Đám người quản lý Lê có địa vị và thực lực so với Thiên Lập Cường có vẻ thấp hơn.
Thiên Lập Cường tức giận sinh uy.
Quản lý Lê cùng các quản lý khác cũng có chút cứng họng.
Thiên Quách càng thêm đắt ý, vênh mặt tự nói: “Thì ra trong lòng bác, mình cũng quan trọng đó chứ.”
“Xem ra thực lực về kinh doanh của mình quá mức giỏi, thậm chí anh họ Thiên Nhất Hào còn tìm mình bàn bạc, xem ra Thiên gia sau này còn dựa vào mình rồi.”
“Xem ra thực lực của bản thân còn hơn anh họ Thiên Nhất Hào…”
Thiên Quách ánh mắt vô cùng đắc ý vô cùng, lại thêm sự tự tin.
Hắn còn bước lên phía trước, bộ dạng vênh váo.
“Quản lý Lê, đồ rác rưởi các ông sao lại im lặng rồi?’
“Bác tôi hỏi các ông đó, ai là khách quý? Sao không dám nói?”
“Vì các ông biết tên kia chỉ là phế vật nên mới im lặng đúng không?”
“Tôi cho các người một phút, lập tức quỳ xuống nói xin lỗi! Nếu không, Thiên gia của chúng tôi sẽ đem toàn bộ biệt thự Phong Hoa phá sạch.”
Âm thanh Thiên Quách cao ngạo, thanh lảnh tựa như kẻ bề trên.
Vốn dĩ Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào vô cùng giận giữ, nghe được lời Thiên Quách nói thì hơi nhíu mày.
Thiên Quách có lẽ hơi quá đáng, giờ khắc này hắn ta cứ như hiệu lệnh cho tất cả người Thiên gia.
Nhưng mà Thiên Quách cùng Diệp Đông có chút quen biết, quan hệ còn vô cùng tốt, nên cũng cần Thiên Quách khai thác triệt để mối quan hệ này.
Cho nên Thiên Lập Cường cùng Thiên Nhất Hào cũng không có ngăn lại.
Quản lý Bạch quản lý đội bảo vệ giờ phút này không nhịn được: “Các người dám can đảm đối với khách quý của Lão Hưng mà bất kính, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Nghe thấy quản lý Bạch nói vậy, vài tên bảo vệ tức khắc bao vây lại.
Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào vô cùng kinh ngạc.
Khách quý của Lão Hưng là ai? Chẳng lẽ thân phận vô cùng tôn quý?
Hiện tại, ngay cả thuộc hạ của Lão hưng đều trực tiếp đưa ra quyết định động thủ? Phải biết rằng đứng đây chính là gia chủ Thiên gia.
Bọn họ mà động thủ thì không khác nào tuyên chiến cùng Thiên gia.
“Quản lý Bạch, vừa rồi là ta muốn hỏi,, vị khách của Lão Hưng là ai?”
Thiên Lập Cường ánh mắt sắc bén nhìn quản lý Bạch.
Quản lý Bạch nói: “Vị khách vô cùng tôn quý của Lão Hưng chính là…”
Thiên Quách cắt ngang lời nói của quản lý Bạch, cười lạnh nói: “Ha ha ha! Cực kỳ tôn quý? Tôn quý cái khỉ mốc.”
“Chỉ là một kẻ rác rưởi phế vật! Một tên ở rể phế phẩm mà thôi!”
“Lão Hưng nhà các người vì sao lại có thể tôn trọng hắn? Xem hắn là khách? Chẳng lẽ Lão Hưng chính là anh em gì đó với hắn mà thông cảm sao?”
Giọng điệu Thiên Quách chính là xúc phạm Lão Hưng, vị khách kia cùng quản lý ở đây.
Giờ phút này hắn ta không coi ai ra gì, ra sức sỉ nhục lăng mạ.
Trong lơ đãng, Thiên Nhất Hào lại thấy ở cửa thang máy phía xa, Lão Hưng đang cung kính đưa Diệp Đông từ thang máy ra.
Trong đầu Thiên Nhất Hào nhanh chóng xoay chuyển, ánh mắt sáng lên!
Ở rể? Là nói Diệp Đông sao?
Mà tôn quý, vô cùng tôn quý…
Cũng là nói Diệp Đông?. Truyện Tổng Tài
Thiên Nhất Hào lúc này thông suốt! Suy nghĩ cẩn thận cũng biết người Thiên Quách đắc tội là ai.
Đồng thời, Thiên Nhất Hào cảm giác được toàn thân mình như bị ngâm nước đá, muốn run rẩy mọt chút!
Bọn họ sai rồi!
Bọn họ không nên đem hy vọng có quan hệ tốt với Diệp Đông đặt lên người Thiên Quách!
Trong mắt Thiên Quách chỉ có danh lợi, lại không đặt quan hệ với Diệp Đông vào mắt, ngược lại đắc tội với Diệp Đông.
