Điện Vương Ở Rể

Chương 129: Chương 129: Mắt mù sao?




Đương nhiên Liên Thục Giai cũng biết Phùng Tác Thành. Gia chủ của một gia tộc hàng đầu Khế Lệ mà lại cung kính với Diệp Đông như vậy, chắc chắn sẽ làm náo loạn cả Khế Lệ.

“Diệp Đông, quả nhiên anh vẫn luôn là người ưu tú nhất.”

Liên Thục Giai nghĩ đến đây lại cảm thấy kiêu hãnh, tự hào.

Bởi vì bản thân cô đã yêu Diệp Đông từ mười hai năm trước, có nghĩa là mắt nhìn của cô thực sự không tồi chút nào.

“Hy vọng mẹ cũng biết được sự ưu tú của Diệp Đông, không bắt mình quay về nữa, cho phép mình và Diệp Đông ở bên nhau...”

Liên Thục Giai nghĩ thầm trong lòng.

“Cô gái xinh đẹp, anh chàng bảnh bao mau tới xem mẫu điện thoại mới nhất của chúng tôi đi. Hôm nay chúng tôi tổ chức sự kiện dành riêng cho các cặp tình nhân. Rất hợp với hai người.”

Nhân viên trong khu trưng bày điện thoại ở lầu một nhiệt tình cười nói chào đón hai người.

Diệp Đông vừa nhìn đã thấy nó chẳng phải điện thoại đôi, chẳng qua chỉ là hai chiếc điện thoại cùng kiểu dáng với màu sắc khác nhau.

Một cái màu đỏ, một cái màu xanh thôi mà.

Liên Thục Giai thấy hai chiếc điện thoại thì hơi đắn đo, rõ ràng là cô muốn cùng Sở Phong mua hai chiếc điện thoại này.

Phải thừa nhận rằng, khi một yêu một chàng trai, thì chỉ số thông minh của cô gái sẽ thấp đi một chút…

Rõ ràng Liên Thục Giai chỉ để ý tới ba chữ ‘cặp tình nhân’ kia thôi.

Nhân viên kia thấy Liên Thục Giai hơi đắn đo thì lập tức lấy lại tinh thần.

“Cô gái xinh đẹp, những cô gái đang yêu đương tuyệt đối đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi. Cùng người mình yêu dùng đồ đôi thì tuyệt vời biết bao nhiêu.”

Cùng lúc đó, nhân viên này cũng đánh mắt nhìn sang Diệp Đông.

“Anh đẹp trai, đã yêu một cô gái thì không được tiếc tiền chi tiêu cho cô ấy, đó mới là tình yêu đích thực. Tôi vừa nhìn đã thấy, anh thực sự rất yêu cô gái xinh đẹp này. Nếu hai người mua hai chiếc điện thoại đôi, tôi tặng thêm quà lớn cho hai người, ngoài ra còn tặng cho hai người một bó hoa hồng nữa.”

Không thể không thừa nhận rằng, nhân viên bán hàng này rất biết ăn nói.

Lúc này, nhân viên bán hàng còn chỉ tay về phía bó hoa hồng đã được chuẩn bị sẵn bến cạnh.

Những bó hoa, đặc biệt là hoa hồng luôn có những sức hút khiến cho những cô gái đang yêu không thể cưỡng lại được mà phải yêu thích chúng.

Huống chi, cô rất muốn Diệp Đông tặng hoa hồng cho mình.

“Anh đẹp trai...”

Nhân viên bán hàng thấy biểu cảm của Liên Thục Giai thì càng thêm phấn khởi, tiếp tục thuyết phục Diệp Đông.

Diệp Đông lập tức ngăn cô ta lại: “Quẹt thẻ.”

Nhân viên bán hàng cười rạng rỡ, cầm lấy thẻ: “Cô gái xinh đẹp, cô thực sự đã tìm được một người chồng tốt đấy.”

Nhân viên bán hàng nhanh nhẹn quẹt thẻ, sau đó giao hai chiếc điện thoại cho Diệp Đông và Liên Thục Giai.

Đương nhiên là đưa cả bó hoa hồng tươi tắn xinh đẹp kia cho Diệp Đông luôn.

“Thục Giai, tặng em này.” Diệp Đông cười nói.

Đương nhiên Diệp Đông biết rõ, với gia cảnh của Liên Thục Giai thì một chiếc điện thoại sao có thể hấp dẫn cô chứ?

Thứ khiến cô để tâm chính là ý nghĩa tượng trưng của bó hoa hồng này.

“Vâng...”

Liên Thục Giai ngượng ngùng hạnh phúc nhận lấy bó hoa. Ngay sau đó, cả hai người rời khỏi khu trưng bày di động.

Khuôn mặt của nhân viên bán hàng kia đã vui như nở hoa.

“Không ngờ chiến lược bán hàng của mình lại tuyệt vời như vậy. Thực sự có những cặp tình nhân vì chìm đắm trong hạnh phúc mà quên đi lý trí, rồi mua điện thoại đôi mà mình bịa ra. Hai trăm năm mươi tệ tiền hoa hồng vào tay mình rồi...”

