Điện Vương Ở Rể

Chương 55: Chương 55: Ngụy gia tính toán




Đúng lúc này, trong bãi đậu xe của nhà hàng Lăng Hà.

Bên trong một chiếc xe cũ mèm, một ông già có mái tóc hoa râm nhấp một ngụm trà để làm giảm bớt sự phấn khích của mình lại.

Ông ta chính người nắm trong tay khối tài sản lớn nhất ở thành phố Nam, lão đại Ngụy Vạn Nha. Dù hiện tại ông ta đã lui về ở ẩn, vị trí gia chủ đã giao lại cho Ngụy Giang Thành rồi. Tuy nhiên trong gia tộc nhà họ,chuyện lớn nhỏ vẫn do ông quyết.

Gia chủ Ngụy gia từ khi lui về phía sau không còn làm chủ gia đình nữa, ông cũng bớt quấy rầy đến người khác, chỉ sống một cuộc sống giản dị, đi du lịch đây đó mà thôi.

Mà mỗi chuyến của ông chủ Ngụy gia ông đều có thể đưa ra một quyết định có lợi rất lớn cho gia đình. Lần này ông chủ của Ngụy gia đến thành phố Tỉnh chơi thật ra là đã ngắm trúng thị trường bất động sản ở thành phố Tỉnh rồi, lần này đến đây chỉ là để khảo sát tình tình.

Nếu như chuyến đi của ông bị lộ ra, e rằng tất cả các gia tộc lớn ở thành phố Tỉnh sẽ tranh nhau đến phiền ông mất.

Lần này, ông ta vẫn mặc quần áo đơn giản nhẹ nhàng, ăn mặc rất giản dị, trông giống như một ông cụ của một gia đình bình thường đến đây chơi.

Bước vào nhà hàng Lăng Hà, ông cũng chỉ thuê một căn phòng phổ thông ở tầng năm. Lúc này bên cạnh ông ta là một lão quản gia đã đi theo ông ta nhiều năm, Ngụy Liêm.

Ngụy Liêm vốn dĩ không phải mang họ Ngụy, nhưng vì ông ta đã theo Ngụy gia nhiều năm nay nên được lão chủ nhân cho theo họ Ngụy, nhập vào gia phả họ VNgụy rồi. Mà lúc này Ngụy Liêm đang cực kỳ nghi ngờ. Bởi vì vừa rồi Ngụy Vạn Nha đã đích thân chỉ định hôn sự cho Ngụy Lâm.

Ngụy Lâm là cháu trai duy nhất của Ngụy Vạn Nha cho nên ông ta đặc biệt ưu ái đứa cháu trai này.

Bản thân Ngụy Lâm là một chàng trai có vẻ ngoài tuấn tú, lại sinh ra trong một gia đình giàu có bậc nhất thành phố Nam, cho nên cậu ta chắc hẳn là mục tiêu của rất nhiều cô gái.

Mặc dù Ngụy Vạn Nha không can thiệp vào các mối quan hệ của Ngụy Lâm với những người phụ nữ này nhưng một khi nhắc đến chuyện cưới xin của anh ta thì nhất định phải do ông định đoạt.

Ngụy Vạn Nha cực kỳ để mắt đến những đối tượng mà Ngụy Lâm gặp gỡ, tất cả những người phụ nữ vây xung quanh Ngụy Lâm ông đều cho điều tra rõ bối cảnh gia đình, có mối quan hệ thế nào trong xã hội, trình độ học vấn ra sao, v.v…

Nói chung là tất cả các nhiệm vụ tình báo này đều do Ngụy Liêm đảm nhiệm. Bởi vậy Ngụy Liêm biết về bối cảnh gia đình của Vương Thái Hà.

Trong số những bóng hồng vây xung quanh Ngụy Lâm thì xét về tướng mạo và trình độ, Vương Thái Hà tuy có cả hai nhưng chắc chắn không phải là người giỏi nhất.

Điều kiện gia đình của cô ấy ta thậm chí là một gia đình trung lưu trong xã hội. Xét về năng lực và học thức của cô ta cũng chỉ thuộc vào loại tầm trung mà thôi.

Vì vậy ông ta không thể hiểu được tại sao ông chủ mình lại đột nhiên quyết định cho Ngụy Lâm đính hôn với Vương Thái Hà. Vả lại thời gian đính hôn cũng rất gấp, sau hai tuần nữa!

Ngụy Vạn Nha đặt tách trà xuống, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngụy Liêm, có phải ông cảm thấy rất khó hiểu có đúng không?”

Ngụy Liêm gật đầu nói: “Không dám nói dối lão gia, tôi thật sự không hiểu nổi.”

Ngụy Vạn Nha nói: “Ông biết Vương Thiếu Khanh chứ?”

Ngụy Liêm gật đầu, mặc dù Ngụy Vạn Nha và Ngụy Liêm chưa gặp mặt Vương Thiếu Khanh nhưng vẫn có thể nhận ra chính xác ông ta dựa trên thông tin tình báo và các bức ảnh thu thập được.

Ông ta vẫn nhớ khi Ngụy Vạn Nha rời khỏi tầng năm của nhà hàng Lăng Hà thì ông đã hỏi người phục vụ những người đang ở phòng VIP đó là ai thì lúc đó người phục vụ nói rằng bên trong đang có một buổi họp mặt gia đình...

Vào thời điểm đó, Ngụy Liêm chỉ nghĩ rằng Ngụy Vạn Nha quan tâm đến gia đình nhà họ Vương là bởi vì nhân duyên giữa Vương Thái Hà và Ngụy Lâm, cho nên ông mới hỏi như vậy. Nhưng hiện giờ rõ ràng mục đích câu hỏi không chỉ có vậy.

