơn lại lấy ra hai trái dưa to để lại đưa cho đứa nhỏ nhà Vương đại ca ăn, xong xuôi kích động bước đi.
Vương đậu hũ nhìn bóng dáng của hắn, cười nói với thê tử của mình: “Nàng nói xem, gần đây Thanh Sơn có phải có chuyện gì vui không? Hôm nay ta thấy khóe miệng hắn luôn nhếch ra cười, không khép lại được.”
Được mọi người ca tụng Tây Thi đậu hũ Vương tẩu tử miệng nhỏ khẽ cười rộ lên vô cùng câu dẫn người nói: “Ta đoán nha, tám phần là có người giới thiệu nàng dâu cho hắn, hơn nữa hắn đối với cô nương kia cực vừa lòng, lúc trước chàng đến nhà ta cầu hôn cũng không phải cười ngây ngốc như vậy?”
“Hắc hắc! Lúc ấy rõ ràng nàng nhìn trúng ta cho nên mỗi lần gặp đều hướng ta cười, cố ý câu dẫn ta.” Vương đậu hũ đắc ý nở nụ cười.
“Phi! Chàng nói lung tung cái gì đấy, ai nhìn trúng chàng chứ?” Vương tẩu tử nổi giận, xoay người sang chỗ khác thu dọn đậu hũ không quan tâm đến nam nhân của nàng ta nữa.
Cố Thanh Sơn chân dài rất nhanh đã đi xa cho nên không có nghe được bọn họ nói chuyện. Hắn vô cùng sốt ruột, muốn nhanh chóng đi mua lễ vật sinh nhật cho Ninh Hinh. Rất nhanh, hắn đã đi đến cửa tiệm trang sức duy nhất ở trên trấn, nhìn một lượt nào trâm cài, khuyên tai, vòng tay lấp lánh, hắn đều muốn mua hết.
Chưởng quầy mập mạp nhìn thiếu niên gầy nhom, quần áo sờn cũ dính đầy bùn thì khinh thường bĩu môi.
“Ông chủ, trâm hoa này bán thế nào?” Cố Thanh Sơn nhìn trúng một trâm hoa cài đầu rất xinh đẹp, phía trên gắn một con bướm nhỏ, hai cánh rập rờn như đang bay, trâm hoa thì được làm từ trân châu trong suốt trơn bóng, nếu Ninh Hinh cài lên tóc chắc chắn sẽ rất đẹp.
“Tiểu tử ngươi cũng biết nhìn hàng đấy, đây là hàng mới nhất hiện đang rất lưu hành ở các thành lớn, giá hai lượng bạc.” Đồng chưởng quỹ nhẫn nại đáp.
“Đắt như vậy sao?” Trước đến giờ chưa từng mua trang sức, hắn nghe giá xong bị dọa ngây người.
“Phi, không mua nổi thì cũng đừng chọn đồ tốt như vậy, trâm hoa này vốn có một đôi. Hai ngày trước bị thiếu gia Hạ gia mua một cái tặng cho vị hôn thê của mình, ngươi cũng không phải thiếu gia nhà giàu thì si tâm vọng tưởng làm gì. Đây, bên kia có ít trang sức giá rẻ, ngươi có thể mua tặng cho tiểu thê tử ở trong thôn của mình một cái được rồi. Chưởng quầy tùy ý phất tay chỉ vào một góc cũ nát nhất trong tiệm.
Cố Thanh Sơn dù khó chịu ở trong lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, bởi hắn không có nhiều tiền đành ngượng ngùng đi đến góc cũ nát đó, cẩn thận chọn lựa thật lâu, mới chọn được một đôi bông tai trân châu, thanh toán xong hai trăm văn tiền, hắn dùng một miếng vải bông bao lại, cẩn thận bỏ vào trong túi tiền của mình.
Quả nhiên mua xong thì tiền trong túi nhẹ đi rất nhiều nhưng hắn cũng không đau lòng, tiêu tiền vì Ninh Hinh hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ, chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút tiếc nuối, một cái trâm hoa đẹp như thế, mà hắn lại không thể mua nổi.
