Điên

Chương 42: Chương 42




Kết thúc chương trình, lúc lên xe chuẩn bị về nhà, An An ngồi vào ghế lái phụ, đang định hỏi tại sao ban nãy anh lại thẳng thắn thừa nhận, di động của Tập Mặc Nhiên chợt vang lên. Anh đang khởi động xe, bèn thuận miệng bảo cô nghe máy hộ, An An cầm lên nhìn màn hình, đưa tới trước mặt anh, hỏi: "Anh thật sự muốn em nghe máy sao?"

Tập Mặc Nhiên khựng lại, liếc màn hình, bất thần quay sang nhìn cô.

An An nhướn mày ra chiều thân thiết: "Có cần em tránh đi không?"

"Không cần." Tập Mặc Nhiên giữ cô lại, anh biết đại khái cuộc gọi này sẽ có nội dung thế nào, vốn dĩ sợ cô lo lắng, anh định không nghe máy. Nhưng cô đã hỏi vậy, nếu anh không nghe, chắc chắn sẽ khiến cô càng thêm hoài nghi, anh đành phải ấn nút chấp nhận: "Mẹ à?"

Tập Mặc Nhiên đầy suy tư nghe điện thoại, bà Tập cũng vào thẳng vấn đề: "Tập Mặc Nhiên, con muốn làm mẹ tức chết hả? Rốt cuộc con và cô ả diễn viên kia là thế nào?"

Trong xe yên tĩnh tới mức nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau, tất nhiên là cả câu chất vấn của bà Tập. An An ngoái sang nhìn ra ngoài cửa kính, hơi nhếch môi giễu cợt. Thấy chưa, Tập Mặc Nhiên, anh còn muốn thích tôi nữa ư, còn muốn bù đắp cho tôi nữa à. Chẳng phải kết quả sau cùng vẫn là vì thể diện gia đình, vì cha mẹ mà muối mặt nói tiếng xin lỗi, sau đó đường ai nấy đi ư?

Cửa kính xe ánh lên nụ cười thản nhiên của cô, trong vẻ tự giễu xen lẫn đôi chút bất lực, nhưng chẳng qua cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

Tập Mặc Nhiên bình tĩnh trả lời: "Mẹ xem chương trình tối nay đấy à? Con và Quân Duyệt thực sự đang qua lại với nhau."

Bà Tập tức thì nổi giận: "Qua lại gì chứ! Qua lại với con hát* đó để làm gì?"

*Con hát là từ để chỉ đào kép, diễn viên thời xưa, ngụ ý coi thường.

Tập Mặc Nhiên cau mày: "Mẹ..."

"Đừng gọi tôi là mẹ! Anh quen được cha anh nuông chiều rồi phải không! Cha anh dạy dỗ anh thành thế này ư! Tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi và cha anh đều có thái độ giống nhau, tuyệt đối không cho phép anh tiếp tục qua lại với nó! Giới truyền thông đang bắt đầu để ý tới anh, vậy mà anh lại dám nói vậy ư, anh có ý thức được thân phận của mình không hả? Tập Mặc Nhiên, anh gặp dịp thì chơi cũng được, nhưng không được để ảnh hưởng tới thể diện của nhà họ Tập và nhà họ Dương! Chẳng qua chỉ là một con hát..."

"Mẹ!" Sắc mặt Tập Mặc Nhiên dần thay đổi, anh không khỏi cắt ngang lời: "Xin mẹ dùng từ cho cẩn thận, con không muốn người khác gọi cô ấy như thế."

Bà Tập càng tức giận hơn: "Không gọi thế thì gọi thế nào? Nó không phải là con hát chắc, nếu mà là trước đây thì chính là..."

"Không phải vậy." Tập Mặc Nhiên biết bà muốn nói gì, liền mau chóng cắt ngang: "Mẹ cũng nói đó là cách gọi khi xưa rồi còn gì, huống hồ mẹ gọi như vậy, chẳng phải cũng xúc phạm tới em họ con và vợ của Kỷ Minh Thần ư."

