Điện Vương Ở Rể

Chương 142: Chương 142: Không nên quấy rầy hắn




Rất nhanh.

Quách Tuấn Kiệt liền đã đến chỗ của Diệp Đông.

“Xin hỏi, phòng này có phải là buổi tiệc họp lớp không?”

Quách Tuấn Kiệt lịch sự hỏi.

Vương Lực cấp bậc khá cao, trước nay sẽ không tùy tiện xuất hiện.

Cho nên, với Quách Tuấn Kiệt, anh rất hiếm thấy Vương Lực.

Cho dù là gặp qua, cũng đều chỉ là gặp thoáng qua.

“Quái lạ, phòng riêng này có vẻ là rất cao cấp.”

“Tuy nhiên, vị quản lý này trông có chút quen...”

Quách Tuấn Kiệt đã uống hơi nhiều, căn bản nhớ không nổi Vương Lực, chỉ tưởng Vương Lực là một quản lý cao cấp.

Bình thường, cho dù là gia tộc hạng hai ở Khế Lệ đến đây, Quách Tuấn Kiệt cũng sẽ không được Vương Lực gật đầu chào hỏi: “Cậu hẳn là con trai của thầy Quách, Quách Tuấn Kiệt?”

Quách Tuấn Kiệt nói: “Đúng vậy.”

Vương Lực vội vàng nói: “Vâng, chính là phòng này, mời vào.”

Thậm chí, Vương Lực còn đích thân kéo cửa cho Quách Tuấn Kiệt.

“Thưa cha. Xin chào các vị.”

Quách Tuấn Kiệt bước vào bên trong, lễ phép chào hỏi.

Thầy Quách nói lý do mời Quách Tuấn Kiệt đến đây.

Quách Tuấn Kiệt nghe xong, trực tiếp sững sờ tại chỗ.

Chẳng trách anh cảm thấy Trần Minh đang ở đây có chút quen mặt.

Khi anh dự tiệc cùng sếp, anh đã gặp qua Trần Minh một lần.

Đến tổng giám đốc của anh cũng phải đối đãi tôn kính với Trần Minh.

“Quản lý Trần.”

Quách Tuấn Kiệt có chút căng thẳng.

Trần Minh liền vội vàng cười nói: “Quách Tuấn Kiệt, là Diệp thiếu, Thẩm thiếu, Lý tổng, Xuân tổng. Mọi người muốn để cậu lựa chọn.”

Nghe được những lời của Trần Minh, Quách Tuấn Kiệt trở nên căng thẳng.

Trần Minh là tâm giao của Thẩm thiếu.

Người mà Trần Minh xưng là Thẩm thiếu, nhất định là thiếu gia của Thẩm gia, Thẩm Chấn.

Quách Tuấn Kiệt còn để ý thấy Trần Minh xưng hô “Diệp thiếu”.

Điều này có nghĩa là người này còn có cấp bậc cao hơn Thẩm thiếu.

Lập tức, Quách Tuấn Kiệt tỉnh táo lại.

“Gặp qua Diệp thiếu, Thẩm thiếu......”

Quách Tuấn Kiệt hoảng sợ một lúc.

Bình thường, ngay cả việc anh gặp Trần Minh là khó rồi, huống hồ là những người địa vị thế này.

Bây giờ, vậy mà anh lại được gặp Thẩm thiếu và những người khác. Làm sao mà không hoảng sợ.

Diệp Đông cười, xua tay: “Tuấn Kiệt, nhanh chóng ngồi xuống đi, đừng căng thẳng.”

Xuân Bảo cũng cười đi tới, kéo Quách Tuấn Kiệt, để Quách Tuấn Kiệt vào chỗ ngồi.

Thầy Quách cảm thấy vô cùng áy náy khi thấy cảnh này.

Diệp Đông, lập tức nói ra các vị trí muốn Quách Tuấn Kiệt phụ trách.

Quách Tuấn Kiệt bình tĩnh hết mức có thể.

“Công ty trang phục của Thẩm thiếu có cùng mô hình với công ty mà tôi đang làm. Nên tôi có thể bắt đầu đến làm ở công ty trang phục của Thẩm thiếu.”

“Tuy nhiên tôi mới ra trường, không có thành tích, không thể trực tiếp làm quản lý, tôi sẽ bắt đầu từ vị trí thực tập.”

Quách Tuấn Kiệt tràn đầy mong đợi.

So với công ty của nhà họ Thẩm, công ty quần áo mà Quách Tuấn Kiệt từng làm việc chính là sự so sánh giữa một con thuyền nhỏ và một con tàu khổng lồ.

Tất nhiên đây cũng là nơi có tiềm năng phát triển.

Nghe được những lời này của Quách Tuấn Kiệt, Diệp Đông và những người khác có chút khen ngợi.

Nếu là người khác, với mức độ quan hệ cùng cơ hội này, e rằng không thể chờ đợi được mà đồng ý, liền nóng lòng muốn yêu cầu vị trí cùng mức lương cao hơn.

Nhưng, Quách Tuấn Kiệt thì không như vậy, anh ta không phải là người thực dụng như những người khác.

Thẩm Chấn sau khi nghe được thì rất hào hứng.

