Mục Nhất Minh rót cho cô cốc nước, nhoẻn cười trêu chọc: "Làm gì mà cứ như con dâu nhà giàu thế?"
An An uống già nửa cốc nước, lừ mắt: "Ăn nói lung tung, tôi là kiểu thích trèo vào nơi cửa quyền sao?"
"Nếu như là trước đây thì tôi khẳng định trăm phần trăm." Mục Nhất Minh sờ cằm cười rạng rỡ, tiếp tục ngay: "Nhưng bây giờ thì tôi không chắc."
An An vừa uống nước vừa liếc cậu ta, nhìn kỹ mới thấy đôi mắt cô ẩn hiện nét cười. Mục Nhất Minh ngạc nhiên hỏi: "Đang yêu thật à?"
"Ừ." An An đặt cốc xuống trả lời: "Tôi đang yêu một anh chàng bác sỹ tâm lý."
Cô nói năng thản nhiên, ngữ điệu hơi phấn chấn, Mục Nhất Minh thấy cô không giống như đang nói đùa, nhất thời không biết nói gì, lát sau mới mỉm cười chân thành: "Thật không ngờ... Cậu lại thẳng thắn thế!"
An An cũng nhoẻn cười: "Có sao đâu." Mục Nhất Minh hoài nghi, cô càng tươi cười: "Yêu thật lòng đấy."
"Mục tiêu của chúng ta giờ đây thật khác nhau!" Mục Nhất Minh bật cười lắc đầu, lại trêu ghẹo: "Khi xưa cậu luôn là người hăng hái, căng tràn sức sống, còn tưởng rằng cậu sẽ quyết tâm theo đuổi mục tiêu lắm cơ. Lắm lúc gặp khó khăn, tôi luôn nghĩ tới cậu để vực chính bản thân mình dậy."
"Thế hử! Vậy có phải mỗi ngày cậu đều phải ngắm ảnh tôi một lần để lên tinh thần không?" An An bỡn cợt đùa: "Tôi cũng tưởng cả đời này đều sống như vậy, ai ngờ lại gặp phải một người như thế."
"An An à, cậu khác hẳn trước đây." Mục Nhất Minh tiếp: "Trước đây chúng ta quá giống nhau, tôi không thể nào yêu một người giống hệt bản thân mình được, cũng không tưởng tượng nổi nếu cậu yêu ai đó thì sẽ thế nào, bây giờ mới được vỡ lẽ."
An An đắc ý lên mặt: "Tại cậu chưa gặp đúng người đó thôi, cứ chờ xem, nếu gặp được rồi, cậu sẽ phát hiện ra cho dù lý trí mách bảo rằng không được, nhưng thâm tâm cậu vẫn cứ cam tâm tình nguyện chìm vào bể tình."
Mục Nhất Minh cười ha hả: "Tôi không tin đâu!"
"Không tin hử?" An An khinh thường ngó cậu ta: "Sao dạo này tôi nghe nói cậu thân với một cô bé trong công ty tôi lắm cơ mà? Còn bị người ta bắt gặp hẹn hò ở tháp Eiffel bên Pháp nữa, thế mà kêu không thèm tin vào tình yêu?"
Mục Nhất Minh thoắt sượng sùng: "...Cậu cũng biết ư?" Thấy An An xì một tiếng, cậu ta bèn chột dạ: "Thôi nhé, chiều nay tôi có cảnh quay, đi trước đây. Nghỉ đi."
*
An An tiếp tục quay phim hơn một tháng nữa, Tập Mặc Nhiên mới lần thứ hai ghé thăm.
Đàng gái cực kỳ bất mãn, khoanh tay ra chiều cao ngạo lạnh lùng: "Bác sỹ Tập không chăm chỉ làm việc, đến đây làm gì?"