Nhưng mà cũng không sao a, chờ sau này có tiền hắn nhất định sẽ mua cho NInh Hinh những thứ tốt nhất. Hắn yên lặng an ủi chính mình, rồi bước nhanh đến tiệm bán điểm tâm. Nơi này có đủ loại điểm tâm mặn, ngọt, vừa thơm vừa ngon. Trước kia, lúc nương hắn bệnh cha hắn từng cắn răng tằn tiện mua nửa cân về cho nương ăn. Nương hắn thương hắn nên cho hắn một miếng nếm thử, dù hắn không rõ làm từ cái gì nhưng mà rất ngọt, mềm, cắn vào trong miệng liền tan.
Hắn cũng muốn mua cho NInh Hinh nửa cân, cho dù quý cũng mua. Nhưng là cũng qua nhiều năm rồi hắn không nhớ rõ hình dáng cho lắm, chỉ nhớ nó trắng trắng, tròn tròn, ở giữa có một chấm đỏ. Dạo một vòng quanh tiệm, hắn dừng chân ở một mâm điểm tâm có hình dáng tương tự, hỏi: “Cái này gọi là gì? Bao nhiêu tiền một cân?”
Thiếu chủ gia Hạ Kỳ, tuổi hơn hai mươi cười hì hì đi tới nói: “Cái này gọi là phù dung cao, vừa mềm vừa ngọt, cắn vào miệng lập tức tan ra, bốn mươi văn một cân, ngươi muốn mua mấy cân?”
Bốn mươi văn một cân? Quả thật rất đắt, mua một cân phù dung cao bằng tiền sinh hoạt nửa tháng của hắn a.
“Ta sợ ăn không ngon, nếu không ta nếm thử một miếng, thật sự ăn ngon ta sẽ mua một cân.” Cố Thanh Sơn cản thận nói.
Hạ Kỳ sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi: “Chúng ta không có bán một miếng, nếu mua thì ít nhất là nửa cân. Nhà chúng ta là cửa hiệu làm ăn lâu đời, cho nên về chất lượng ngươi cứ an tâm, nếu muốn mua thì mua nhanh, còn không thì đi đi cho ta còn buôn bán.”
Cố Thanh Sơn thở dài mấy cái, mím môi hạ quyết tâm: “Được rồi, vậy lấy nửa cân.”
Hạ Kỳ nhanh chóng cân phù dung cao rồi dùng giấy bản gói lại, lúc hắn đang tính cột dây thì bị Cố Thanh Sơn cản lại.
“Thế nào? Luyến tiếc tiền không muốn mua?” Chưởng quầy nhíu mày hỏi.
“Không phải, ta thử trước một miếng xem ăn có ngon không, nếu loại này ăn không ngon ta sẽ mua loại khác.” Cố Thanh Sơn nói xong nhanh tay bẻ một miếng cho vào trong miệng, ngọt, quả nhiên vừa mềm, vào miệng liền tan ra. Hắn nở nụ cười ngây ngốc, liên tục gật đầu nói: “Quả thật ăn ngon, nàng nhất định sẽ thích.”
Hạ Kỳ bị bộ dáng ngốc nghếch của hắn chọc cười:
“Tiểu tử ngươi là mua cho nương tử ngươi ăn đúng không? Có phải hay không nàng ta mang thai thèm ăn này nọ? Ngươi cứ an tâm, đồ ngũ vị trai chúng ta bán ra đều là những thứ phụ nữ mang thai thích ăn. Tuy rằng ngươi không có tiền nhưng cũng là kẻ biết thương thê tử, nếm thử cũng đều tiếc ăn một miếng, đều dành hết cho nàng ta.”
