Điện Vương Ở Rể

Chương 68: Chương 68: Kẻ mạnh là ai?




Nhưng Diệp Đông lại không để ý đến bọn họ, lúc này đá một cước.

Răng rắc! Răng rắc!

Răng rắc! Răng rắc!

Hai chân Tôn Mạc Danh, Phong Nghiêm Từ bị đá gãy. Gần như đã nát vụn!

Cả đời này cũng khó có thể chữa trị loại thương tích như thế này. Cả người của Diệp Đông vẫn không đứng yên.

Lại lần nữa, bốn tiếng răng rắc vang lên. Hai chân Phong Kim, Tôn Cửu Hùng cũng bị phế bỏ!

“Diệp Đông, mày thực sự quá độc ác.”

Tôn Mạc Danh, Phong Nghiêm Từ, mở to hai mắt nhìn, lớn tiếng gào thét.

“Độc ác? Năm đó các người bày ra âm mưu hãm hại tôi các người không nói đến việc độc ác?”

Diệp Đông lạnh giọng nói.

Sau đó bước lại gần họ: “À, nhớ tới Điện Vương chứ? Hình như gia tộc các người cũng có phần.”

Nghe đến đây đồng tử bọn họ co rút, còn chưa kịp định hình thì có tiếng động phát ra.

Cộp cộp cộp.

Diệp Đông tiếp tục đi tới trước người Tôn Hoàng Long, Phong Tình Nhi.

“Hai người cũng nên bị phế đi!”

Diệp Đông nhẹ giọng nói.

Lúc này, Diệp Đông muốn ra tay.

“Dừng tay!”

“Bọn họ là đồ đệ mà ngài Lưu Huỳnh xem trọng. Nếu cậu dám phế bỏ bọn họ thì chính là cực kì không tôn trọng ngài Lưu Huỳnh!”

Tôn Mạc Danh lớn tiếng nói.

Giọng của ông ta run rẩy.

Hai võ giả của hai nhà bọn họ đã bị phế sạch. Tôn Hoàng Long, Phong Tình Nhi là hai đệ tử dòng chính duy nhất của bọn họ có thể tu tập võ đạo!

Nếu như hai người họ cũng bị phế bỏ triệt để, vậy dòng chính của hai nhà bọn họ sẽ không còn võ giả. Về sau sẽ không có cơ hội nâng cao cấp bậc gia tộc.

Thời điểm chân chính dính đến lợi ích của gia tộc lớn, bọn họ lại càng không có tư cách nói gì. Bọn họ biết rất rõ điểm có lợi của gia tộc có võ giả trấn toạ.

Diệp Đông giống như không nghe được lời nói này, anh đã đi đến trước người của Tôn Hoàng Long, sau đó đá một cước. Bả vai trái Tôn Hoàng Long vỡ vụn.

Lại một cước nữa. Bả vai phải Tôn Hoàng Long vỡ vụn.

Tôn Hoàng Long trợn tròn mắt, trở thành đần độn. Hắn ta không nghĩ tới, ông nội đã nói ra đại danh của ngài Lưu Huỳnh mà Diệp Đông vẫn còn còn dám phế ông ta.

Hiện tại tứ chi hắn ta bị phế, con đường võ đạo cả đời hắn ta cũng kết thúc.

Cộp cộp cộp.

Diệp Đông vẫn không ngừng, đảo mắt liền tới trước người Phong Tình Nhi.

“Diệp Đông, anh không nên phế tôi. Dáng người cũng tốt, tôi nguyện ý làm trâu ngựa cho anh, anh muốn cưỡi thì cưỡi, muốn mắng thì mắng. Còn có cái khu villa này chính là mảnh đất trống trước kia, chúng tôi trả lại cho cậu để nhận lỗi.”

Lúc này, Phong Tình Nhi hô hào nói. Cô ta cúi đầu, trong ánh mắt mang theo mang theo ý phẫn nộ tột cùng. Trong lòng của cô ta, Diệp Đông thật sự chính là phế vật.