Đàng trai cực kỳ thấy có lỗi, nhưng ngại giữa ban ngày ban mặt, lại là địa điểm quay phim, không thể dùng chiêu "thân mật" làm hoà, bèn ôn hoà bảo: "Tới xem bạn gái anh liệu có vì làm việc quá áp lực mà mất cân bằng nội tiết, sinh ra khuynh hướng bùng phát bạo lực hay không."
"..." Đàng gái hằm hằm dùng ánh mắt tuyên bố: Tập Mặc Nhiên, anh biến luôn đi!
Tập Mặc Nhiên là người đối nhân xử thế hiền hoà khiêm tốn, thêm nữa trông phong độ tuấn tú, khí chất lỗi lạc, chưa hết một buổi chiều, không ít nhân viên đoàn làm phim đều để ý tới anh. Đến khi buổi quay hôm ấy kết thúc, mọi người liền xì xào bán tán: cô nữ phụ kia trông thế mà lại có một anh bạn trai ưu tú quá, nhìn thoáng qua đã biết là xuất thân không tầm thường rồi, chắc hẳn phải là cao phú soái nha!
Hứa Vận thấy vậy càng ngứa mắt, liên tục gây khó dễ trong quá trình quay, may mà hôm nay tâm tình An An khá thoáng, lúc tẩy trang chỉ cười giễu cợt trước những lời xách mé của cô ta. Tập Mặc Nhiên đứng bên quan sát, thấy cô ta châm chọc bạn gái mình thì chau mày, lia mắt nhìn, Hứa Vận bị ánh mắt ấy áp chế, không dám nói thêm gì.
Mục Nhất Minh cũng để ý tới bạn trai của An An, thừa dịp Tập Mặc Nhiên không chú ý, bèn nhỏ giọng trêu: "Không ngờ gu của cậu lại nhẹ nhàng thế!"
"Xéo!" An An trợn mắt rít lên, Tập Mặc Nhiên đứng bên cạnh trò chuyện với người khác liền cau mày ngó cô, An An định toan thốt lời mắng chửi đành phải nuốt xuống bụng, thỏ thẻ bảo Mục Nhất Minh: "Phắn đi..."
Mục Nhất Minh tươi cười hớn hở, cười nhe nhởn, khoe hàm răng trắng tinh, vỗ vai An An ra chiều an ủi: "Tôi đúng là nghĩ nhầm rồi!"
Dọc đường trở về khách sạn, An An luôn bày ra bộ dạng ngoan ngoãn khép nép đi bên anh. Vào phòng, đóng sập cửa rồi, cô bèn nghênh ngang: "Bác sỹ Tập, bây giờ vẫn mua được vé máy bay đấy, anh về ngay cho!"
Tập Mặc Nhiên thở dài buồn bã: "Sáng mai về không được sao?"
"Tại sao chứ?" An An thoắt ra vẻ lạnh lùng: "Bác sỹ Tập ngồi máy bay tới đây chỉ để ngủ một giấc rồi về à?"
Bác sỹ Tập ủ rũ đỡ trán: "Chứ còn gì nữa, anh chỉ muốn ngủ với bạn gái mình thôi."
An An đỏ bừng mặt, bực bội nói: "Quả nhiên chỉ vì chuyện đó mới đến đây!"
Tập Mặc Nhiên thầm cười trong bụng, lại lo cô hờn dỗi không chịu cho ngủ cùng, bèn dang tay định ôm lấy cô: "Được rồi mà, không phải anh chỉ ở mỗi tối nay hoặc sáng mai, mà năm ngày cơ."
"Năm ngày ư?" An An đang làm bộ nghiêm mặt bắt lấy móng vuốt của anh, nghe vậy chợt ngây ra: "Anh có thể ở lại năm ngày thật á?"
Tập Mặc Nhiên nhân cơ hội ôm siết lấy cô vào lòng, cúi đầu thở dài hôn lên trán cô, dịu dàng cười nói: "Không hầu hạ đủ năm ngày, sao khiến người yêu anh hài lòng được?"