Gương mặt Cố Thanh Sơn ngượng ngùng có chút đỏ, khóe miệng lại không tự chủ nhếch lên, trong đầu liền tưởng tượng theo lời Hạ Kỳ nói, tương lai Ninh Hinh trở thành tiểu thê tử của mình, rồi nàng có thai... hắn không dám nghĩ tiếp, chỉ nở nụ cười đưa tay nhận gói điểm tâm:
“Hắc hắc! Mượn ngài cát ngôn, chờ tương lai ta có con sẽ mời ngài uống rượu mừng.”
Hạ Kỳ cũng là người có tính tình hào sảng, cười to nói:
“Tốt, lúc đó ta sẽ đưa cho ngươi hai bao đồ ăn ngon làm hạ lễ, đảm bảo thê tử ngươi vui vẻ buổi tối sẽ hôn ngươi nhiều thêm vài cái, ha ha...”
Cố Thanh Sơn không nghe nổi những lời này, đỏ mặt chạy trối chết.
Chạy một hơi thật xa, lúc hắn dừng lại ngẩng đầu lên thì trước mặt là tửu lâu lớn nhất trấn này tên Hương Mãn lâu, mùi hương thức ăn từ bên trong vô tình bay ra khiến hắn không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng. Nơi này đồ ăn rất đát hắn mua không nổi, không chút chần chừ hắn xoay người tính đi, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp quen thuộc.
“Ninh Hinh?” Hắn giật mình kêu lên.
Ninh Hinh quay đầu nhìn lại, gặp bóng dáng người ngoài cửa, cũng nhanh chân bước đến nói: “Thanh Sơn ca, sao huynh lại đến đây? Có việc gì hả?”
“Không... không có việc gì, ta lên trấn bán dưa thôi, muội... muội đến đây ăn cơm hả?”
Hôm nay Ninh Hinh rất đẹp, nàng mặc một bộ áo màu hồng đào, chất vải bóng loáng mềm mại, nhìn không giống được làm từ vải bông, bên trên còn thêu hoa đào, đây có lẽ là tơ lụa thượng đẳng đi.
“Hôm nay là ngày đường tỷ của muội đính hôn, Hạ gia rất hào phóng mời cả nhà muội còn có Hảo Đa chưởng quỹ, một nhà Hạ gia đều đến đây, huynh có muốn tiến vào uống chén rượu mừng không? Ninh Hinh vui vẻ cười nói.
“Không cần đâu, ta còn phải nhanh trở về, muội...” Cố Thanh Sơn đem bao điểm tâm trong tay đưa đi qua: “Đây là điểm tâm ta mới mua, cho muội ăn.”
Ninh Hinh lắc đầu, đem đôi tay nhỏ giấu sau lưng, cười ngọt ngào nói: “Thanh Sơn ca, huynh giữ lại mà ăn, lão bản ngũ vị trai chính là nhị thúc tỷ phu tương lai của ta, cho nên hôm nay mỗi bàn đều có điểm tâm ngon.”
Đúng lúc đó có hai phụ nhân đi đến, trong đó có một người thân thiết của Ninh gia, hắn nhận thức, là tam thẩm của Ninh Hinh, còn người kia nhìn có vẻ là người trên trấn.
“Ninh Hinh làm gì vậy? Con nói chuyện với ai thế? Mau đi lên lầu đi, trông coi dưới này cả buổi, đại nương đang sốt ruột tìm con đấy.”
Ninh Hinh quay đầu đáp: “Vâng, con đã biết.” Rồi quay sang nói với Cố Thanh Sơn: “Thanh Sơn ca, muội lên lầu đây, nếu huynh không đi vào ăn cơm thì nhanh trở về ăn đi kẻo đói.”
