Điện Vương Ở Rể

Chương 135: Chương 135: Cười chê




Một giọng nói quyến rũ vang lên.

Đó là Lý Thanh Hạ.

Theo lý thì Lý Thanh Hạ không phải bạn cùng lớp với bọn họ.

Nhưng cô được Vương Huy Phát gọi đến..

Việc này chắc chắn là có lý do.

“Thanh Hạ, cậu đã đến.”

“Ngôi đi nào.”

Vương Huy Phát có vẻ rất nhiệt tình với Lý Thanh Hạ.

Các bạn học ở đây, mọi người đều cảm thấy hơi khó hiểu.

Với nhiều người thì gia đình Lý Thanh Hạ kém rất nhiều so với Vương Huy Phát.

Vì vậy Vương Huy Phát sẽ không nhiệt tình đến mức như vậy với Lý Thanh Hạ.

“Thanh Hạ, không biết tiểu thư Lý gia có đến dự tiệc cùng chúng tôi không?”

Khi Vương Huy Phát hỏi câu này, vẻ mặt anh ta hiện lên sự mong chờ.

Lý Thanh Hạ nói: “Vương thiếu, chị Mỹ Na rất bận rộn, cho nên sẽ không tới tham gia cùng chúng ta.”

“Nhưng mà, cô ấy nói sẽ đến sau.”

Nghe được câu cuối cùng, hai mắt Vương Huy Phát lập tức sáng lên.

Đại tiểu thư nhà họ Lý, trở về Trường Thọ Đường làm tổng giám đốc công ty dược phẩm, hiếm khi tới đây một chuyến.

Thật là một chuyện tốt.

“Đại tiểu thư Lý gia có thể đến đây đúng thật là vinh hạnh.”

Vương Huy Phát vừa cười vừa nói.

Đồng thời, trong lòng anh tacũng rất mong chờ.

Bây giờ, nhà họ Vương của anh rất mong được hợp tác với nhà họ Lý, có được sự uy tín của nhà họ Lý để kinh doanh trong ngành dược phẩm.

Đương nhiên là phải có được mối quan hệ tốt với Lý Mỹ Na.

Những bạn học tại đây, đương nhiên là đã nghe qua thần y của Lý gia. Cũng đã được nghe nói đến nữ tổng giám đốc Lý Mỹ Na trở về Trường Thọ Đường mở công ty dược phẩm.

Nói cách khác, với tất cả mọi người tại đây, Lý gia thật sự là gia tộc tài giỏi. Một thứ mà mọi người đều muốn hướng tới.

Phải biết rằng Lý Mỹ Na sẽ đến tham dự tiệc, mọi người ai nấy đều mong chờ.

Nếu như có thể gặp được một người như vậy và tạo được ấn tượng tốt, thì việc đấy chắc chắn là một thu hoạch lớn trong bữa tiệc này.

Đồng thời, nhiều bạn học ở đây đều muốn được gặp mặt Lý Mỹ Na, thầm nghĩ phải giữ được mới quan hệ tốt với người này.

Vương Phàm không thể ngồi ở bàn thứ nhất kia, bấy giờ nhìn về phía Lý Thanh Hạ, trong ánh mắt hiện lên một vẻ ghen tị.

“Tốt, bây giờ, chúng ta hãy cùng ngồi xuống thôi.”

“Thầy Quách, thầy cũng hãy ngồi.”

Vương Huy Phát nở nụ cười.

Nhưng, anh ta cũng chỉ nói vẻn vẹn một câu này với Quách Lý Quân một câu mà thôi.

Đối với tên này mà nói, sở dĩ anh ta gọi thầy Quách đến là cũng vì tên tuổi của những người bạn học mà thôi.

Anh ta thực sự không muốn mời thầy Quách.

“Mọi người có vẻ đã đông đủ, hãy mang thức ăn lên đi!”

Vương Huy Phát nói tiếp.

Mọi người nhìn nhau đều tỏ vẻ đồng ý và chờ đợi.

“Chúng ta hãy chờ một chút nữa đi. Bây giờ đến thời gian tiệc vẫn còn năm phút. Hơn nữa, có vài bạn học vẫn chưa tới.”

Lúc này Xuân Bảo mới lên tiếng.

Với Xuân Bảo mà nói, anh thực sự không hứng thú tham gia những bữa tiệc như thế này.

Sở dĩ anh đến đây tham gia là vì Diệp Đông cũng đến đây.

“Xuân Bảo, người mà cậu nói chính là Diệp Đông và Liên Thục Giai à?”

“Bọn họ cho rằng họ là ai, họ là cao quý nhất sao? Lại còn dám đến đến trễ.”

“Bọn họ cho rằng họ danh giá, cao quý hơn mọi người ở đây sao?”

Lý Thanh Hạ không chút khách khí nói.