An An ra chiều tránh, xấu hổ kêu: "Tập Mặc Nhiên, cái miệng anh càng ngày càng dẻo đó!"
"Đương nhiên." Tập Mặc Nhiên vui vẻ tiếp lời: "Anh khó khăn lắm mới nghỉ được năm ngày, chẳng phải để ở bên em sao."
An An nửa tin nửa ngờ, giương mắt dò xét, phát hiện thấy thần sắc anh có vẻ mệt mỏi, bèn mềm lòng, dịu dàng tựa vào lòng anh. Tập Mặc Nhiên ngửi làn hương dìu dịu vấn vít quanh mình, nhẹ nhàng truy hỏi: "Có phải đã quên chuyện gì rồi không?"
"...Chuyện gì cơ?" An An cứng người lại, cảnh giác ngó.
"Em nói xem?" Tập Mặc Nhiên nhìn thẳng vào cô, đôi mắt thâm trầm ẩn hiện dưới làn mi dày loé sáng, làm An An bất thần chột dạ, quả nhiên thấy anh nói: "Lúc chiều có phải lại nói bậy rồi không?"
An An toan thốt câu "Không phải" ra khỏi miệng, nhưng bị Tập Mặc Nhiên phủ đầu ngay, không đợi cô nói nên lời, anh bèn cúi xuống hôn...
Có Tập Mặc Nhiên ở bên, cuộc sống của An An càng thêm dễ chịu. Tựa hồ giống như hồi ở Thái Lan, dù chỉ được vài ngày, nhưng anh luôn chu đáo săn sóc cho cô, ngay cả Mục Nhất Minh thấy vậy cũng không nhịn được cảm thán: "Hoá ra chuyện giường chiếu hài hoà càng khiến con người ta đẹp ra! Nếu đã vậy cần quái phải mua đồ mỹ phẩm!"
Dạo gần đây Tô Thần Thần đang đi tuyên truyền cho bộ phim mới trên toàn quốc, đúng lúc lịch trình tới thành phố Y, cô ta bèn cố tình tới tìm An An. Lúc bắt gặp An An và Tập Mặc Nhiên thân mật cười nói, sắc mặt liền cực kỳ khó coi.
An An không ngờ cô ta xuất hiện, hơi ngẩn ra, rồi định thần lại rất nhanh: "Thần Thần, sao cô lại tới đây?"
Tô Thần Thần bực bội theo dõi bọn họ, cất giọng bén nhọn: "Lisa nói thật ư?! Hai người thực sự... thực sự đến với nhau?"
An An nghe vậy cau mày, xung quanh có khá nhiều nhân viên, cô bèn ra hiệu với Tập Mặc Nhiên rồi kéo cô ta vào phòng hoá trang. Tô Thần Thần tức tối thét chói tai: "Đừng chạm vào tôi!"
"Làm sao hả?" An An hỏi cô ta: "Cô làm mình làm mẩy như vậy để làm gì?"
"Tôi muốn làm gì hả? Sao chị không tự hỏi bản thân xem muốn làm gì ấy!" Tô Thần Thần quắc mắt lên: "An An, chị ngẫm lại xem, từ lần ở Thái Lan tới lần ở dưới nhà chị hôm trước, chị đều cam đoan phủ nhận cơ mà! Chị luôn mồm nói chúng ta và Tập Mặc Nhiên không cùng chung con đường, không trong sạch thuần khiết như những người bình thường, không xứng với anh ấy, kết quả thì sao! Tôi vừa không để ý một cái chị liền quyến rũ anh ấy! Thật uổng công tôi coi chị là chị em tốt, người một nhà, thế mà chị đâm sau lưng tôi thế à?"
An An thản nhiên nói: "Cô ăn nói cho cẩn thận, đúng là trước đây tôi không định ở bên anh ấy, nhưng sau này... Vả lại, cô đâu có nghiêm túc với anh ấy, sao cứ phải xoắn xuýt chuyện này?"
