Ninh gia trang nằm dưới chân núi, xung quanh có dòng sông Thủy Hà chảy qua, con sông này không chỉ mang đến cho thôn trang yên tĩnh vài phần linh khí mà còn là nguồn gốc sinh tồn của mọi người.
Sáng sớm, Ninh Hinh khóa cửa, tay trái mang một rổ, tay phải cầm một cái thùng nhỏ, nhẹ nhàng đi về phía vườn rau nhà mình. Trên đường gặp vài người đang làm việc ngoài đồng, Ninh Hinh đều cười rất ngọt ngào cùng bọn họ chào hỏi.
“Tứ thẩm, ngài đi lên trấn trên họp chợ phải không?”
Thê từ Doãn lão tứ cầm một cái rổ lớn đang bước nhanh về phía cửa thôn, gặp Ninh Hinh chào hỏi liền dừng lại đáp:
“Đúng vậy, trong nhà để dành được ít trứng gà, Doãn thúc các ngươi vì cứu người mà mất, trong nhà lại phải nuôi mấy đứa nhỏ, nên ta luyến tiếc ăn, mang đi bán kiếm vài văn tiền mua dầu và muối.”
Mấy năm trước, Doãn lão tứ cùng Cố Đại Lỗi cùng nhau lên núi hái thảo dược thì gặp sói hoang. Cố Đại Lỗi bị sói đánh trọng thương, Doãn Lão Tứ không có bỏ chạy trốn một mình mà liều mạng đánh sói, hợp sức đem con sói đuổi đi, hai người mới nâng đỡ nhau xuống núi. Vừa về đến nhà, Doãn Lão Tứ liền tắt thở.
Cố Đại Lỗi liền nói với con trai Cố Thanh Sơn, Doãn tứ thúc có ơn cứu mạng cha ngươi, về sau ngươi phải hiếu kính với tứ thẩm, chiếu cố đệ đệ, muội muội Doãn gia. Cố Đại LỖi bị thương cũng không nhẹ, đem tiền bạc, gia sản trong nhà tiêu xài hết vào việc chữa bệnh, ráng hơn một năm vẫn là nhắm máy buông tay, hắn mất còn lưu lại đứa con trai độc nhất Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lúc này đang nằm trên cỏ, trong miệng ngậm một cọng cỏ lau, nhàn nhã bắt chéo hai chân đung đưa. Vì chữa bệnh cho cha, nên đem hết mấy mẫu ruộng tốt đều bán, bây giờ chỉ còn lại một mảnh đất cát dưới chân núi này, không trồng được lúa mạch, chỉ thích hợp trồng dưa hấu. Hắn từ thời còn cởi truồng đã theo cha nương lăn lộn mà lớn, tự nhiên sẽ biết chăm sóc thứ này.
Dưa hấu được truyền từ Tây Vực vào nên là vật hiếm, năm nay thu hoạch không tệ, ngày hôm qua mang lên trấn bán một xe được hơn một ngàn tiền đồng, cũng đủ cho hắn ăn uống một năm.
Xa xa nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp đang đi đến. Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu vàng nhạt, mỗi bước chân di chuyển làn váy lay động giống như một đóa hoa rực rỡ trước gió, khiến cho Cố Thanh Sơn ngây người nhìn không chớp mắt.
Ninh Hinh buông rổ, mang theo thùng nhỏ ra bờ sông múc nước.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy, không hề nghĩ ngợi gì, phun ngọn cỏ lau trong miệng, lưu loát chạy qua, đoạt lấy thùng nhỏ trong này nàng nói:
“Ninh Hinh muội tử, để ta giúp muội múc nước.”
“Thanh Sơn ca, không phiền toái huynh, tiểu Hạo lập tức tới ngay, hai người bọn muội nâng thùng nhỏ này vẫn được.” Ninh Hinh có chút ngượng ngùng nói.
“Không sao. Cái này nhỏ, cũng không tốn nhiều sức lực.” Cố Thanh Sơn cười hề hề nói, nhanh tay múc một thùng nước, chân dài bước nhanh đến vườn rau Ninh gia trồng.