Bên trong phòng bao, bầu không khí lắng đọng lại, Ngụy Liêm cũng nín thở theo.

Ngụy Vạn Nha nói: “Ông có còn nhớ đợt vừa rồi biến động trong thế giới ngầm, tôi đã từng muốn đến thăm một nhân vật rất quan trọng nhưng lại không thể không?”

Trong lòng của Ngụy Liêm đột nhiên vỡ lẽ ra, người như Ngụy Vạn Nha sẽ không bao giờ tùy tiện nhắc đến chuyện như thế này bao giờ.

Ngụy Vạn Nha hít một hơi thật sâu và nói: “Nhân vật lớn lại là người thân của nhà họ Vương. Hơn nữa tôi thấy họ cùng phòng với nhau, nhân viên đều nói là gặp mặt của người thân với nhau.”

Ngụy Liêm hít ra thở vào dồn dập: “Thế nhưng nhỡ đâu ngài nhận nhầm người thì sao? Ý của tôi là cho gia tộc nhà họ Vương hay những người họ hàng của nhà họ Vương đi chăng nữa thì gia tộc họ chỉ là họ hàng rất xa mà thôi. Nếu như bọn họ là họ hàng của một nhân vật như vậy thì làm sao có thể...”

Quả thực là như vậy, kể những gia đình hạng hai, hạng ba trong thành so với Ngụy gia đi chăng nữa thì thực sự rất nhỏ bé.

Ngụy Vạn Nha lắc đầu: “Thật ra tôi được Thường Thuận cho gặp mặt cậu ấy một lần. Chỉ là từ xa, nhưng tôi nhớ rõ, tôi không dám quên.”

Từng câu từng chữ của Ngụy Vạn Nha chắc như đinh đóng cột, trái tim của Ngụy Liêm cũng quặn theo. Tất nhiên ông cũng đã nghe Ngụy Vạn Nha từng nhắc đến nhân vật lớn đó không dưới một lần.

Một nhân vật mà đến cả đại gia bậc nhất thành phố Nam muốn đến thăm nhưng cũng không được. Vì vậy mà Ngụy Vạn Nha không khỏi than thở mấy lần.

Có lẽ là trong lòng ông ta lúc nào cũng thấp thoáng bóng dáng vĩ nhân này! Vì vậy cho nên ông ta thật sự không nhận sai người được!

“Về phần cậu nói rằng người đó là họ hàng thân thích của nhà họ Vương nhưng vẫn chưa đủ cơ sở khẳng định đương nhiên là có lý do!”

Sau khi Ngụy Vạn Nha nói xong điều này thì ông ta thoáng dừng lại một phút, sau đó tiếp tục nói.

“Ngụy Liêm, trước đây tôi có yêu cầu ông tìm hiểu lý lịch của Vương Thái Hà là bởi vì có liên quan đến bối cảnh gia đình bên ngoại của cô ấy. Thật sự là có quan hệ tới người kia.”

“Điện Vương thân phận tôn quý, nếu tôi không phải họ Ngụy, e rằng còn không biết đến Điện Vương!”

Ngụy Vạn Nha chậm rãi nói, khi nói ra những lời này thì trong đôi mắt già nua của ông có chút run run run!

“Ý của ngài là cậu thiếu niên đó chính là…”

Ngụy Liêm cảm thấy trái tim mình như co thắt lại, sắp nổ tung đến nơi.

Ngụy Vạn Nha gật đầu: “Ngài ấy rõ ràng ở đây.”

“Bầu trời ở thành phố Tỉnh sẽ thay đổi. Ngay cả đến thành phố Nam cũng sẽ thay đổi theo!”

“Không ngờ đứa cháu trai Ngụy Lâm lại là người có thể vì tôi mà cống hiến lớn cho gia tộc chúng ta như vậy, khiến chúng ta có thể có chút quan hệ với Điện Vương, thậm chí còn có thể trở thành thông gia với ngài ấy nữa chứ!”

Ông chủ Ngụy vốn là người không bao giờ để lộ cảm xúc vui buồn hay tức giận ra ngoài bao giờ mà đến giờ phút này ông cười như mở cờ trong bụng, sung sướng không gì sánh được.

Ngụy Liêm cố hết sức nuốt nước miếng xuống: “Lão gia, như vậy là chúng ta có thể mượn quan hệ với cô Vương Thái Hà đến thăm Điện Vương không?”

Ngụy Vạn Nha lắc đầu: “Không thể!”

“Điện Vương là thân phận tôn quý, cũng nhạy cảm, làm sao có thể khơi khơi đi tìm thế được.”

“Đến khi nào Ngụy Lâm và Vương Thái Hà kết hôn thì nhất định Điện Vương là người thân trong gia đình của cô ấy, chắc chắn sẽ đến tham dự buổi lễ rồi Mượn nghi thức của buổi lễ đó,chúng ta tình cờ gặp được Điện Vương, sau đó trở thành thông gia với nhau... Nhưng cho dù chúng ta có trở thành thông gia với ngài ấy đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể qua mắt ngài!”

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Ngụy Vạn Nha lúc này, Ngụy Liêm không khỏi lo lắng, nội tâm ông ta bấp bênh không thôi!

Ông chủ Ngụy đường đường là đại gia giàu có bậc nhất thành phố Nam, chưa từng có người nào mà để ông phải lo lắng bất an như vậy, thậm chí là còn cẩn thận tính toán từng đường đi nước bước một?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.