Tiểu cô nương xoay người đi lên lầu, làn váy tung bay, những đóa hoa thêu trên váy rập rờn rất đẹp. Cố Thanh Sơn hai tay nắm bao điểm tâm, si ngốc nhìn bóng lưng Ninh Hinh, lại bị một giọng nói chanh chua đánh gãy:
“U! Ta tưởng là ai a? Cố Thanh Sơn, ngươi dùng ánh mắt gì nhìn Hinh nhi vậy a? Chẳng lẽ ngươi coi trọng Ninh Hinh nhà chúng ta? Ta nói cho ngươi biết, xú tiểu tử, ngươi đừng nằm mộng hão huyền, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ninh Quyên nhà chúng ta đã gã cho thiếu chủ Hạ gia, về sau Ninh Hinh cũng sẽ gả cho một nhà không kém. Nếu còn để ta nhìn thấy tâm tư này của ngươi, đừng trách Ninh gia chúng ta không khách khí.”
Cô nương NInh gia đều lớn lên rất xinh đẹp, Ninh Quyên chính vì đi đến bố trang mua vải mới bị thiếu chủ Hạ gia - Hạ Vũ xem trọng. Hạ Vũ là một chàng trai si tình, nhìn thấy Ninh Quyên lần đầu tiên liền tương tư, sau này tìm người hỏi thăm đủ thứ, lại đến tìm Ninh tam thẩm làm bà mối, cuộc hôn nhân này mới thành công. Trong thôn, mỗi lần tìm bà mai mối chỉ trả tầm một trăm văn, vài thước vải mịn. Hạ gia thì khác, Ninh tam thẩm nhận được hai lượng bạc, hai cuộn vải bông, hai cái chăn, khiến bà ta mừng rỡ, cả ngày cười không thấy mặt trời.
Được đến ngon ngọt nên bà ta rất muốn có lần sau, tuy vậy, Ninh gia khá ít cô nương, đến tận bây giờ cũng chỉ còn một mình Ninh Hinh, cho nên bà ta âm thầm trông coi vô cùng gắt gao.
Cố Thanh Sơn cả người đang nhiệt tình bị hắt nguyên gáo nước lạnh, thất kinh, đứng ngây ngốc nhìn bà ta, không biết phải nói cái gì.
Người đứng bên cạnh là Lý tẩu, mở cửa hàng bán dầu muối trên trấn, là người quen của Ninh tam thẩm, mấy việc làm mai này là do bà ta giật dây, cho nên tò mò đi lại, hỏi: “Ai vậy? Thế nào lại chọc giận bà mai như ngươi a.”
Ninh tam thẩm khinh thường trừng mắt liếc Cố Thanh Sơn một cái, hừ một tiếng nói:
“Ngươi nhìn hắn xem, đây là bộ dáng gì chứ, một bộ quần áo tươm tất, lành lặn cũng không có, còn dám thương thầm trộm nhớ Ninh Hinh nhà chúng ta, rõ ràng là không có lòng tốt gì. Một nhà nhị ca ta thật thà, hiền hậu, thường xuyên chiếu cố hắn, tiểu tử này lại lấy oán trả ơn. Lý tẩu tử, cô nương vừa rồi ngươi cũng thấy đó, hiện tại con bé còn chưa lớn, qua hai năm nữa tuyệt đối là cái mỹ nhân, cha nàng lại là lý chính, ca ca biết chữ nghĩa, tương lai còn sợ không tìm được hộ trong sạch hay sao?”
Lý tẩu hiểu rõ, gật đầu cười nói: “Đúng vậy! Trên trấn này nhà phú hộ không ít, nhất định có thể tìm được một nhà ưng ý. Vừa rồi ta thấy thê tử của hai lão chưởng quầy vụng trộm quan sát con bé đó.”
Ninh tam thẩm ném cho Cố Thanh Sơn một cái xem thường, nói: “Nghe thấy không? Xú tiểu tử, mau cút đi. Còn dám nhớ thương Ninh HInh nhà chúng ta, sẽ đánh gãy chân của ngươi.”
Tiểu nhị trong quán cũng nghe rõ câu chuyện, vội vàng đi lên dùng sức đẩy, xuýt chút nữa đẩy Cố Thanh Sơn ngã lăn ra đất. Hắn lảo đảo vài bước, mới như ở trong mộng tỉnh lại, nắm chặt bao điểm tâm trong tay, vội vàng chạy đi.