Quản lý Bạch nghe được Thiên Quách dám nhục mạ Diệp Đông cùng Lão Hưng, càng vô cùng tức giật quát to.
“Đồ ngu ngốc!’
Bản thân quản lý Bạch cũng là người biết võ, ông muốn động thủ cũng chính là muốn dạy dỗ tên Thiên Quách này.
Thiên Lập Cường lại không thấy Diệp Đông cùng Lão Hưng.
Ông ta quả thực bị Thiên Quách xen ngang đối thoại, cũng có nhíu mày nhưng không ngăn lại.
Hiện tại, quản lý Bạch muốn đánh Thiên Quách, đương nhiên ông ta không thể đứng nhìn như không có gì!
Đây chính là thể diện của ông ta.
Thiên Lập Cường cũng là người tu võ đạo, ông ta tích linh khí, muốn ngăn cản quản lý Bạch, thậm chí còn muốn ra tay đánh quản lý Bạch.
Một thân ảnh rất nhanh ngang qua.
Bốp! Bốp!
Hai cái tát vang dội.
Chính là Thiên Nhất Hào ra tay.
Mà người hắn đánh là Thiên Quách.
Thiên Quách ngốc tại chỗ.
Vốn dĩ lúc trước hắn bị Diệp Đông đánh, trên mặt còn sưng, cảm giác đau vẫn còn.
Hiện tại, còn bị Thiên Nhất Hào tát mạnh, sự đau đớn lại nhân lên.
“Anh Nhất Hào, anh đánh nhầm người phải không?”
“Anh nên đánh là mấy tên quản lý ngu ngốc của Lão hưng chứ.”
Thiên Quách vẫn cho rằng Thiên Nhất Hào đánh sai người.
Thiên Nhất Hào dựa vào tài năng kinh doanh của hắn, sẽ không thể nào để hắn có chuyện, sao lại có thể đánh hắn!
Hắn cho rằng quản lý Bạch muốn đánh hắn, nên anh họ mới ra tay! Chỉ là ra tay nhanh nên đánh sai người.
Trên thực tế, ngay cả quản lý Bạch, đám người quản lý Lê cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhưng khi Thiên Quách vừa nói xong câu đó, Thiên Nhất Hào lại ra tay!
Lại thêm hai cái tát mạnh giáng xuống!
Ngay trên mặt Thiên Quách, hai cái tát này còn mạnh hơn.
Mọi người có thể thấy rõ, Thiên Nhất Hào vô cùng tức giận, bộ dáng là nghiến răng nghiến lợi mà đánh.
Sắc mặt dữ tợn!
A!
Thiên Quách đau đớn, không nhịn nổi, phát ra tiếng rên la như heo kêu.
Thiên Nhất Hào cũng không dừng tay, cũng chưa hết tức giận!
Lại thêm một cước đá xuống!
Lực đạo chân vô cùng lớn!
Thiên Nhất Hào từ nhỏ được Thiên Lập cường bồi dưỡng, cũng tu tập võ đạo, tuy không phải mạnh nhất, nhưng so với người thường thì có thể rất mạnh.
Một cước này trực tiếp đem Thiên Quách đá bay ba bốn mét.
Thiên Quách chật vật ngồi dậy từ trên mặt đất, ngực vô cùng đau.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu Thiên Nhất Hào không phải đánh sai người.
Đây là hắn muốn đánh Thiên Quách.
Vẻ mặt Thiên Quách vô cùng tức giận.
“Thiên Nhất Hào, anh dám đánh tôi.”
“Tôi biết anh ghen tỵ với tôi! Anh là ghen ghét tôi vượt trội hơn anh.”
“Bác à, hôm nay phải đòi công đạo cho con, nếu không con sẽ không giúp Thiên gia duy trì việc kinh doanh sản nghiệp.”
Thiên Lập Cường, Thiên Nhất Hào nghe Thiên Quách nói lại cảm giác có gì đó không chân thật.
Thiên Quách cho rằng bản thân có năng lực kinh doanh thật sao?
Nhưng mà Thiên Lập Cường có chút nghi ngờ, sao Thiên Nhất Hào lại đột nhiên ra tay với Thiên Quách.
Thiên Lập Cường muốn dò hỏi Thiên Nhất Hào, ông ta vừa xoay người thì nháy mắt đã thấy Diệp Đông cùng Lão Hưng!
Thiên Lập Cường nháy mắt cũng hiểu ra.
Cả người ông ta giật mình, sắc mặt trắng bệch.
Thiên Quách nhìn thấy Thiên Lập Cường tức đến mặt trắng bệch, còn tưởng lời nói của mình có giá trị.
Đây chính là chứng minh vị trí bản thân hắn đối với người bác gia chủ này quan trọng thế nào.
“Bác à, con cũng không nghĩ sẽ giữ chức phó tổng.”
“Nếu anh họ không hiểu nhiều về kinh doanh muốn con trợ giúp, vậy cứ để anh họ đứng sau đi, con vẫn chia hoa hồng đầy đủ. Cứ xem như con là tổng giám đốc cũng được.”