Phế vật cực kỳ vô dụng!

Thế nhưng, bây giờ tên phế vật này trở nên mạnh như thế. Bây giờ cô ta chỉ có thể thỏa hiệp, chỉ có thể cầu xin sự tha thứ mà thôi.

Một khi đợi đến lúc ngài Lưu Huỳnh đến, cô ta tất nhiên muốn để cho Diệp Đông phải nhận gấp trăm ngàn lần sự nhục nhã này. Cô ta vẫn rất tự tin với nhan sắc cùng dáng người của mình. Cô ta cho rằng Diệp Đông sẽ động tâm.

Nhưng mà…

Răng rắc! Răng rắc!

Lời nói của Phong Tình Nhi vừa mới dứt, xương hai cánh tay của cô ta đã bị vỡ vụn.

“Đồ rác rưởi!”

Diệp Đông thậm chí căn bản còn không nhìn Phong Tình Nhi một chút nào, giống như chỉ xem Phong Tình Nhi là một đống rác rưởi dơ bẩn.

Lập tức.

“Ngài Lưu Huỳnh của các người e là làm các người thất vọng rồi?”

Diệp Đông nhìn về phía Phong Nghiêm Từ, Tôn Mạc Danh, giọng điệu lạnh lùng.

Hiện trường im ắng không một tiếng động. Tôn Mạc Danh, Phong Nghiêm Từ bọn họ đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

“À, hắn ta mạnh lắm sao?” Diệp Đông như có như không hỏi

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, bọn họ nói ra đại danh của ngài Lưu Huỳnh rồi mà Diệp Đông vẫn còn dám phế bỏ Tôn Hoàng Long và Phong Tình Nhi.

“Thanh Huy Hưng, ném toàn bộ những người này vào trong thùng rác. Mấy thùng rác có chó lang thang qua lại ở gần đó đi!”

Diệp Đông nói.

Thanh Huy Hưng biết Diệp Đông rất mạnh, nhưng tận mắt thấy Diệp Đông bây giờ chèn ép cục diện tại chỗ, vẫn cảm thấy vô cùng rúng động.

Nghe được lời của Diệp Đông, ông ta giật mình lấy lại tinh thần, khom người mà nói: “Vâng, thưa cậu Diệp.”

Một màn này khiến cho trái tim của tất cả mọi người lại run rẩy một lần nữa. Thế mà bây giờ bọn họ mới biết, suy nghĩ của bọn họ lúc trước đã sai.

Thanh Huy Hưng muốn bảo vệ Diệp Đông, không phải là muốn nuôi dưỡng Diệp Đông làm võ giả của nhà mình. Mà là bản thân Thanh Huy Hưng chính là thuộc hạ của Diệp Đông!

Thanh Huy Hưng trước giờ vẫn luôn kiêu căng ra mặt, vô cùng cao ngạo. Hắn ta chưa từng cung kính với người khác như thế.

Trái tim của đám người Tôn Mạc Danh, Phong Nghiêm Từ đã hoàn toàn lạnh băng. Ngay giây này, một giọng nói cởi mở vang lên.

“Tôn Mạc Danh, Phong Nghiêm Từ, buổi tiệc từ thiện tối nay Lưu Huỳnh tôi đây hẳn không tính là trễ đâu nhỉ!”

Giọng nói này vô cùng bình tĩnh, rất nhiều người cảm thấy màng nhĩ của mình đều rung lên. Ngay cửa, một người đàn ông trung niên cường tráng, trên đầu mang theo khăn trùm tập võ xuất hiện.

Chính là Lưu Huỳnh.

“Sao lại yên tĩnh như thế? Hai đồ đệ ngoan kia của tôi sao còn không nhanh chóng tới chào thầy đi chứ.” Lưu Huỳnh tiếp tục nói.

Tôn Mạc Danh giật mình lấy lại tinh thần.

“Ngài Lưu Huỳnh, xin ngài giết thằng nhóc này. Nó phế bỏ chúng tôi! Phế bỏ hai đồ đệ mà ngài nhìn trúng!”