Tập Mặc Nhiên vốn luôn ôn hoà, ngoại trừ khi trước khăng khăng theo đuổi sự nghiệp riêng, thì rất hiếm khi chống đối lại gia đình. Bà Tập đột nhiên bị con trai làm cho nghẹn họng, liền cảm thấy con mình chỉ vì cô ta mà khiến mình bực bội, ngữ khí tức thì càng thêm khắt khe: "Giống nhau ư? Lô Vi là con dâu nhà họ Kỷ, là cháu gái nhà họ Vu! Còn em họ anh lại là con gái nhà họ Dương, cô ta mà có thể so sánh với bọn họ được ư? Tập Mặc Nhiên, con bị nó làm cho hồ đồ rồi, có phải không?"

"Bọn họ đều là diễn viên, khác nhau ở chỗ nào chứ?" Tập Mặc Nhiên cãi lại, tỏ ra nghiêm nghị: "Con không hồ đồ, mẹ quá câu nệ lề thói cũ, quá coi trọng thân phận rồi. Con rất nghiêm túc với cô ấy, sau này mẹ đừng xưng hô như vậy nữa, giờ cô ấy đang bận đóng phim, đợi vài hôm nữa có thời gian, con sẽ đưa cô ấy về nhà. Cứ thế nhé, mẹ nghỉ ngơi đi." Dứt lời không đợi bà Tập đáp lại liền ngắt máy.

An An nhìn anh hỏi: "Có phải ban nãy, lúc phỏng vấn, anh nói câu đó để cho mẹ anh nghe không?"

"Sao em lại nghĩ thế?" Tập Mặc Nhiên hơi ngẩn ra, lập tức nhoẻn cười: "Thay vì để bọn họ viết linh ta linh tinh, anh thà để bọn họ xoáy thẳng vào chuyện này còn hơn."

An An vô thức muốn nói: Anh không sợ bọn họ đào ra chuyện anh lên giường với Tô Thần Thần và chuyện tôi tự sát hả? Nhưng nghĩ đến việc cô đã tận lực thừa nhận sẽ cố không nhắc lại chuyện cũ, đành phải nhịn xuống không nói nữa.

Xe về tới trước cửa toà nhà, lúc sắp xuống xe, An An chợt lên tiếng: "Tập Mặc Nhiên... Nếu cuối cùng vẫn phải chia tay, chi bằng càng sớm càng tốt."

Tập Mặc Nhiên sững người, trầm ngâm giây lát mới nói: "Em đã nghe thấy hết rồi?" An An bất thần dâng nỗi chán chường từ tận đáy lòng, đang định tiếp lời liền nghe thấy anh bảo: "Nếu em đã biết rồi thì cũng nên hiểu ý anh. Quân Duyệt, thời gian tới em chỉ cần quan tâm tới việc bản thân có vui vẻ, có thoải mái hay không thôi, đừng nên cảm thấy áp lực vì những chuyện này."

Chuyện cha mẹ anh phản đối hoàn toàn không có áp lực gì với anh.

An An hiểu, nhưng vẫn hoài nghi: "Chuyện tương lai nào ai dám chắc, ngộ nhỡ có một ngày anh phải nghe lời cha mẹ mà cưới người khác, vậy còn chưa đủ áp lực ư? Nếu thật vậy anh sẽ chọn phía nào?"

Tập Mặc Nhiên tần ngần do dự, An An lập tức truy hỏi: "Dù anh kiên quyết ở bên em, nhưng nếu phải trở mặt bất hoà với cha mẹ, anh lại chấp nhận ư?"

Cô dồn ép liên tục, khiến Tập Mặc Nhiên không thốt nên lời. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện này, cũng không tin bọn họ sẽ đi đến nông nỗi đó. Có điều những câu hỏi liên tiếp của An An khiến anh thật sự lâm vào ngõ cụt. Anh chọn con đường C, nhưng bây giờ cô lại bắt anh chỉ được chọn A hoặc B, anh phải chọn thế nào đây?

An An cầm lấy tay anh, nói: "Em không muốn ép anh, nhưng anh nên lo trước tới chuyện này. Dù anh muốn làm lại từ đầu với em, song nếu rơi vào tình cảnh đó, em thà bị gọi là hồ ly tinh cũng không muốn anh mang tiếng bất hiếu. Anh nghĩ cho kỹ đi."

Dứt lời xoay người đẩy cửa xuống xe.

