Điện Vương Ở Rể

Chương 80: Chương 80: Đó là ai?




Vương Hiền tính ra cũng là chị vợ của Thanh Huy Hưng.

Nhưng mà em gái của cô ta cũng không phải là vợ chính thức của Lão Hưng này, cùng lắm chỉ là vợ bé.

Bản thân Vương Hiền là một kẻ ham ăn biếng làm, làm việc gì cũng không nên hồn.

Nhờ vào việc em gái mình là vợ bé của Lão Hưng mà cô ta đã có thể vào biệt thự Phong Hoa này làm chút việc nhẹ.

Công việc của cô ta cũng quá mức nhẹ nhàng, chỉ là một giám sát đội vệ sinh của biệt thự Phong Hoa, lương mỗi tháng vài chục triệu, xem như đủ dư giả chi tiêu.

Mà Vương Hiền cũng vì ỷ vào quan hệ này với Thanh Huy Hưng mà thường xuyên vênh mặt lên sai khiến mọi người.

Những lao công, nhân viên liên quan đến vệ sinh luôn bị cô ta ức hiếp, buộc phải tặng quà để được yên thân.

Bản thân cô ta tự do tự tại, làm việc không có kỷ luật, muốn đi khi nào đi về khi nào về.

Cho nên lần trước Vương Hiền không hề nhìn thấy Diệp Đông, cũng không rõ Diệp Đông là người quan trọng.

Diệp Đông nghe thấy Vương Hiền nói vậy thì hơi giật mình.

Cô ta còn lạnh giọng nói: “Tên nghèo hèn, người nhìn gì mà nhìn.”

“Loại chưa hiểu chuyện như mày thì tao thấy nhiều rồi, còn không mau đi chỗ khác.”

“Biệt thự Phong Hoa không phải nói đến là đến, dù là đi tham quan cho biết cũng không được, lại định chụp ảnh này nọ đăng lên mạng tỏ vẻ giàu có?”

“Chỗ khác thì được, đây là tầng 9, mày nghĩ sao mà lên đây chụp?”

Vương Hiên vênh mặt hất hàm, cảm thấy bản thân ở vị trí cao hơn Diệp Đông rất nhiều.

Nếu người này đã như vậy, Diệp Đông cũng không cần khách khí.

“Cô là ai? Ở đây như chó sủa loạn vậy?”

Nghe thấy Diệp Đông nói vậy, Vương Hiền lập tức nổi điên.

Dù là tâm phúc của Lão Hưng cũng phải nể cô ta vài phần, thấy cô ta cũng lo mà tránh né.

Người trước mắt cùng lắm chỉ là tên nghèo hèn, bộ đồ trên người nhiều lắm cũng chỉ vài trăm nghìn lẻ, vậy mà dám nói cô ta là chó.

“Khốn nạn! Mày chắc không biết tao là ai? Nếu không thì đã quỳ xuống mà vui mừng rồi.”

Vương Hiền trừng to mắt, cứ như gà mái sắp chiến đấu vì con.

“Cô là ai?”

Diệp Đông lại như không mà hỏi, đối với người đàn bà chua ngoa đanh đá thì anh lại xem như không có gì.

Vương Hiền nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày tư cách gì mà muốn biết chứ.”

“Bởi vì tao đang muốn tát cho mày vài cái, cho mày tỉnh một chút.”

Nói vừa xong, cô ta liền muốn ra tay.

“Xem mày đi, như ruồi bọ, tao phải làm như đã làm với bọn nhân viên vệ sinh kia, phải đánh đuổi mới tỉnh ra.”

Diệp Đông cũng không tính làm gì Vương Hiền, anh định là để Lão Hưng tự xử lý.

Nhưng nghe được lời nói kia của Vương Hiền, ánh mắt anh hiện lên một ánh sáng lạnh băng.

Anh đã từng gặp qua những người làm nhân viên vệ sinh ở đây, ai cũng tầm năm mươi sáu mươi tuổi, đều đã già cả.

Mà Vương Hiền nói vậy chứng tỏ những người già cả này đều bị cô ta đánh qua rồi.

Ngay khi tay cầm vợt điện của Vương Hiền chuẩn bị chạm vào mặt Diệp Đông thì một tiếng gió xé qua.

Diệp Đông chụp được cái vợt điện.

“Tên chó chết, mày dám phản kháng…”

Mặt cô ta càng dữ tợn hơn.

Cái vợt điện trên tay cô ta lại nằm trong tay Diệp Đông, mà bản thân không thể làm gì.

Vụt!

Vợt điện kia đập thẳng vào mặt của Vương Hiền.

Sau đó là liên tiếp mười cái tát.

Vợt điện bị hư tung tóe, từng mảng lưới rơi xuống đất, thật may mắn là Diệp Đông không mở điện, nếu không e rằng da mặt cô ta sẽ cháy xém.

