Diệp Đông cầm thẻ ngân hàng trong tay.
Một tră, triệu để sửa lại lớp sơn xe thực sự quá đủ.
Thậm chí còn thừa rất nhiều.
Những người có thể vung tay rút ra một triệu, ném cho người khác như Vạn Lâm rõ ràng là xuất thân từ một gia đình giàu có.
Nhưng có vẻ vẫn chưa đủ để Diệp Đông cân nhắc.
“Thục Giai, thắt dây an toàn vào.”
Ánh mắt Diệp Đông ngưng lại, tức thì cất tiếng.
Liên Thục Giai nói: “Diệp Đông, thôi bỏ đi. Em cảm thấy người này có vẻ rất quen. Hình như là cậu chủ của một gia đình tầm cỡ hàng đầu ở Giang Bắc, nhưng em không nhớ ra là ai…”
Diệp Đông lắc đầu nói: “Không sao.”
Ngay lập tức, Diệp Đông giúp Liên Thục Giai kéo dây an toàn qua rồi thắt lại.
Vù.
Chỉ trong vài giây, Diệp Đông đã tăng tốc lên 100 km/h, và còn tiếp tục tăng thêm. Đam Mỹ Cổ Đại
Mặc dù Liên Thục Giai cũng đã từng lái siêu xe, nhưng trên thực tế, nó chỉ là xe tay ga, chưa bao giờ lái xe với tốc độ cao như vậy.
Giờ phút này, cô không khỏi nhắm chặt hai mắt lại.
Tuy nhiên, Trương Kiệt thường xuyên lái xe thể thao nên tốc độ vọt lên nhanh hơn Diệp Đông rất nhiều.
Vào lúc này, Trương Kiệt đã lái xe đến chân đồi.
Bản thân ngọn đồi này cũng có đường quốc lộ, đường núi quanh co dài khoảng hai mươi km.
Tuy nhiên, có một điều rất lạ là cảnh quan trên núi đẹp vô cùng, đường xá được thi công rất tốt mà lại không có mấy khách du lịch.
Không có lý do gì khác.
Toàn bộ ngọn đồi này đã được Vạn Lâm bao trọn, chỉ để đua xe.
Có thể thấy rằng Vạn Lâm rất cuồng đua xe.
Đúng lúc này, trên cánh đồng cực kỳ bằng phẳng phía trước ngọn đồi, gần hai mươi chiếc xe hơi hạng sang đã đậu sẵn.
Rẻ nhất cũng lên đến năm triệu.
Rõ ràng những người này là các cậu cả hàng đầu Giang Bắc. Nếu không, làm sao mà có thực lực như vậy?
Tất nhiên, không phải chỉ có những cậu cả này mới đến đây.
Mà họ còn dẫn theo cả bạn gái nữa.
Một vài bạn nữ trong số này là bạn gái của họ, còn một số khác là những người nổi tiếng trên mạng, những người mẫu trẻ... được gọi đến để chơi.
Thậm chí họ còn mang theo vài cái bếp nướng… Còn có cả xe RV với căn bếp chuyên dụng, rõ ràng là muốn cắm trại dã ngoại ở đây.
Đến đây, Vạn Lâm là nhân vật chính.
Mọi người đều đang nhìn Vạn Lâm.
Vạn Lâm cũng rất hăng hái.
“Kiệt tìm thấy nơi này. Tôi đã bao trọn nó mười năm. Nơi đây sẽ là trường đua xe tuyệt vời cho chúng ta.”
“Được rồi, bây giờ bắt đầu đua ngay thôi. Vẫn là quy định cũ, chỉ có ba người đứng đầu sẽ được thưởng. Hạng nhất thưởng mười tỷ, vị trí thứ hai là bảy tỷ, vị trí thứ ba là ba tỷ.”
“Hai mươi tỷ, sẽ được chia đều cho những người khác.”
“Đương nhiên, lần này tôi sẽ không tham gia, tôi sẽ làm trọng tài cho mọi người.”
Vạn Lâm nói to.
Những cậu cả khác vốn thường kiêu ngạo, lúc này cũng kính cẩn lắng nghe.
Mấy cô nàng hot girl mạng, người mẫu trẻ kia tỏ vẻ si mê ra mặt.
Dù sao thì Vạn Lâm cũng đẹp trai ngời ngời, mấu chốt ở chỗ anh ta là cậu cả hàng đầu Giang Bắc, không biết sẽ có bao nhiêu phụ nữ lao vào.
“Anh Lâm, anh lo cho chúng tôi thôi. Một khi Xe Vương như anh tham gia, thì hạng nhất chẳng cần đoán già đoán non nữa…”
Trương Kiệt không để lỡ thời cơ nịnh nọt tâng bốc.
Các cậu cả khác cũng lần lượt nhập cuộc.
Vạn Lâm vẫn rất thích những lời khen này.
Nói chung là anh ta thích chơi xe.
Ngoài ra, cái chính là anh ta cũng có sự tự tin này, kỹ năng đua xe của anh ta quả thực là tốt nhất trong số những người có mặt ở đây.
“Được rồi. Bây giờ tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị đi.”
“Sau khi tôi đếm ngược từ năm đến một, mọi người khởi động xe và bắt đầu cuộc đua.”
