Điên

Chương 17: Chương 17: Bị thương




Điện thoại vừa được kết nối, Triệu Minh Nghĩa tức thì sốt ruột: "Anh đang ở đâu? Tìm thấy hai đứa bé rồi, anh mau về đi, vừa đấy với đây thôi mà đã lạc thêm cô An An rồi, chúng tôi đang đi tìm đây! Đêm nay sao ai cũng thích chơi trò trốn tìm thế không biết!"

Triệu Minh Nghĩa nói oang oang, An An càng nghe càng bực bội, ngó thấy Tập Mặc Nhiên nhìn mình bằng ánh mắt đầy ý vị, bèn tức thì nhớ lại bộ dạng hoảng sợ vì bị dây leo quấn chân của mình. Cô tức tối trừng anh, đặt điện thoại vào bên tai để anh trả lời.

Tập Mặc Nhiên không cười cô nữa, điềm tĩnh nói: "Không cần tìm nữa đâu, cô ấy ở cùng tôi."

"Cái gì?!"

Triệu Minh Nghĩa kinh ngạc, ông ta bất thần không muốn đi tìm bọn họ. Tập Mặc Nhiên tiếp tục: "Ông bình tĩnh đi."

"Chỗ tôi xảy ra chút chuyện, cần người tới trợ giúp, ông gọi ba, bốn người đi cùng, không cần kinh động tới những người khác, để họ trở về trước đi."

Triệu Minh Nghĩa ngây ra, hai người họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà không thể để nhiều người biết được...

"...Vậy hai người ở đang ở đâu? Làm sao mà tìm?"

"Chúng tôi chắc đang ở phía Đông Bắc, vẫn ở trong khu rừng đá, chỗ nhiều tảng đá nhất ấy. Di động sắp hết pin rồi, tôi không thể tiếp tục được, ông cứ

vừa đi vừa hô, chúng tôi nghe thấy sẽ đáp lại."

Thần sắc anh trấn tĩnh, lời nói rõ ràng, An An nghe vậy bèn nảy sinh tâm lý "Chúng ta nhất định sẽ được cứu." Thấy anh dứt lời, cô bèn vội vã đế thêm một câu: "Cố gắng nhanh nhất có thể."

Không biết vết thương ở chân anh ta ra sao rồi.

Triệu Minh Nghĩa nghe thấy giọng cô liền càng suy nghĩ lung tung, hai người họ dính lấy nhau gần đến mức nào mới có thể nghe thấy rõ giọng nói của An An thế chứ...

Cúp máy, hai người đều im lặng, với tư thế này, bọn họ mặt đối mặt nhau, không nói không rằng quả là khó xử.

An An vừa định bắt chuyện để xoá tan đi không khí ngại nùng này, nào ngờ nghe thấy bụng mình kêu rổn rảng... Cô tức thì xấu hổ muốn chết.

Cơm trưa cô toàn gẩy, chưa ăn được miếng nào.

Bóng đêm mông lung, Tập Mặc Nhiên đưa lưng về phía ánh trăng, An An mơ hồ nhìn thấy đôi mắt anh vụt nét thản nhiên: "Sau này cô tự đi mà nấu cơm."

Giọng anh trong trẻo, An An thoáng sửng sốt, rồi lập tức cáu kỉnh, nhìn chằm chằm anh ta, hỏi: "Tại sao? Ngày nào tôi cũng mua thức ăn còn gì!"

"Tôi làm cơm nhưng cô không ăn, chắc là không hợp khẩu vị cô nữa rồi." Tập Mặc Nhiên lạnh nhạt: "Còn về chuyện mua thức ăn... Có thật do cô mua không?"

Vốn dĩ là trợ lý Tiểu Như mua cho, cô cùng lắm là đưa lại toàn bộ cho Tập Mặc Nhiên mà thôi! An An nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng tiền mua thức ăn do tôi chi!"

"Ừ." Tập Mặc Nhiên lơ đễnh đáp: "Cô không chi tiền thì cô có gì mà ăn?"

"Nhưng anh cũng ăn với lão nương còn gì!"

"Vậy nên sau này tôi tự mua, tôi tự nấu, mình tôi ăn." Tập Mặc Nhiên hơi lạnh lùng chốt lại.

