Cuộc phỏng vấn nhóm chỉ kéo dài mười phút, nhiệm vụ của Thịnh Oản Oản và Tề Minh kết thúc, có một số cuộc phỏng vấn đang chờ Ngôn Tễ và Liễu Ức Nhất.
Thịnh Oản Oản ra ngoài, trộm nhìn Ngôn Tễ một cái.
Ngôn Tễ hình như có chút mệt mỏi, đang dựa vào trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, ồn ào náo nhiệt, chỉ có một mình anh an tĩnh như điêu khắc.
Ân Đại Ma đang đang thương lượng trình tự phỏng vấn với giới truyền thông, phòng nghỉ nhỏ náo nhiệt giống một nồi bị bạo xào cây đậu, khiến người ta không thể ở lại một lúc.
Ngôn Tễ hiển nhiên không thích kiểu thừa dịp này, nhưng anh kiên nhẫn chịu đựng, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, môi hơi trắng bệch.
Khi không vào trạng thái, cảm giác anh rất xa cách, khiến mọi người ngại đến gần.
Thịnh Oản Oản liếc mắt một cái phảng phất như vào ao lạnh, không thể nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Cô chớp mắt, giả vờ lắc tay đi ra khỏi phòng khách.
Dương Kim Bánh ở lại bên trong để xem lại video và không thể ở bên cô Thịnh Oản Oản khó được cảm thấy bên người có chút vắng vẻ.
Hiếm khi cô có tâm trạng thấp thỏm như vậy, nhất thời không biết có chuyện gì, tìm không ra nguyên nhân.
Hôm nay cô có cảnh diễn cùng nam nữ chính, cuộc phỏng vấn bên kia vẫn chưa kết thúc, nên cũng không thể bắt đầu công việc.
Cô sợ Dương Kim Bánh không tìm thấy mình, vì thế dứt khoát ngồi trên một tảng đá lớn cách phòng khách không xa, dùng tay chặn gió từ bên trái, chán đến mức lấy mũi giày chơi cát.
Gạch đá trên mặt đất có chút nứt ra, mảnh vỡ bị lấy đi, chỉ để lại một mảnh nhỏ màu vàng nhạt cát bụi, bị gió cuốn đi.
Trên đất có một lỗ kiến nhỏ, thỉnh thoảng lộ ra một cái đầu nhỏ, nhận thấy được giày Thịnh Oản Oản, liền lại nhanh chóng đem đầu rụt trở về.
Thịnh Oản Oản nhếch lên môi.
Cô lặng lẽ tháo giày để gió thổi qua.
Cô nín thở không nhúc nhích, hai con kiến bò ra, dạo chơi một vòng, bò về phía bãi cỏ.
Thịnh Oản Oản ánh mắt vẫn luôn đi theo chúng nó cho đến khi hai bóng dáng nhỏ bị cỏ che không còn nhìn thấy được nữa.
Một cánh tay đặt lên vai cô.
“Thế nào, cảm thấy buồn sao?”
Thịnh Oản Oản chau mày, nhìn thấy khuôn mặt phì ra của Tề Minh, cô lập tức đứng dậy, hất tay Tề Minh ra.
“Tại sao phải buồn?”
Mặc dù diễn viên trong ngành này thường xuyên phải tiếp xúc thân thể với người khác giới nhưng mọi người ngày thường tập mãi thành thói quen, cũng không vượt quá giới hạn
Nhưng Tề Minh cứ sát làm cô khó chịu tới ứa máu, hơn nữa người này vốn đã có ác ý rồi.
Tề Minh siết chặt lòng bàn tay, dường như cảm thấy có chút thất vọng.
Nhưng anh ta vẫn chưa phủi tay liền, mà anh ta nhìn chằm chằm Thịnh Oản Oản một lát, chợt cười, kìm nén tính khí, nghiêng về phía Thịnh Oản Oản:
“Cô không nổi tiếng, không được truyền thông coi trọng cũng là bình thường, có nhiều người cả đời đều không nổi, chân chính giống Liễu Ức Nhất rất hiếm, ngay cả cô, cũng dựa vào tư bản mà nâng đẩy.”