Vạn Lâm nói.
Trong số các cậu ấm này, Vạn Lâm là người cao cấp nhất, có địa vị rất cao, rất nặng trong lòng bọn họ, nên đều một mực nghe theo.
Đúng vào lúc này.
Vù.
Một tràng âm thanh của xe thể thao đang phi như tên bắn từ xa vọng lại.
“Chà? Hình như có người còn chưa tới?”
“Anh Hào, anh mời ai nữa vậy?”
Trong giới cậu ấm, thường sẽ chơi với nhau, nếu có người chưa đến chắc chắn họ
phải biết.
Nhưng rõ ràng là mọi người đã có mặt đông đủ hết rồi.
Cho dù ở đây có hai cậu ấm không giỏi đua xe cho lắm, nhưng bọn họ cũng tới đây phụ trách tiệc nướng cùng những thứ tương tự.
Vạn Lâm lắc đầu: “Tôi không mời ai khác.”
Giọng của Vạn Lâm vừa dứt.
Hình ảnh một chiếc xe đang lao như tên bắn với tiếng động cơ gầm rú đã phi đến nơi.
Thậm chí còn mang đến một pha drift vô cùng đẹp mắt, vượt qua những cung đường ngoằn ngoèo, chắn ngang đầu xe của tất cả các mẫu xe thể thao khác.
“Là ai? Mau lái xe rời khỏi đây ngay.”
“Người này là ai mà có mắt như mù vậy?”
“Có muốn được bọn này cho mở mang tầm mắt không?”
Đây đều là những cậu chủ trẻ tuổi bảnh bao, con nhà đại gia thứ thiệt, cộng thêm việc biết đây không phải là khách do Vạn Lâm mời đến nên tất cả đều nổi đóa lên.
Thậm chí có vài cậu cả đã lao tới trước xe của Diệp Đông.
Đúng lúc này.
Diệp Đông mở nóc xe, chiếc xe biến thành kiểu mui trần.
“Thục Giai, hít thở không khí đi, từ từ thôi.”
Diệp Đông dịu dàng nhìn Liên Thục Giai.
Liên Thục Giai gật đầu, cô nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.
Điều đầu tiên thu hút các cậu cả kia chính là Liên Thục Giai.
Bởi vì Liên Thục Giai thực sự rất xinh đẹp.
Họ vô cùng ngạc nhiên.
Ban đầu, họ nghĩ rằng những người mẫu trẻ, những hot girl mạng và những người họ đưa đi cùng là xinh đẹp nhất.
Nhưng khi đem họ so sánh với Liên Thục Giai thì chẳng khác nào so phượng hoàng và chim trĩ.
Mấy cậu chủ này bỗng quên mất chuyện mình đang tức giận, phải tính sổ với Diệp Đông.
Trương Kiệt là người đầu tiên tỉnh táo trở lại.
“Anh Lâm, chính là thằng nhóc lúc nãy.”
Vạn Lâm cũng gật đầu nói: “Ừ, tôi nhận ra rồi.”
Các cậu cả khác cũng đã lấy lại tinh thần.
Nhưng trên mặt bọn họ không có lấy một tia tức giận, xem ra Vạn Lâm thật sự quen biết Diệp Đông.
Diệp Đông lúc này mới lên tiếng.
“Vừa rồi cậu làm hỏng xe của tôi, nhận lỗi đi, rồi đền cho tôi hai mươi tỷ.”
“Một trăm triệu này của cậu, chẳng thấm thía vào đâu với tôi.”
Nói xong, Diệp Đông lấy thẻ ra, ném thẳng đến trước mặt Vạn Lâm.
Ôi.
Những cậu cả ở hiện trường đều hít một hơi dài.
Diệp Đông dám ăn nói với Vạn Lâm như vậy.
Họ cũng nhìn thấy xe của Diệp Đông, quả đúng là có vết lõm nhỏ trên cửa, bong mất một ít sơn.
Rõ ràng, đây là những thiệt hại trên chiếc xe mà Diệp Đông nói tới.
Thiệt hại có chút xíu thế này cùng lắm cũng chỉ một trăm triệu là sửa được.
“Thằng nhóc kia. Cậu kiêu ngạo thật đấy. Hai mươi tỷ? Hai mươi tỷ có thể mua được hai chiếc ô tô mới.”
“Cậu Lâm cho cậu một triệu là vinh hạnh lắm rồi.”
“Nếu cậu Lâm không đưa tiền thì cậu cũng chỉ có thể tự chịu thôi.”
“E là cậu không biết cậu Hào là ai? Còn dám tống tiền cậu Lâm cơ đấy?”
“Chắc cậu xuất thân là một tên chuyên đi lừa đảo tống tiền? Hôm nay bọn này sẽ cho cậu biết vì sao hoa lại đỏ.”
Những cậu cả khác cũng đang rất tức giận.
Giới của bọn họ ở cả cái Giang Bắc này được coi là giới cao cấp nhất.
Những người khác luôn khúm núm vâng dạ và phải biết ơn bọn họ.
Dù có làm sai điều gì mà phải xin lỗi đối phương thì đối với họ chưa chắc đó đã là chuyện vui, mà xin lỗi đối phương thì đó chính là phúc đức lớn lao của đối phương.