An An đang bừng bừng lửa giận, nghe vậy chợt nhận ra mình lại vừa nói bậy, bèn không thèm so đo nữa, vội vã nịnh nọt: "Bác sỹ Tập nấu cơm vô cùng ngon, đặc biệt hợp với khẩu vị của tôi, thật đấy!"

Tập Mặc Nhiên thấy cô gật đầu như giã tỏi, bèn thản nhiên hỏi: "Vậy sao trưa nay cô không ăn?"

"Bởi vì..." Hai người họ đang dính sát vào nhau, An An cảm thấy đôi mắt anh hiện giờ sâu thăm thẳm, lẳng lặng ngắm nhìn cô, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu bụng dạ mình. Cô quay đầu đi, nhỏ giọng: "Vì tâm tình tôi không tốt."

Dứt lời, ai nấy đều trầm mặc, An An tưởng lời giải thích này đã hợp lý, bỗng nghe thấy Tập Mặc Nhiên đanh giọng lại: "Bởi vì tâm trạng không vui, liền trút sang người khác? Đã không ăn cơm, lại còn chấp nhặt với đám trẻ con?"

An An trợn mắt cãi: "Chuyện Huyên Huyên là do anh cố tình gây khó dễ cho tôi!"

Tập Mặc Nhiên tựa hồ bất đắc dĩ: "Do cô tự dưng nổi giận, tôi lo cô làm con bé sợ, nên mới nói như vậy."

An An vừa nhìn thẳng vào anh ta, vừa thầm tìm cớ cãi lại, tìm mãi không ra, cuối cùng đành ngoảnh hẳn sang một bên, nhắm mắt lại, không thèm lên tiếng.

Nhìn nghiêng, gương mặt yên tĩnh của cô hơi lộ vẻ ấm ức tủi thân, vì tức giận nên trông càng xinh đẹp. Tập Mặc Nhiên nhếch môi cười, bảo: "Ngoài mặt thì tỏ vẻ hào hiệp, nhưng trong lòng lại cứ canh cánh không yên. Thoạt đầu tự dằn vặt mình, sau lại chuyển sang dằn vặt người khác. Tâm tình không tốt liền giận cá chém thớt, đây không phải cách hay."

An An không cho là đúng, hừ nhẹ: "Vâng, tôi chỉ là hạng ruột để ngoài da thôi."

Tập Mặc Nhiên dịu dàng: "Cô đừng xuyên tạc ý của tôi, cũng đừng tự so mình với người khác."

An An đột nhiên mở bừng mắt, giương ánh mắt đề phòng nhìn Tập Mặc Nhiên. Tập Mặc Nhiên cũng không quá để tâm, vẫn nhẹ nhàng hỏi: "Tên thật của cô là gì?"

Anh ta đột nhiên đề cập tới, An An thoáng ngạc nhiên, quên phắt nghi ngờ, đần mặt đáp: "An Quân Duyệt."

"Quân Duyệt?"

Anh đọc từng từ một, ngữ khí hiền hoà, tựa hồ thưởng thức, tựa hồ say mê. An An bỗng chợt hoảng hốt, lòng rung động, bật thốt: "Hồi nhỏ cha tôi chọn từ 'Nhạc' trong 'âm nhạc', nhưng mẹ tôi thấy không hay, liền đổi thành 'duyệt' trong từ "vui vẻ".

"Quân Nhạc..." Tập Mặc Nhiên nhỏ giọng nhắc lại, An An nín thở, nghe anh tiếp lời: "Kim triêu túy vũ đồng quân nhạc, thủy tín u nhân bất ái vinh?"

*Hai câu thơ cuối trong bài thơ thất ngôn "Xuân nhật đề đỗ tẩu sơn hạ biệt nghiệp" của nhà thơ Lô Luân. Tạm dịch là: "Sáng nay say múa cùng âm nhạc, tin tưởng người từ bỏ vinh quang?"

"Sao anh biết?" An An kinh ngạc nhướn mày, cô nghe nói tên mình được đặt theo câu thơ này. Hồi bé cha thường bảo cô, không mong con gái nổi danh thành đạt, chỉ mong con luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc, vậy mà cô...

Tập Mặc Nhiên mỉm cười ung dung: "Xem ra cha mẹ cô rất yêu thương cô, bọn họ chỉ mong cô luôn được an nhàn vui vẻ, còn cô thì trái lại, tức lên là bỏ cả cơm."