Thịnh Oản Oản bị Tề Minh sờ vỗ, không kiên nhẫn nói:
“Tề Minh, chúng ta phải đóng phim cho đàng hoàng được không, đù sao váy đỏ kết thúc, mọi người sẽ không gặp lại, anh không cần giảng đạo lý cho tôi, cũng không cần anh kể lể trong cái vòng này, tôi không có hứng thú.”
Tề Minh lại muốn vươn tay nắm lấy cổ tay của Thịnh Oản Oản, nhưng tay Thịnh Oản Oản đã nhanh chóng tránh ra.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn Tề Minh.
Nếu không phải hôm nay truyền thông tới nhiều, có thể có những cảnh ẩn ở khắp mọi nơi, cô đã sớm dạy anh ta bài học.
Bàn tay của Tề Minh buông thõng trên không trung, dừng lại vài giây rồi xấu hổ rụt lại.
“Lời nói thật luôn khó nghe, cô nghiêm túc suy xét một chút, không dễ dàng để trở thành như tôi trong làng giải trí. Nếu chúng ta kết thành bằng hữu, không có gì để cô ủy khuất. Đừng quá tự cao, tục ngữ có câu: tiểu hỏa dựa phủng, lửa lớn dựa mệnh.”
tiểu hỏa dựa phủng, lửa lớn dựa mệnh: ai biết chỉ giúp với:<
Thịnh Oản Oản ôm hai tay, ngoài cười trong không cười: “dựa vào đâu tôi có kim chủ, cái này cũng là mệnh sao?”
Tề Minh hơi đốn, ngay sau đó cười lắc đầu:
“Bối cảnh cô tôi rất rõ, cô tốt nghiệp hạng nặng, ngẫu nhiên tiến vào giới giải trí, ký hợp đồng với một công ty nhỏ với trợ lý không chuyên nghiệp, công ty của cô không có tài nguyên, đoàn phim váy đỏ không thiếu tiền, cô diện mạo lại phù hợp, mới đụng phải, về sau cơ hội không tốt như vậy.”
Thịnh Oản Oản thản nhiên nói:
“Nhà tôi tuy rằng không phải đại phú đại quý, nhưng cũng không thiếu tiền, về sau mà không nổi cũng chả sao. Tôi thực sự không muốn hợp tác với anh, không cần giả thanh cao, tôi không thích kiểu như anh. Tôi đã nói rồi,nếu là anh Ngôn, tôi sẽ đồng ý ngay. “
Cô không thích đem Ngôn Tễ kích thích Tề Minh, nghe tới có vẻ không tôn trọng Ngôn Tễ.
Nhưng cô cũng biết rằng điều này sẽ khiến Tề Minh buồn bực.
Đôi khi cả đời người không gì sánh được.
Thịnh Oản Oản đứng ngay bên ngoài cửa sổ phòng chờ.
Những người trong phòng có thể nhìn rõ bằng một mắt.
Ngôn Tễ tận mắt nhìn thấy Tề Minh ôm lấy vai Thịnh Oản Oản, quay mặt lại trìu mến nói chuyện với cô.
Sau đó hai người đứng lên, Tề Minh chắn trước mặt Thịnh Oản Oản, lại hàn huyên hồi lâu.
Ngôn Tễ sắc mặt lạnh vài phần.
Phóng viên hỏi: “Anh Ngôn, làm sao vậy?”
Ngôn Tễ thu hồi ánh mắt, lấy lại bình tĩnh: “Không có gì, cô hỏi đi.”
Phóng viên: “Anh Ngôn ngoài đời thích Liễu Ức Nhất đóng vai trà nữ(người bán trà), hoặc Thịnh Oản Oản đóng vai Minh Du? “
Ngôn Tễ lại theo bản năng liếc ra ngoài cửa sổ
Cơ thể Thịnh Oản Oản run lên, mạt váy đỏ hiện ra trong tầm mắt anh.
Váy màu đỏ tươi dưới ánh mặt trời phá lệ tươi đẹp loá mắt, thắt lưng lụa trắng như tuyết buộc chặt vòng eo mảnh mai của cô, một tay có thể ôm hết.
Chướng mắt nhất chính là, trang phục này rất hợp với áo choàng đen của Tề Minh.
“Đều không thích.” Ngôn Tễ ngắn gọn nói.