Miếng đất trồng rau này không lớn, là cha Ninh Hinh khai hoang, bởi vì khá nhỏ, trồng lúa cũng không được nên để trồng rau củ ăn. Vứa khéo gần sông cũng dễ tưới nước hơn.
“Thanh Sơn ca, ở đây có một trái dưa chuột để muội rửa cho huynh ăn.” Ninh Hinh hái một trái dưa chuột từ trên giàn xuống, múc một gáo nước tính rửa.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua trái dưa chuột màu xanh mướt, đích thật có chút thèm. Ánh mắt nhìn từ trái dưa chuột đến bàn tay nhỏ bé, trắng trắng mềm mềm kia, hắn không tự chủ được lén nuốt một ngụm nước miếng.
“Để ta rửa cho, dưa chuột mới hái còn có gai, cẩn thận đâm vào tay muội đó.” Hắn lấy trái dưa chuột vuốt vài cái cho mấy cái gai nhỏ trên thân rớt ra ngoài. Ninh Hinh nâng cao gáo nước hướng về phía hắn, dội xuống cho hắn rửa.
“Rốp!”
Cố Thanh Sơn bẻ trái dưa ra làm hai đoạn, đem đầu ngon đưa cho Ninh Hinh còn chính hắn vội vàng cầm đầu còn lại cho lên miệng cắn một miếng.
Ninh Hinh cười nhưng không có nhận mà nói: “Huynh ăn hết đi. Hôm qua muội mới ăn hai quả nên hôm nay không muốn ăn.”
Người ta làm việc dùm mình, nàng lại chỉ có thể cho người ta một trái dưa chuột ăn, bây giờ đâu thể không biết xấu hổ ăn một nữa chứ.
Cố Thanh Sơn không hiểu sao có chút thất lạc, kỳ thật hắn hy vọng Ninh Hinh sẽ ăn, nhưng nàng không chịu, hắn cũng không có biện pháp nào.
“Muội tử, muội đúng là khéo tay, mấy cây hoa này là muội trồng có phải hay không? Nhìn đẹp quá! Muội xem này, hoa nở rồi.” Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống kế bên một gốc cây đang nở hoa, nghiêng đầu khẽ ngửi mùi hoa lại sợ làm hỏng chúng nên không dám dựa quá gần.
Ninh Hinh nghe vậy cười đáp: “Đúng vậy, muội rất thích trồng hoa, đáng tiếc chúng không thể ăn, cũng không thể bán lấy tiền, bằng không, muội thật sự muốn trồng hoa để sống a.”
Cố Thanh Sơn bị nàng chọc cười, nói: “Nhà muội cũng không túng thiếu đến mức bắt buộc muội phải kiếm tiền a, muội thích trồng cái gì thì cứ trồng thôi.”
Ninh gia trang hơn một nửa người dân mang họ Ninh, cha Ninh Hinh là lý chính của thôn, nhà bọn họ được coi là phú hộ. Trong nhà có mười mẫu ruộng tốt, cho người khác thuê một nửa trồng trọt, một nam thu địa tô cũng đủ cho cả nhà ăn uống. Cha nương nàng cũng rất có khả năng, không bắt Ninh Hinh phải xuống ruộng làm lụng, nuôi một con lừa, tự trồng trọt năm mẫu, cũng không biết mệt.
Ninh Hinh cũng là một cô nương chịu khó, trong nhà không bắt nàng đi chăm sóc lúa mặc, nàng liền ngày ngày chăm sóc vườn rau nhỏ này. Trồng rau cả nhà ăn không hết, còn thường xuyên mang cho hàng xóm láng giềng một ít, còn lại đậu cô ve và cà tím thì phơi khô lưu giữ để mùa đông hầm với thịt, khỏi phải nói là ngon đến mức nào. Đối với tất cả mọi người mùa đông chỉ có thể ăn củ cải trắng thì rau củ phơi khô của Ninh gia đúng là khiến người khác thèm chảy nước miếng.