An An thấy Tập Mặc Nhiên lại lái về đề tài cũ, bèn bực bội châm chọc: "Bác sỹ Tập mất công bắt bệnh rồi, nhưng mà tôi đây không trả tiền đâu, tự anh lên cơn mắc bệnh nghề nghiệp đấy nhé."

Tập Mặc Nhiên cười cười, thong thả nói: "Không trả tiền cũng không sao, hay cô lấy thân báo đáp đi."

An An ăn cơm cùng anh ta hai tháng, hiểu rõ anh ta là người ôn hoà, trước giờ chưa từng thấy anh ta trêu chọc ai. Bây giờ nghe vậy, cô bất chợt ngây ra, không nghĩ là anh ta đang nói đùa, kinh ngạc há hốc mồm.

Tập Mặc Nhiên dứt lời cũng không thèm giải thích, hai người họ đột nhiên yên lặng, không khí càng lúc càng quái dị. An An toan cất giọng "tôi..." thì gần đó bỗng vẳng tới tiếng gọi của Triệu Minh Nghĩa.

An An thầm thở phào, lên tiếng đáp lại nhóm người Triệu Minh Nghĩa, bọn họ nhanh chóng tìm tới.

Ánh đèn loang loáng lia tới, An An nghe thấy bọn họ nhất tề hít một hơi sâu. Ban nãy gặp tình huống nguy hiểm, sau đó hai người họ mải trò chuyện, An An bèn quên béng tư thế mờ ám giữa họ, bây giờ trước mặt bao người, An An mới nhớ tới chuyện này.

Trí tưởng tượng bọn họ chắc đang bay cao bay xa lắm, hẳn là nghĩ đêm khuya gió lặng, cô nam quả nữ, đang lúc lửa tình phừng phực, mãnh liệt quá mức nên bị trời phạt cho?

Tập Mặc Nhiên cúi đầu nhìn gương mặt xấu hổ của cô, bèn lạnh lùng nhìn lướt qua nhóm người Triệu Minh Nghĩa, cau mày đanh giọng: "Ban nãy cô ấy bị dây leo quấn vào chân, bất cẩn va phải đá. Chân tôi đang bị đè, mấy anh nhấc hộ tảng đá ra với."

Triệu Minh Nghĩa nghe vậy bèn định thần lại, chỉ huy mọi người.

Bốn người hợp sức nhấc tảng đá ra, An An vẫn để tâm đến cái chân của Tập Mặc Nhiên, cô cẩn thận nghiêng người đứng lên, sau đó ai nấy đều sợ hết hồn.

Ánh đèn pin chiếu vào chân anh, máu chảy be bét. Mắt cá chân trái xây xước, sưng vù, rách da rách thịt, máu nhuộm đẫm cả chiếc quần màu nhạt.

Bảo sao giọng anh ta càng lúc càng nhỏ như muỗi kêu. An An mím chặt môi, không thốt nên lời, nhăn mặt nhìn Tập Mặc Nhiên.

Tập Mặc Nhiên tựa hồ không mảy may cảm thấy đau đớn, anh thản nhiên nói: "Phiền các vị đỡ tôi về."

Triệu Minh Nghĩa nghiêm mặt trách: "Sao vết thương nghiêm trọng thế này mà ban nãy cậu không nói! Đúng là đáng đời!" Nói rồi bảo một người trông khá vạm vỡ tới cõng Tập Mặc Nhiên: "Cẩn thận kẻo đụng vào chân cậu ấy, mau quay về khách sạn thôi, tôi phải liên lạc ngay với bác sỹ."

Cho dù phải cõng thêm một người, bọn họ vẫn đi khá nhanh. An An không nói không rằng, đi sát Tập Mặc Nhiên, cho dù bị dây leo quấn chân cô cũng không màng tới, chỉ một mực để tâm tới cái chân bị thương của anh, đề phòng ngộ nhỡ lại va vào tảng đá khác.

Tập Mặc Nhiên thấy mặt cô lộ vẻ nghiêm trọng, bèn giơ tay chạm nhẹ vào người cô, nhoẻn cười: "Đừng.lo."

An An cắn môi, mắt vẫn dán vào chỗ cũ, lạnh giọng: "Ai bảo anh không nói sớm, đáng đời."

Tập Mặc Nhiên chỉ im lặng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.