*

Kịch như đời, đời cũng như kịch. An An có lúc tự mình mường tượng ra kịch bản kế tiếp. Mẹ con Tập Mặc Nhiên tranh cãi, bà Tập không bảo ban được con trai, nhất định sẽ tìm tới cô.

Đã hơn một tháng sau cú điện thoại lần trước, quá trình quay phim "Hoa rơi xuân tẫn thì" cũng đi tới hồi kết. Do thái độ của Tập Mặc Nhiên quá kiên quyết, khiến bà Tập bực bội tới mấy hôm liền, nhưng thấy đám phóng viên sau vài ngày ầm ĩ cũng không nhắc tới quan hệ của hai người họ nữa, bà cũng dần bình tĩnh lại. Trong mắt bà, tuy Tập Mặc Nhiên chững chạc hơn rất nhiều so với đám công tử con nhà quyền quý hay chơi bời lông bông, nhưng dù sao con mình cũng vẫn còn trẻ. Cho dù hiện giờ chịu mất mặt vì cô ả diễn viên kia, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày chán ngấy, đến lúc đó ắt hẳn nó sẽ trở nên khiêm tốn, chú ý tới thân phận giống khi trước.

Nhưng bà không ngờ tới rằng, mới được một tháng, giới truyền thông lại một lần nữa nháo nhào vì họ.

Bức ảnh trên báo được chụp lại từ hôm phóng viên tới tham quan phim trường. Hôm đó nhóm diễn viên bao gồm cả An An quay phim như thường lệ, tuy đã có người hướng dẫn động tác, nhưng đao kiếm vô tình, một diễn viên phụ lỡ chệch tay, cây kiếm đâm sượt qua cánh tay cô. Tập Mặc Nhiên thấy vậy bỗng lao đến, cầm tay cô kiểm tra tỉ mỉ. Lưỡi kiếm không quá sắc, cô chỉ bị sượt da mà thôi.

Đám phóng viên hưng phấn mở bừng mắt, chộp lại cảnh tượng này. Tập Mặc Nhiên không để ý tới họ, chỉ muốn mau chóng giúp cô bôi thuốc. Có mỗi vết thương nhỏ, An An không để ý mấy, nhưng vẻ mặt của Tập Mặc Nhiên rất nghiêm trọng, không giống như đang tỏ ra cho người khác xem, anh sốt sắng chạy đi tìm bác sỹ. Đầu tháng chín, nắng gắt cuối thu, anh mồ hôi mồ kê đầy người, hấp tấp chạy đôn chạy đáo tìm bác sỹ, khiến An An thực sự không nỡ nhìn thêm.

Đến tận lúc đám phóng viên cũng không chờ nổi nữa, chuyển sang các diễn viên khác, Tập Mặc Nhiên mới vội vã ôm hộp thuốc trở về, vừa bôi thuốc cho cô, vừa giải thích phải mò về tận khách sạn gần đó mới tìm được bác sỹ. Động tác của anh vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, An An vừa nghe anh nói, vừa nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, khoé mắt thấy có máy ảnh đang lia tới nơi này, bèn cúi xuống hôn lên thái dương của anh.

Cứ như vậy, hôm sau trên mạng không đề cập tới việc An An bị thương, cũng không nhắc tới chuyện minh tinh Dương Nhược Di suýt thì cảm nắng, mà đâu đâu cũng ca ngợi tình cảm keo sơn gắn bó của An An và Tập Mặc Nhiên, vết thương nhỏ càng minh chứng cho tình yêu ngọt ngào nồng cháy của họ.

Khiến bà Tập nổi trận lôi đình không chỉ có tấm ảnh ghi lại cảnh thân mật đó, mà quan trọng hơn là có nơi suy đoán rằng người quản lý thần bí của An An là một vị công tử chốn danh gia vọng tộc của thành phố H. Lúc đọc được bài báo này, bà Tập tức tới nỗi run hết cả người lên.

Truyền thông thường hay bóng gió nhắc tới các vị thiếu gia con nhà quyền quý, nhưng thực chất các vị thiếu gia này rất ít khi để cuộc sống riêng tư của mình chườn lên mặt báo, trừ phi hành vi của họ quá mức tồi tệ khiến người khác không thể không chú ý, còn đâu họ sẽ không bao giờ chủ động xuất đầu lộ diện. Tuy bọn họ ăn chơi trác táng, nhưng ai nấy đều bận tâm tới thể diện của chính mình. Hiện giờ Tập Mặc Nhiên lại dám ngang nhiên lộ mặt trên báo, rõ ràng là nó không hề bận tâm tới mà!