Cố Thanh Sơn vào mùa đông cơ bản không có cơm ăn, trong ngày thường vội vàng nấu miếng cháo húp qua ngày là được, nếu vận khí tốt còn có thể bắt được con thỏ hoang hoặc vài ba con cá. Đêm ba mươi năm trước, Cố Thanh Sơn mang dùi sắt đi phá băng bắt cá gặp phải cha của Ninh Hinh. Lý chính xem đứa nhỏ này đáng thương, kêu hắn đến nhà ăn cơm tất niên, hắn mới biết được cái gì gọi là bữa cơm thịnh soạn của nhà giàu, hiện tại ngẫm lại hắn đều chảy nước miếng.
“Thanh Sơn ca, huynh nghĩ cái gì thế?” Ninh inh nhìn thấy hai mắt hắn vẫn nhìn chính mình chằm chằm, bộ dạng lại giống như mộng du đi nơi nào, thì rất muốn cười.
“Không, không có gì, ta chỉ là nhớ đến... nhớ đến năm ngoài ăn cơm tất niên ở nhà muội, món cá kho ăn rất ngon. Ngày hôm qua ta có hạ lưới trong sông Thủy Hà, có không ít cá tôm theo dòng nước từ đầu nguồn trôi về, nói không chừng hôm nay có thể bắt được một ít. Nhưng là ta không biết nấu gì cả, muội có thể hay không giúp ta chế biến vài món?” Kỳ thật hắn rất muốn ăn món sườn kho cà tím và đậu cô ve khô hơn, nhưng là không có sẵn thịt nên đành dùng cá nấu đỡ vậy.
“Được. Vậy huynh đi xem thử có bắt được gì không?” Ninh Hinh đem gáo nước cuối cùng tưới cho một cây bí đao, xong xuôi đứng dậy nói.
“Chúng ta cùng đi đi.” Hai mắt Cố Thanh Sơn đen láy, nhìn nàng tràn ngập chờ mong.
Ninh Hinh có chút do dự, năm nay nàng đã mười ba tuổi, nương dặn nàng về sau ít cùng mấy thanh niên trẻ ở chung miễn cho người ta thêu dệt lung tung, ảnh hưởng đến thanh danh của bản thân. Tuy rằng Ninh gia trang không có những quy cũ quá nghiêm ngặt, tuy nhiên chú ý một chút vẫn tốt hơn.
Thanh Sơn ca là người quen cũ, trong mắt nàng là một cị đại ca thuần phát, hiền lành nên nàng không muốn tận lực tránh né hắn. Ở đất trồng rau, có giàn dưa chuột che khuất phía bên kia sông thấy không rõ ràng nên nàng mới không cố kỵ cùng hắn nói chuyện. Nhưng là, nếu đến bên bờ sông, bên kia vừa vặn có người qua lại nhất định sẽ nhìn thấy.
“Ôi, tiểu Hạo cũng đến rồi, tiểu tử này khẳng định là muốn đi.” Cố Thanh Sơn ngoài miệng cười nhưng trong lòng có muôn vàn xoay chuyển, vì sao Ninh Hinh không có thoải mái đồng ý giống trước kia chứ?
Đệ đệ Ninh Hạo của Ninh Hinh năm nay tám tuổi, luôn đi theo tỷ tỷ đến đất trồng rau, cùng Cố Thanh Sơn cũng rất quen thuộc. Trước kia Cố Thanh Sơn rất thích mang hắn theo chơi đùa, nhưng là hiện tại... cũng không thể nói là không thích, chính là trong tâm tư của hắn kỳ thực càng thích ở một mình với Ninh Hinh hơn.
“Tiểu Hạo, Thanh Sơn ca hạ lưới ở trong sông, đệ đoán thử xem có phải hay không sẽ bắt được cá a?” Cố Thanh Sơn cười nghênh đón.