Phóng viên bị giọng ngữ khí băng trầm thấp trong lòng thẳng run lên.
“Vậy thì... sau khi kết thúc bộ phim này, Anh Ngôn có kế hoạch làm việc gì không?”
“Chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian.”
“Anh Ngôn đã không nghỉ ngơi cả năm ngoái, tổ chức buổi biểu diễn, ra EP, còn muốn làm khách mời phim truyền hình, năm nay rốt cuộc có thể nghỉ một chút, Anh Ngôn phải chú ý thân thể, bằng không các fan sẽ lo lắng.”
EP: là tên của loại đĩa nhựa cứng hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem là một album.
“ Cảm ơn. “
Ngôn Tễ ở phòng trong nhìn chung quanh một vòng, lại hỏi: “Kết thúc sao?”
PV: “oh, gần hết rồi.”
Ngôn Tễ gật gật đầu, đứng dậy không chút nào lưu luyến đi.
Ân Đại Ma vội vàng theo sau: “Anh Ngôn đi đâu thế?”
Ngôn Tễ lưu lại một câu: “Cậu đừng đi theo tôi.”
Ân Đại Ma kịp thời dừng lại trong phòng, buồn bã nhìn theo bóng lưng Ngôn Tễ
Các phóng viên trong phòng nhìn nhau, cũng không hiểu Ngôn Tễ tại sao đột nhiên đi như vậy.
Ngôn Tễ ra phòng nghỉ, không có do dự, đi thẳng theo hướng của Tề Minh cùng Thịnh Oản Oản
Anh thực sự biết rằng Thịnh Oản Oản thực sự sẽ không liên quan gì đến Tề Minh.
Nếu cô nhìn trúng Tề Minh, thì việc từ hôn với anh một hai phải không đạo lý
Bất kể anh xấu xa như thế nào, anh cũng so với Tề Minh tốt hơn rất nhiều, rốt cuộc chính cô thừa nhận, đến hẹn cô cũng kiếm được.
Nhưng nhìn họ đứng cùng nhau khiến anh cảm thấy không vui.
Hoàn cản trưởng thành nói cho anh, không vui liền không cần nhịn, không có gì Ngôn gia giải quyết được.
Ngôn Tễ tháo chiếc kẹp micro gắn trên cổ áo, tùy tay ném một bên trên bàn, âm thanh vù vù dòng điện chợt gián đoạn.
Tề Minh còn dây dưa Thịnh Oản Oản, bằng lời hứa rằng anh ta sẽ đưa Thịnh Oản Oản bất cú nơi đâu, chỉ cần Thịnh Oản Oản ở lại với anh ta.
Thịnh Oản Oản bực bội nói: “Anh có cơ hội cái rắm, có giỏi đưa tôi đi xuân vãn thử coi!”
“Thịnh tiểu thư chuẩn bị cho năm xuân vãn.” Ngôn Tễ lạnh như băng nói.
Thịnh Oản Oản không nghĩ tới, Ngôn Tễ sẽ tới.
Cô sững sờ ngẩng đầu lên, thì thào: “Anh Ngôn?”
Ngôn Tễ trừng mắt nhìn cô, còn chưa chuẩn bị nghe câu trả lời của cô mà quay thẳng về phía Tề Minh, đáy mắt có chút chán ghét, không chút khách khí nói:
“Chuyện này, tôi không nghĩ lại đụng vào lần thứ ba.”
Tề Minh gặp Ngôn Tễ liền sợ, khí thế của anh làm anh ta sợ, liền nói chuyện đều không nhanh nhẹn: “Ngôn... Ngôn ca anh hiểu lầm, chúng ta đang nói đùa. “
Ngôn Tễ cười lạnh, đem ánh mắt từ Tề Minh trên mặt dời đi, trầm tĩnh nhìn phương xa.
Gió rít, mây mù cuộn dày, mắt thấy một trận mưa bão sắp ập đến.
Anh trầm giọng nói:
“Tinh diệu, lãng nguyệt, còn có Trăn Ngôn toàn bộ đều chọn bộ phim này, cậu sở dĩ có thể ở đây, là do mặt mũi Tần tổng ở lãng nguyệt, đều cho cơ hội đội viên tổ hợp. Chưa kể, diễn cho ai diễn đều là diễn, nhưng trước khi công chiếu mà nổ ra một số tin đồn không hay, ảnh hưởng toàn bộ đoàn phim, tôi tin rằng người này sẽ phải trả một cái giá không thể ngờ tới.”
