Điện Vương Ở Rể

Chương 107: Chương 107: Phế!




Thế nên, cậu ta căn bản không nghe Phong Ngụy Nghiêm nói gì!

Mã Đại Hành còn đang phách lối hét lớn:

“Thằng nghèo kiết xác kia, mày cả gan bất kính với Phùng gia chủ như vậy, chờ bị phế đi! Thậm chí còn bị diệt nữa!”

“Cái loại dưới đáy xã hội như mày, chỉ được cái nhiều sức thôi!”

“Nhưng mày đâu có biết, nhân vật cao cao tại thượng thật sự, là người có võ đạo! Phùng gia chủ chính là người như thế, trở tay là khiến mày tàn phế!”

Mã Đại Hành ầm ĩ một trận, còn nịnh bợ Phùng Kinh Ngô trá hình. Ngay sau đó, trong mắt Mã Đại Hành lóe lên một tia thâm độc.

“Chaa, nhất định ba cũng mang theo súng. Cha dùng súng bắn nát trứng của nó đi!”

“Con muốn khiến nó cả đời không thể làm đàn ông, trở thành nỗi sỉ nhục vĩnh viễn.”

Lúc Mã Quân vừa đến đây, Mã Đại Hành đã bảo Mã Quân nổi súng. Khi đó tất cả mọi người đều thấy kinh hồn bạt vía.

Giờ đây, tất cả mọi người đều tái mặt.

Trên thực tế, vừa rồi, Mã Quân đã cầm súng vào tay. Dù sao, trong mắt ông ta, dù Phùng Kinh Ngô và Phong Ngụy Nghiêm đều là cường đạo, chỉ một tay là phế bỏ tất cả mọi người có mặt ở đây.

Nhưng có thể để bọn họ hạ mình ra tay thật sao?

Còn không bằng để ông ta nổ súng. Thậm chí ông ta đã đặt tay vào cò súng, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào.

Nhưng mà.

Nghe những lời Mã Đại Hành nói, sắc mặt ông ta lập tức trở nên ảm đạm. Cơ bắp trên người ông ta đều run lên. Đứa con trai này lại gây họa lớn như vậy.

Người mà ngay cả hai gia tộc lớn ở Khế Lệ đều phải kính sợ, gọi là cậu Diệp, e rằng mình còn không có tư cách liếm đế giày cho người ta.

Nhưng mà, đứa con trai này, lại vẫn muốn mình sổ súng bắn người đó. Đây đúng là gây tai họa ngập đầu cho mình.

Dưới tình huống vô cùng căng thẳng.

Đoàng!

Một âm thanh vang dội vang lên. Súng của ông ta đã cướp cò.

Trước đó, súng vẫn luôn đặt trong túi quần, còn chưa móc ra, đã cướp cò.

Tiếng súng rất vang!

Điều may mắn là, đạn không bắn lên người ông ta.

Mà dọc theo bắp đùi, lướt qua giày da, xuyên vào đất. Nhiệt độ thuốc súng vô cùng cao, đôi giày da cá sấu mười ngàn đồng của ông ta bị nóng mà co lại.

Da một bên chân của ông ta lập tức bị bỏng.

Nhưng mà, ông ta không thèm để ý chuyện ấy. Như là thật sự không đau!

Ông ta móc súng ra.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều hít một hơi sâu.

“Đừng mà!”

Dì Trương muốn đi qua cản cho Diệp Đông, nhưng bà ấy là một người phụ nữ chưa thấy việc đời, đã sợ đến mức chân mềm rồi!

Thậm chí, bà ấy trực tiếp bò về phía Diệp Đông.

“Mẹ, đừng! Để con!”

Con trai bà ấy, Lưu Bá lo lắng hô lên. Trên thực tế, Lưu Bá cũng chưa từng thấy súng đạn thật.

Lúc này, chân anh ấy cũng mềm nhũn.

Anh ấy cũng không phát hiện, lúc nói lời ấy, giọng anh ấy đã đổi.

Run rẩy!

Nhưng anh ấy không chùn bước, bò về phía Diệp Đông. Gương mặt Mã Đại Hành vô cùng hưng phấn.

“Ha ha ha, cha, cha thật sự rất yêu thương con.”

“Muốn báo thù cho con, đã kích động đến mức này.”

“May mà cha không bắn trúng mình! Lát nữa phế bỏ thằng nhãi này, cha nhất định phải bắn chuẩn đấy. Con nhớ cha từng đạt giải nhất trong cuộc thi bắn súng sau giờ làm việc!”

Gương mặt đau đớn của Mã Đại Hành mang nụ cười đắc ý, cậu ta gào lên. Sắc mặt Mã Quân càng thêm ảm đạm.

Ông ta quyết định rồi. Ông ta sẽ tự mình phế bỏ đứa con trai này!

“Im miệng!”

Mã Quân phải dùng hết sức mới phun ra được hai chữ ấy. Đồng thời, ông ta cũng bóp cò súng!

Đoàng!

Lại một tiếng súng chát chúa vang lên.