“Tất nhiên là có a, khẳng định có, thật tốt quá, Thanh Sơn ca, chúng ta mau qua bên đó xem đi.” Ninh Hạo vui vẻ nhảy dựng lên, chạy tới túm lấy ống tay áo Cố Thanh Sơn kéo hắn đi về phía bờ sông.
Cố Thanh Sơn quay đầu, bày ra vẻ mặt trấn tĩnh tự nhiên nói: “Ninh Hinh, chúng ta thử đánh cuộc đi, xem ai đoán đúng trong lưới có thể bắt được bao nhiêu con cá?”
Ninh Hinh bị gợi lên lòng hiếu kỳ, cũng đi theo, nghiêng đầu nhìn mặt sông trong vắt cũng không có bóng dáng con cá nào bơi lội, liền thấp giọng nói: “Muội đoán có hai con.”
Ninh Hạo bất mãn quệt miệng: “Hai con sao đủ ăn a? Đệ đoán là năm con. Thanh Sơn ca, huynh nói đi.”
“Ta hả? Ta đoán là... bốn con.” Kỳ thật, lúc sáng Ninh Hinh còn chưa đến hắn đã đi ra xem thử thì thấy được ba con, bây giờ chắc được thêm một con nữa là bốn.
“Ai đoán đúng liền được ăn con lớn nhất.” Ninh Hạo hưng phấn reo lên.
Cố Thanh Sơn nhặt lên tảng tá làm kí hiệu, dùng sức túm lấy dây thừng kéo lên. Lưới đánh cá này cũng không phải là ai cũng có thể làm, muốn coi người đó ở trình độ nào, làm xong có bắt được cá hay không mới quan trọng. Ninh Hạo làm mấy lần đều không được, cá cứ vào đầu này lại chui ra đầu khác, lủng lung tung. Trơ mắt nhìn cá bản thân bắt không được, Ninh Hạo tức đến mức giờ chân.
“Lên nào, lên nào, không biết có mấy con cá đây.” Ninh Hạo vui vẻ vỗ tay.
Cố Thanh Sơn kéo lưới lên, bỏ lên trên bờ, thuận tay hái một lá sen to, cuộn lại thành một cái giỏ nhỏ bỏ tôm cá vào. Có hai con cá trắm cỏ to, một con cá mè cỡ vừa và hai con cá trích nhỏ cùng một mớ tôm.
“Ha ha, đệ đoán đúng, năm con, đúng là có năm con a.” Ninh Hạo cao hứng mở miệng cười to.
Ninh Hinh quẹt cái miệng nhỏ, có chút không phục. Nhìn nước sông trong vắt thấy cả đáy, đến cả mấy gốc sen cũng đều nhìn rõ, không hề có con cá nào a.
Cố Thanh Sơn nhìn vẻ mặt Ninh Hinh mất hứng, da mặt dày nói: “Kỳ thật vẫn là Ninh Hinh đoán đúng, chỉ có hai con cá trắm lớn là tính, mấy con này quá nhỏ, không tính.”
Ninh Hạo không phục, giương khuôn mặt nhỏ hô: “Thanh Sơn ca bất công, rõ ràng năm con, huynh làm như ta không biết đếm hay sao?”
Cố Thanh Sơn vươn đôi tay dài, ôm lấy Ninh Hạo, nói nhỏ vào tai hắn: “Đệ biết nấu cá sao?”
“Không.” Ninh Hạo thành thật đáp.
Cố Thanh Sơn chép miệng nói: “Ta cũng sẽ không, nếu không dỗ tỷ đệ vui vẻ, ai sẽ làm cá cho chúng ta ăn?”
Ninh Hạo đảo đảo đôi mắt nhỏ, lập tức rõ ràng sự quan trọng của tỷ tỷ, đành không tình nguyện gật đầu: “Được rồi, hai con thì hai con, nhường tỷ tỷ ăn một con lớn cũng được.”
Ps: Má ơi ta tưởng một chương cũng ngắn ai dè không hề ngắn a. Truyện này hơn một trăm chương lận đó, không biết edit đến ngày tháng năm nào a hu hu