Vương Huy Phát sắc mặt cũng có chút không vui.

Trong lòng Vương Huy Phát, thì quả thật hiện người cao quý nhất ở đây chính là anh ta.

“Liên Thục Giai...Tôi cũng có ấn tượng với cái tên này.”

Vương Huy Phát hơi ngừng.

Xét cho cùng, Liên Thục Giai là hoa khôi của lớp hồi đó, bất kỳ nam sinh nào gặp qua đều sẽ có ấn tượng sâu sắc.

“Về phần Diệp Đông, chính là cái người bị đồn là tế phế vật vô dụng đó sao?”

Trong lời nói của Vương Huy Phát mang theo thái độ khinh thường đối với Diệp Đông.

Thầy Quách không nghe không nổi nữa.

“Huy Phát, Diệp Đông dù sao cũng là bạn học của các em, hơn nữa cậu ta trước đây mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng cậu ta vẫn là người tốt...”

Thầy Quách ngập ngừng nói.

Vương Huy Phát cực kỳ bất mãn liếc nhìn Thầy Quách.

“Thầy Quách, tôi gọi ông một tiếng thầy, đó là vinh dự của ông.”

“Nhưng, ông đừng xem cái vinh dự này là chuyện đương nhiên.”

“Ông còn muốn con trai của ông làm việc không? Hay muốn tôi sa thải nó?”

Vương Huy Phát không chút khách khí nói.

Thầy Quách do dự một lúc, nhưng cũng thở dài và không nói nữa.

Con của ông làm nhân viên tại một công ty có mối quan hệ hợp tác với gia tộc Vương Huy Phát, có thể có được hợp đồng kia hay không cũng liên quan đến tương lai của con trai ông.

Lâm Ánh vừa cười vừa nói: “Nhắc đến Diệp Đông, tôi đã gặp tên đó một lần.”

“Các người không biết, hắn bây giờ rất thích giả vờ, lại còn muốn tới Ngũ Giai mua biệt thự số một.”

“Cuối cùng thì Thẩm gia phải khuyên anh ta từ bỏ.”

Nghe được lời nói này của Lâm Ánh, Vương Phàm cũng trở nên thích thú.

Bị chính Thẩm gia thuyết phục, điều này chứng tỏ rằng Thẩm gia sẽ không thích tên đó.

Có lẽ Thẩm gia rất chán ghét Diệp Đông.

Những gia tộc và thế lực theo Thẩm gia chắc chắn đều chán ghét Diệp Đông cùng với gia tộc của tên đó.

“Diệp Đông ơi Diệp Đông, đúng thật sự là tìm đường chết rồi.”

“Mặc dù Thanh Huy Hưng cùng Hàn gia rất coi trọng hắn, nhưng Thẩm gia hoàn toàn không nể mặt hắn. Điều này có nghĩa là trước mặt Thẩm gia, người không là gì.”

“Bây giờ, đến Vương Huy Phát cũng chán ghét hắn... Ha ha...”

Vương Phàm trong lòng dâng lên một chút vui vẻ.

“Lâm Ánh, cô nói chuyện hãy chú ý một chút.”

Xuân Bảo vẻ mặt bất mãn nói.

Anh vậy mà không biết Diệp Đông đi mua biệt thự ở Ngũ Giai.

Nhưng trong lòng anh, cho dù là Diệp Đông bị Thẩm gia khuyên từ bỏ, thì đó cũng là huynh đệ của anh.

Anh không cho người khác chê cười Diệp Đông.

“Xuân Bảo, Lâm Ánh thực chỉ nói sự thật.”

Vương Phàm vừa cười nói.

Lý Thanh Hạ cũng cười nói: “Tên Diệp Đông này, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Hổ gia ở Khế Lệ rất coi trọng tên đó,, lần trước gặp anh tôi một lần, thế nhưng là tên đó rất kiêu ngạo.”

Vương Huy Phát nhíu mày: “Có phải Thanh Huy Hưng?”

“Ha ha, đừng nói Thanh Huy Hưng,cho dù là người của bảy gia tộc lớn ở Khế Lệ, trong mắt tôi cũng không là gì.”

Vương Huy Phát nói với vẻ khinh thường và tự mãn.

“Vương thiếu, cậu không cần bận tâm tên đó làm gì.”

“Chúng ta mở tiệc thôi.”

Vương Phàm vẻ mặt đắc ý nói.

Lúc này, đồ ăn bắt đầu mang lên.

“Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ”

Diệp Đông, Liên Thục Giai vừa đến.

Hai người đều có vẻ áy náy.

Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về phía Diệp Đông, Liên Thục Giai.

Diệp Đông thật sự đẹp trai và phong độ trong bộ trang phục này. Mà Liên Thục Giai thậm chí là xuất sắc hơn, như một vị mỹ nữ trong tiểu thuyết bước ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.