"Làm sao chị biết tôi không nghiêm túc hả! Chả lẽ trên đời này chỉ có mình chị mới được thật lòng à?! An An, chị thật độc ác! Cướp đoạt người yêu của người khác, đồ không biết xấu hổ!" Tô Thần Thần tức tối chửi ầm lên, hoàn toàn không màng đến hình tượng ngọc nữ.
An An cứ tưởng hai người họ vốn là bạn bè, hơn nữa đều nằm dưới sự quản lý của Lisa, định nói năng bình tĩnh với cô ta, nào ngờ cô ta như lên cơn điên, cô cũng không chịu nổi nữa, từ trước tới giờ cô có bao giờ phải nhẫn nhịn như vậy đâu.
"Cho nên bây giờ cô mới bày ra cái điệu bộ chanh chua đanh đá này, định đánh nhau với tôi à?" An An lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi cướp đoạt người yêu cô? Cô nghĩ kỹ lại xem, Tập Mặc Nhiên là người đàn ông của cô từ khi nào thế? Anh ta là chàng trai độc thân, tại sao bà đây không thể qua lại với anh ta? Tôi từng lên tiếng khuyên nhủ cô, những lời đó thật lòng hay không tự bản thân cô biết rõ, hơn nữa, cô lại chưa từng chính mồm thừa nhận cô chỉ định chơi bời với anh ta ư? Cô ngẫm lại xem mấy gã cô từng quen biết, dù tốt đẹp hay không, cô đều lên giường xong một cái là bỏ rơi người ta luôn còn gì. Tập Mặc Nhiên chỉ là một bác sỹ tâm lý, cô đang tâm giày vò anh ta sao?"
"Kỳ thực nói trắng ra thì, Tô Thần Thần, hôm nay cô tới đây làm loạn, ra cái vẻ muốn sống muốn chết, chỉ vì không cam lòng khi anh ta không yêu cô, mà lại yêu tôi có phải không?"
"Chị nói bậy!" Tô Thần Thần bị chọc đúng vào nỗi lòng, bèn đỏ rần mặt bật thốt: "An An, chị đừng có lôi những suy nghĩ xấu xa của chị ra đo lòng người khác! Tập Mặc Nhiên là người tôi xem trọng, chị mới là kẻ không biết xấu hổ!"
An An cất giọng thản nhiên không chút sợ hãi: "Nếu vậy, hay là tôi nhường anh ta cho cô nhé, anh ta đang ở bên ngoài đó, cô đi nói hết những hành vi "không biết xấu hổ" của tôi cho anh ấy nghe đi. Để tôi xem xem cô có lọt vào mắt xanh của anh ta không."
Tô Thần Thần không ngờ cô dám cãi lại như vậy, thậm chí còn thoải mái "nhường" cho, nhất thời ngây ngẩn. An An lại lạnh giọng châm chọc: "Đi thôi nào", Tô Thần Thần vừa tức vừa hận, nhưng không thể nhấc chân nổi.
Trước đó cô ta chỉ thấy phẫn nộ, nghĩ bụng bản thân bị chị ta lừa, định tới hỏi han chứng thực làm rõ một phen, nhưng mắng chửi cho hả rồi lại không biết nên làm gì tiếp. Tập Mặc Nhiên là kiểu người gì chứ, cho dù cô ta không tiếp xúc nhiều, nhưng cũng biết anh ấy không phải hạng tầm thường, chưa nói tới việc có tin hay không, mà có khi anh ta còn chẳng thèm để ý ấy chứ.
Hai người họ cứ giằng co một lúc, người thì bất động dò xét, người thì thở hổn hển chỉ hận không thể bổ nhào lên, sau cùng, Tô Thần Thần tức tối giậm chân, mắt đỏ hoe ánh nước, bỏ lại một câu: "An An, đồ đê tiện!", rồi hùng hùng hổ hổ tung cửa lao ra ngoài.