Tôn Mạc Danh gào thét nói. Nụ cười trên mặt Lưu Huỳnh cứng ngắc lại.

Hôm nay tâm trạng ông ta vốn đã rất kém rồi. Bởi vì chính mình tìm đường chết, đắc tội một tông sư võ đạo, dẫn đến tuổi thọ chỉ còn lại một tháng.

Bây giờ lại còn có người dám phế bỏ hai học trò mình nhìn trúng. Phong Nghiêm Từ cũng lấy lại tinh thần đi tới.

“Ngài Lưu Huỳnh, chính là cái tên quay lưng lại với ngài. Chúng tôi đã nói ra tên của ngài vậy mà cậu ta vẫn không quan tâm như cũ. Thậm chí còn nói lời ngông cuồng đối với ngài.”

“Mời ngài Lưu Huỳnh giúp chúng tôi phế bỏ kẻ này, chúng tôi nguyện ý đưa ra tám trăm tỷ làm thành ý.”

“Còn có tên Thanh Huy Hưng kia là đồng bọn. Xin ngài hãy phế bỏ cùng!”

Tôn Hoàng Long, Phong Tình Nhi cũng lấy lại tinh thần nói.

“Thầy Lưu Huỳnh, xin ngài hãy vì con làm chủ.”

Trong đôi mắt Tôn Hoàng Long, Phong Tình Nhi cũng mang theo khoái cảm trả thù điên cuồng, bọn họ hi vọng nhìn thấy dáng vẻ Diệp Đông bị ngài Lưu Huỳnh phế bỏ.

Bọn họ còn muốn chém Diệp Đông thành nghìn mảnh!

Đúng thật là vừa rồi Diệp Đông đã đưa lưng về phía cửa. Giờ phút này, anh xoay người lại.

“Ông chính là người gọi là ngài Lưu Huỳnh kia à?”

“Ông cảm thấy bản thân mình có thể hơn tôi rồi?”

Âm thanh của Diệp Đông vang dội, thậm chí mang theo một tia lạnh nhạt.

Tại hiện trường, bọn người gia chủ của nhà họ Hồ, Hồ An Ninh, gia chủ của nhà họ Thiên, Thiên Lập Cường sắc mặt biến đổi một hồi.

Bọn họ có thể cảm nhận được khí tức xung quanh Lưu Huỳnh rất mạnh. Chỉ sợ ít nhất đã là nội lực đạt cấp một linh lực kia cũng vô cùng tinh khiết. Thậm chí là nội lực đạt độ nhất phẩm!

Chỉ số ít người hiểu được võ đạo chân chính mới có thể biết được. Nội lực có ba cấp, mỗi cấp chênh nhau một ngọn núi.

Biểu hiện vừa rồi của Diệp Đông đúng thật là rất mạnh, nhưng đánh giá đại khái chỉ là nội lực nhị phẩm trung bình thôi!

Nếu là so sánh với ngải Lưu Huỳnh, cho dù là phương diện thực lực hay kinh nghiệm, tuyệt đối đều không bằng. Diệp Đông nói câu này chẳng khác nào là đang sỉ nhục Lưu Huỳnh.

Mà lúc này, sắc mặt của Lưu Huỳnh đỏ lên, bước nhanh về phía Diệp Đông.

“Ngài Lưu Huỳnh mang khăn trùm đầu võ giả đến. Dự định bộc lộ tài năng trong tiệc từ thiện!”

“Bây giờ, ông ta tất nhiên muốn hung hăng trừng trị cái tên ranh con này!”

“Ngài Lưu Huỳnh, thân thủ của thằng nhóc cũng không tệ lắm, lúc ngài phế bỏ cậu ta, nhất định không được qua loa! Không được nhẹ tay!”

“Ngài cũng nghe thấy rồi đấy, cậu ta cuồng vọng như thế nào! Vậy mà khi ngài tới lại dám chất vấn ngài không phải rất mạnh! Đây là sự vũ nhục cực lớn đối với ngài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.