Nhân viên bán hàng mỉm cười, dùng đôi tay mũm mĩm tính toán trên bàn tính, trong lòng thầm nghĩ, bữa trưa hôm nay sẽ ăn thêm hai miếng gà rán.

Ngay lúc này, hai người đàn ông đi tới.

Người đàn ông đi phía trước cũng khá đẹp trai, với da mặt trông còn trắng hơn cả da con gái.

Anh ta tên là Phương Dục.

“Chào mừng quý khách, gần đây chúng tôi mới ra mẫu điện thoại đôi... ngài chắc chắn sẽ thích...”

Nhân viên bán hàng đang cúi đầu, không nhìn rõ người đến là ai, nên đã bắt đầu giới thiệu trong vô thức. Nhưng khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện cả hai đều là con trai.

Phương Dục lập tức cầm lấy chiếc điện thoại trong tay nhân viên bán hàng, nói: “Đây là điện thoại đôi mà cô nói sao?”

Nhân viên bán hàng còn tưởng Phương Dục muốn mua điện thoại, liền lập tức mỉm cười thật tươi: “Đúng vậy. Anh đẹp trai, đây chính là điện thoại đôi. Nhưng đây là điện thoại đôi dành cho cặp nam nữ yêu nhau, công ty điện thoại rất hiểu khách hàng, còn sản xuất riêng cho hai người điện thoại đôi nữa, anh xem...”

Sau khi bán được điện thoại đôi cho Diệp Đông thành công, nhân viên bán hàng chuẩn bị tiến xa hơn trên con đường này.

Nói rồi, cô lại lấy ra hai chiếc di động cùng một mày, nói: “Anh nhìn xem, rất hợp với hai người... anh mua cho bạn trai một chiếc nhé.”

Phương Dục và người đàn ông Trương Khoa kia lập tức nổi giận.

“Mẹ kiếp! Điên à? Ông đây không phải gay. Con bán hàng chó má này mù à?”

Phương Dục lập tức lớn tiếng quát mắng.

Trương Khoa cũng lập tức tiếp lời: “Mau xin lỗi anh Dục đi.”

Nhân viên bán hàng cũng nổi giận rồi: “Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi các người chứ? Bây giờ tôi sẽ gọi bảo vệ ngay lập tức.”

Phương Dục cười nhạo, nói: “Thứ nhân viên chó má, cô gọi bảo vệ đi. Tôi muốn xem xem đám bảo vệ đến đây rồi, thì có dám bắt tôi không. Ai dám đến đây, tôi lập tức kêu cậu tôi sa thải người đó.”

Nhân viên bán hàng đột nhiên nhớ tới tin đồn ông Tổng Lương Đức Hải của Tòa nhà cao tầng Kinh Đô không có con trai, cho nên rất cưng chiều cháu trai của mình, hình như người đó tên là Phương Dục.

Ngày thường, Phương Dục cũng hay tới tòa Tòa nhà cao tầng Kinh Đô. Hầu như toàn bộ nhân viên bán hàng, bảo vệ, quản lý, trưởng phòng đều biết anh ta. Nhân viên bán hàng này thì mới vào làm việc chưa đến một tháng.

Cô còn nhớ, khi mình mới vào làm việc, trưởng phòng đã đặc biệt dặn dò rằng, nhất định không được đắc tội với cậu Phương...

Nhân viên bán hàng lập tức lo lắng nói: “Ngài là cậu Phương? Thật xin lỗi, tôi thực sự không biết là ngài. Ngài là người có quyền cao chức trọng, xin đừng tính toán với một người thấp bé như tôi, hạ thấp thân phận của ngài...”

Nhân viên bán hàng này rất thích công việc ở đây, dù sao thì đãi ngộ và hoa hồng ở đây rất cao.

Cô ta còn có cảm giác khách hàng ở đây đều là những kẻ ngốc nhiều tiền.

“Vừa rồi hai người kia vào mua điện thoại này sao? Cô bán điện thoại đôi cho bọn họ sao?”

Phương Dục hỏi,

Nhân viên bán hàng không để ý thấy sắc mặt của Phương Dục đã trở nên vô cùng u ám.

“Đúng vậy, cậu Phương. Tôi thấy bọn họ rất giống một cặp tình nhân vừa mới yêu nhau, đang trong giai đoạn vô cũng ngây thơ ngốc nghếch, cho nên mới bịa ra trò điện thoại đôi, rồi bán cho bọn họ… Cậu Phương, bọn họ là bạn của ngài sao? Tôi sai rồi, tôi không biết bọn họ là bạn của ngài...”

Khả năng tiếp nhận thông tin của nhân viên bán hàng rất mạnh.

“Im miệng. Thứ đàn bà nhà cô. Tôi hỏi cô, bọn họ đi đâu rồi?” Phương Dục vô cùng tức giận.

Nhân viên bán hàng nói: “Họ lên tầng hai rồi.”

Phương Dục lập tức đi lên tầng hai, Trương Khoa cũng nhanh chóng theo lên trên. Nhân viên bán hàng mơ màng đứng nguyên tại chỗ.

“Chẳng lẽ là tình tay ba sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.