Dì Trương, Lưu Bá và đông đảo mọi người ở hiện trường đều sợ hãi nhắm mắt lại. Đây không phải là đóng phim! Không phải là đùa giỡn!

Đây là súng thật đạn thật! Sẽ đổ máu!

Bọn họ có thể không sợ sao?

“Xuân Hương, xin lỗi!”

Dì Trương chỉ còn cách Diệp Đông ba mét, ngón tay bà ấy cào vào đất, đã chảy máu.

Lúc này, bà ấy không dám mở mắt, chỉ có thể đau khổ khóc lên!

Lưu Bá cũng như vậy, hai tay dùng sức bò lên, thậm chí tay chụp phải một đoạn dây kẽm, bị cắm vào lòng bàn tay cũng không phát hiện.

Trên mặt Mã Đại Hành vốn mang nụ cười tàn nhẫn, hắn nhìn Diệp Đông!

Nhưng mà.

Trong nháy mắt.

Hắn ngây ngẩn!

Đồng thời, cậu ta cũng cảm nhận được một cơn đau vô cùng lớn. Hắn quay đầu lại nhìn. Giữa hai chân, máu chảy cuồn cuộn!

Ngay sau đó.

A!

Tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh. Tiếng kêu đau đớn ấy còn thảm thiết hơn tiếng heo bị chọc tiết.

Tất cả mọi người đều mở mắt ra. Tất cả đều sững sờ.

“Cha! Cha làm gì vậy? Cha làm gì vậy?”

Mã Đại Hành gào thét. Đôi mắt toàn là tức giận!

Hắn phế rồi! Cái này còn khó chịu hơn là phế hai chân hắn.

Mã Quân lại gào lên: “Mày nói xem là chuyện gì?”

“Thằng khốn, mày phách lối ngông cuồng, làm đủ chuyện ác! Cha mày đây là thay trời hành đạo!”

“Cha mày còn phải phế bỏ hai chân của mày. Để mày vĩnh viễn không thể nào ra ngoài làm ác nữa.”

Mã Quân cắn răng, tiếng súng lại vang lên.

Đoàng đoàng!

Hai viên đạn trực tiếp bắn vào mắt cá chân Mã Đại Hành. Mã Đại Hành nói không sai, kỹ năng bắn súng của Mã Quân rất tốt.

Ông ta bắn rất chính xác.

Gân chân của Mã Đại Hành đứt lìa! Xương trực tiếp rạn nứt!

Cho dù có phẫu thuật nối lại, cũng khó mà khôi phục lại như thường. Mã Đại Hành đã hoàn toàn tàn phế. Thậm chí đã sợ đến độ phóng uế ra quần!

Lúc này, dưới tình huống vô cùng sợ hãi, cậu ta tập trung tinh thần cao độ, rốt cuộc có thể thấy rõ ràng, ánh mắt ba mình nhìn Diệp Đông tràn đầy kiêng kỵ! Sợ hãi!

“Cha, cho dù thằng ranh kia có bối cảnh đặc biệt hơn người, nhưng mà con, con là con trai duy nhất của cha. Cha lại phế con! Cha không muốn kéo dài hương hỏa gia tộc hay sao?”

Mã Đại Hành đau đớn hét lên.

Hắn cảm nhận được, mình đã tàn phế rồi, không cần sợ nữa! Mặt Mã Quân vẫn ảm đạm, giọng hơi run.

“Mã Đại Hành, mày không phải là con trai duy nhất của tao. Mày chỉ là đứa con trai duy nhất trong giá thú của tao mà thôi!”

“Giờ tao phát hiện mày căn bản không đủ để thừa kế gia sản nên phế bỏ mày, cho đứa con trai khác cơ hội!”

“Nếu mày còn không biết hối cải, tao không ngại đưa mày đến châu Phi đãi vàng!”

Mã Quân nói vô cùng chắc chắn. Mã Đại Hành hoàn toàn mờ mịt. Hóa ra cha còn có con riêng!

Cậu ta nhất thời cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, đồng thời trước mắt tối lại, chìm vào hôn mê. Mã Quân nhanh chóng đi đến trước mặt Diệp Đông.

Bộp.

Mã Quân quỳ hai chân xuống.

“Thưa ngài, tôi dạy dỗ không nghiêm, để Mã Đại Hành chọc ngài! Giờ tôi đã phế nó!”

“Tôi cũng tự phế một chân, bày tỏ hối hận!”

“Hơn nữa, lúc trước Mã Đại Hành nói muốn khấu trừ tiền di dời của khu này, còn muốn giảm tiêu chuẩn nhà tái định cư của bọn họ… Chuyện này sẽ không xảy ra!”

“Tôi đảm bảo, tất cả tiền đền bù của dân cư tiểu khu này đều được đền gấp bội giá nhà nước. Tiền đền phù, hôm nay sẽ được thanh toán!”

“Đồng thời, diện tích nhà tái định cư cũng được bồi thường gấp bội!”

“Ngoài ra, tôi bỏ thêm ba tỷ, không, năm tỷ, coi như là xin lỗi đã quấy rối ngài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.