Tề Minh sắc mặt tái nhợt. Các công ty điện ảnh lớn mà Ngôn Tễ đề cập đều có bối cảnh hùng hậu, anh ta một cái cũng đắc tội không nổi.
Sở dĩ ông Tần có thể tiến cử anh ta, cũng là vì nữ nhi Tần tổng là fan bạn gái của anh ta, đương nhiên có liên hệ riêng với con gái ông Tần.
Tề Minh cười nói: “Anh Ngôn, đừng lo lắng, sau này em sẽ cẩn thận trong lời nói việc làm của mình, không cho đoàn phim chọc phiền toái, em còn có việc nên xin đi trước.”
Anh ta tìm cớ không đợi Ngôn Tễ nói chuyện, liền xám xịt chạy đi rồi, lưu lại Thịnh Oản Oản
Thịnh Oản Oản lo sợ bất an cúi đầu, dùng móng tay moi ngọc bội bên hông, đạo cụ đoàn phim làm thật dụng tâm, moi đều kiểu gì cũng chả sao
“Tôi cũng sẽ không làm xấu mặt mũi cho đoàn phim, anh Ngôn yên tâm, tôi biết bộ phim này Ngôn gia đầu tư không ít tiền, đây là cơ hội tốt nhất mà tôi có thể nhận được cho đến nay. Tôi chắc chắn sẽ hợp tác.”
Ngôn Tễ trầm mắt: “Tôi không muốn nghe cái này.”
Thịnh Oản Oản ngửa đầu, chớp chớp mắt, có chút không thể hiểu được nhìn về phía anh: “Đó là......”
Ngôn Tễ liếc mắt một cái: “Đang trong phỏng vấn.”
Vì cái gì muốn trốn đến xa như vậy?
Thịnh Oản Oản vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ:
“Hình tượng của tôi là do công ty yêu cầu, Tôi không dễ dàng từ chối công ty với tư cách là người mới, đừng lo lắng, tôi tuyệt đối sẽ không OOC, trang cả đời trang không được, trang nửa năm ta còn thành.”
OOC là viết tắt (bằng cách lấy các ký tự đầu tiên) của cụm từ Out of Character (tạm dịch “vượt ngoài tính cách”)
Ngôn Tễ hạ mắt, trầm trầm khí, đột nhiên tiến lại gần cô một bước.
Thịnh Oản Oản sợ đến mức lông mi run lên, suýt chút nữa đã lùi về phía sau, may mà kịp thời ổn định lại, nhưng thân thể cô cũng chấn động.
Ngôn Tễ lập tức đỡ lấy cánh tay, không vui nói: “Lui cái gì?”
Thịnh Oản Oản lắc đầu dữ dội, nơi mà Ngôn Tễ nắm bắt trở nên cứng.
“Không lui, chỗ nào lui, ai có thể chứng minh?”
Ngôn Tễ cũng lười vướng bận chuyện này với cô, trực tiếp hỏi:
“Cô muốn đi xuân vãn?”
“A?” Đó là điều vô nghĩa.
Ánh mắt của Ngôn Tễ rơi vào đôi môi Thịnh Oản Oản, cô xinh đẹp, rực rỡ, đôi môi có da có thịt, bên môi dính một một sợi tóc bị gió thổi bay.
Cô khẽ mở miệng, lộ ra một chút đầu lưỡi đỏ mọng, lộ ra hết mức ưu điểm của bản thân, hết thảy đều tự nhiên gãi đúng chỗ ngứa.
Điều này khiến Ngôn Tễ không thể giải thích được về cảnh Thịnh Oản Oản câu dẫn anh.
Chỉ cần thoáng trì độn một chút, là có thể ngậm lấy cánh môi này.
Ngôn Tễ hạ giọng, ánh mắt hơi trầm xuống: “Cô hẳn biết là Tề Minh không thể đưa cô đi xuân vãn, nhưng tôi có thể.”
===============================================
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngôn Tễ: Nếu vợ muốn. Anh đưa em đi