Anh có thể nhìn ra được, Diệp Đông rất tôn kính với thầy Quách, anh muốn giúp một chút cho người thầy này.

Vì vậy, đối với Thẩm Chấn mà nói, giúp Quách Tuấn Kiệt có được một công việc, chẳng khác gì là giúp Diệp Đông giải quyết vấn đề.

Thẩm Chấn cười nói: “Tuấn Kiệt, anh cũng là trưởng nhóm kinh doanh ở các công ty khác, vậy anh cũng đã có kinh nghiệm rồi. Bắt đầu từ vị trí thực tập rõ ràng không thích hợp. Anh nên làm phó giám đốc tiêu thụ trước. Thời gian thử việc ba tháng, khi hết ba tháng, tùy tình huống mà được thăng lên làm giám đốc.”

“Tuy nhiên, hiện tại bên tôi đang có vị trí trưởng phòng kinh doanh ngành may mặc. Anh nên thực hiện nhiệm vụ của một trưởng phòng kinh doanh trước đã. Lương và hoa hồng của anh tạm thời dựa trên vị trí quản lý.“.

Trên thực tế, điều này về cơ bản đã sắp xếp Quách Tuấn Kiệt là giám đốc bán hàng.

“Thẩm thiếu… Cái này...”

Quách Tuấn Kiệt hoảng sợ.

Diệp Đông vừa cười vừa nói: “Tuấn Kiệt, cậu không nên từ chối. Chỉ cần cậu phát huy hết khả năng của mình.”

Lúc này điện thoại Quách Tuấn Kiệt vang lên.

“Quách Tuấn Kiệt, lập tức qua tiếp rượu.”

“Tiền thưởng năm nay người còn muốn hay không?”

Một lời quở trách vang lên.

Chính là Vương Nhâm, giám đốc công ty của Quách Tuấn Kiệt.

Diệp Đông và Thẩm Chấn đều là người đã luyện võ đạo nên có thể nghe rõ ràng.

Diệp Đông nhíu mày.

Diệp Đông lúc này nói: “Tuấn Kiệt, để tôi nói chuyện với anh ta một chút.”

Quách Tuấn Kiệt không thể từ chối sự sắp xếp của Thẩm Chấn, liền đưa điện thoại cho Diệp Đông

Diệp Đông cầm điện thoại lên, nói: “Tôi là Diệp Đông. Anh nói với tổng giám đốc của anh là tôi muốn Tuấn Kiệt, về sau anh ấy sẽ không làm việc trong công ty của các người nữa.”

“Hôm nay không được quấy rầy anh ta. Nếu như các người có bất kỳ ý kiến gì, có thể đến tầng Kim Cương để gặp tôi.”

Nói xong, Diệp Đông liền trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia điện thoại, cũng là một gian phòng ở tầng Kim Cương.

Một người đàn ông mặc âu phục, chính là Vương Nhâm, trốn ở một bên gọi cuộc điện thoại này.

Ở bữa tiệc, còn có vài tổng giám đốc khác.

Trong đó có người từng đi tới đại sảnh ở Ngũ Giai để mua lại công ty trang phục, Vương Lộ Nguy.

Còn có giám đốc điều hành thị trường của công ty.

Ban đầu ở đại sảnh Ngũ Giai, Vương Lộ Nguy liền lấy lòng và mời những giám đốc khác.

Bây giờ.

Vương Lộ Nguy cuối cùng cũng hẹn được với ông ta.

Tuy nhiên, người ngồi trên ghế chính không phải là tổng giám đốc ông muốn gặp, mà là một người đàn ông trung niên với cái đầu hơi hói.

Người này là Vương Lâm Sơn.

Ông là em trai của quản gia nhà họ Thẩm.

“Vương tổng, nhớ kỹ trước đây ông Thẩm sẽ đích thân chiêu đãi chúng ta mua nhà ở núi Ngũ Giai. Nhưng sao tôi lại không nhận được tin tức?”

Vương Lộ Nguy thận trọng hỏi.

Rất hiếm khi có cơ hội ngồi với người của Thẩm gia. Nên ông vô cùng chờ mong.

Vương Lâm Sơn cười nói: “Ha Ha, các vị có điều không biết rồi.”

“Bởi vì, lão gia tình cờ tặng Biệt thự số một cho vị khách quý kia. Tâm tình vui vẻ.”

“Cho nên ông ấy phải đích thân kiểm tra việc mua sắm đồ đạc cho vị khách quý đó, tất nhiên ông ấy không có thời gian để tiếp đãi các vị.”

“Mà chính vì ông ấy vui vẻ, cho nên ông ta đã khuyến mãi cho các vị năm trăm triệu.”

Nghe được những lời của Vương Lâm Sơn, trong lòng Vương Lộ Nguy cảm thấy bất ngờ..

Thẩm gia không tiếp với họ như đã hứa mà lại ưu đãi mỗi người năm trăm triệu.

Năm mươi triệu đều là tiền mặt!

Chỉ vì Thẩm gia tặng căn biệt thự số một cho vị khách quý đó, ông ta rất vui mừng nên đã tặng tổng cộng cả chục tỷ.

Đủ để cho thấy rằng vị khách quý kia được Thẩm gia tôn trọng như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.