Hai má của Vương Hiền đỏ lên, dường như trong miệng đã bắt đầu chảy máu.

“Mày dám đánh tao.”

“Mày muốn chết rồi.”

Vương Hiền thực sự điên không còn lý trí!

Cô ta ỷ vào em gái, làm ở biệt thự Phong Hoa, có Lão Hưng chống lưng, ngay cả hàng xóm thấy cô ta cũng trốn đi xa, không dám nói gì trước mặt cô ta.

Dù là đi chợ, côn đồ thấy cô ta cũng lo tránh xa vài mét, không ai dám gây chuyện với cô ta.

Vậy mà Diệp Đông lại dám đánh cô ta.

Đánh tới mức ứa máu!

Vương Hiên nổi điên bổ nhào về phía Diệp Động muốn sống chết một phen.

Diệp Đông nhíu mày, nhấc một chân lên, Vương Hiền còn chưa kịp tới gần anh đã bị đá bay vài mét, người cô ta đập mạnh vào cửa văn phòng.

Văn phòng của Thanh Huy Hưng cách âm khá tốt, âm thanh bên ngoài không hề lọt vào được.

Nhưng vì Vương Hiền va chạm quá mạnh, lực quá lớn, nên trong văn phòng vẫn nghe rõ.

“Có chuyện gì rồi…”

Mặt Thanh Huy Hưng hơi đen.

Trong văn phòng Thanh Huy Hưng có máy tính, có mọi hình ảnh mọi nơi của biệt thự Phong Hoa, bất cứ ở đâu cũng theo dõi được.

Giờ phút này, vừa lúc xuất hiện hình ảnh ở trước cửa văn phòng ông ta.

Bằng Kiên vừa thấy.

“Lão Hưng, không ổn…”

Bằng Kiên tái nhợt chỉ vào màn hình máy tính.

Thanh Huy Hưng nhìn vào hình ảnh, trà nóng trên tay cũng đổ xuống, nước nóng hơn sáu mươi độ cũng không làm ông ta thấy đau.

Ông ta biết người chị vợ kia là dạng người gì, nhìn cũng hiểu.

Cô vợ bé kia là người cực kỳ hiểu chuyện, đảm đang biết nội trợ, ông ta tương đối yêu thích cô vợ bé này.

Cho nên đối với tính tình quái gỡ của chị vợ cũng chỉ cho qua, chỉ cần không phải chuyện gì to tát thì cũng xem như không thấy.

Hiện tại với ông ta, người chị vợ này đã phạm vào điều vô cùng cấm kỵ.

Thiên đại đại sai!

Ông ta ngay lập tức chạy tới cửa.

Loảng xoảng!

Dù sao thì Thanh Huy Hưng cũng là tập luyện bát quái thái cực quyền, thực lực sắp đạt tới cấp cao! Có thể tiến vào cấp thấp của đỉnh phong.

Cửa vốn đóng chặt thì khi ông ta chưa kịp mở khóa đã nghe thấy tiếng động, ông ta trực tiếp dùng gậy mở khóa. Cái khóa bảo mật cửa phòng kia bị bẻ biến dạng.

Cảnh cửa, cùng kính đều rơi xuống.

“Đồ ngu ngốc.”

Thanh Huy Hưng tức giận hét lên.

Vương Hiền thấy Lão Hưng ra liền lấy lại tinh thần.

Trên mặt cô ta là sự cao ngạo cực điểm.

“Tên khốn nạn nghèo hèn kia, mày sắp bị đánh tàn phế rồi! E rằng đời này chỉ có ngồi xe lăn mà thôi.”

“Thân phận của tạo chính là chị vợ tôn quý của Lão Hưng.”

“Mày nên biết sợ đi là vừa.”

Vương Hiền có vẻ đắc ý khoái trá như muốn hét lên.

“Em rể, nó dám đánh chị, trên địa bàn của em rể mà nó dám đánh chị. Em rể đánh nó tàn phế đi.”

Vương Hiền nhìn về phía Lão Hưng nói với một vẻ đó là điều tất nhiên.

Nghĩ rằng Lão Hưng vì lo lắng cô ta bị đánh nên mới tức giận, đập cửa mà ra, căn bản là sợ cô ta có chuyện, vì cô ta mà xuất đầu lộ diện.

Càng chắc chắn suy nghĩ của mình thì Vương Hiền càng đắc ý, cũng quên luôn mặt đang đau đớn.

Vô cùng tự mãn!

“Thanh Huy Hưng, chị vợ của ông?”

Diệp Đông mở lời.

“Gì chứ? Tên chết bầm này, dám gọi tên Lão Hưng. Có phải mày ngu không?”

Vương Hiền quát lớn, càng muốn làm cho Lão Hưng tức giận với Diệp Động, như vậy sẽ tẩn anh một trận ra trò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.