Bà Tập nhìn chằm chằm vào điệu bộ chủ động thân mật của cô ả ngôi sao trong tấm ảnh, hận tới ngứa ngáy chân tay. Giỏi lắm, ả ta lại khiến thằng con trai vốn luôn chừng mực của bà quên hết mọi sự như vậy!

Lúc An An nhận được điện thoại, cô hoàn toàn không hề bất ngờ, thậm chí cuộc điện thoại này còn nằm trong dự liệu của cô.

Phòng khám của Tập Mặc Nhiên có việc, sáng sớm nay anh phải trở về giải quyết, buổi chiều hầu hết là cảnh quay của Dương Nhược Di và nam chính, An An đang dõi mắt xem bọn họ diễn. Dương Nhược Di quay xong một cảnh liền bước tới lán nghỉ, thấy An An cười bất thường thì chướng mắt hỏi: "Cười gì mà cười?"

An An nghiêng đầu, cầm túi đứng dậy, mỉm cười khúc khích: "Vui chứ sao không! Bác gái triệu kiến, có thể không vui được ư?" Nói rồi toan bỏ đi.

Dương Nhược Di hơi sửng sốt, lạnh giọng hỏi: "Cô tôi vừa gọi cô liền tới? Sao tôi chưa từng thấy cô nghe lời Tập Mặc Nhiên như thế nhỉ?"

An An dần bình thản, thậm chí còn tỏ ra hơi hào hứng, phất tay ra chiều bất cần: "Bà ấy cũng không giết tôi, gặp mặt một lần thì có sao." Dứt lời liền dợm bước, song lại ngoái lại nói: "Tôi biết cô quan tâm tới tôi, nhưng chuyện này mong cô đừng nói cho Tập Mặc Nhiên."

Dương Nhược Di đang định nói "Ai thèm quan tâm", nhưng còn chưa thốt lời đã thấy bóng dáng An An càng lúc càng xa.

Kỳ thực trong khoảng thời gian này, An An thật sự khiến Dương Nhược Di phải nhìn bằng con mắt khác. Dương Nhược Di vào nghề vì một lòng yêu thích nghiệp diễn, lúc mới gặp An An, thái độ ngang ngạnh, mạnh bạo, tư lợi và những tin đồn giữa cô và Lương Cảnh Phàm khiến cô ta không khỏi hiểu nhầm. Cô cứ tưởng, An An cũng giống như những người khác, dù muốn nổi danh, nhưng lại không chịu dựa vào khả năng của bản thân, lúc nào cũng chỉ biết dùng thủ đoạn, cho nên thoạt đầu cô ta mới không ưng việc Tập Mặc Nhiên và An An qua lại với nhau.

Nhưng nhờ dịp hợp tác này, cô ta mới phát hiện ra An An vô cùng chuyên nghiệp, cũng có bản lĩnh, lại cần cù chăm chỉ, thẳng thắn, khiêm tốn học hỏi mọi người. Cho dù đạo diễn có nổi nóng phê bình trực tiếp, An An cũng luôn bình tĩnh, áy náy xin lỗi rồi tiếp tục nghiền ngẫm tính cách nhân vật. Quan sát một thời gian, cô ta đột nhiên hiểu ra, tại sao khi trước đạo diễn Triệu, đạo diễn Từ và những người từng hợp tác với An An, lúc nhắc tới cô đều hài lòng khen ngợi, bởi vì cô ấy thật sự có khả năng.

Tuy việc An An được hợp tác với những ngôi sao hàng đầu không hề quang minh chính đại, nhưng cô ấy lại tranh thủ tận dụng hết cơ hội, khả năng vốn có, khiến đoàn làm phim đều hài lòng trước biểu hiện của cô diễn viên phải đi cửa sau này.

Hơn nữa, Dương Nhược Di cô nếu không phải dựa vào gia thế của mình thì liệu rằng có thể dễ dàng nổi tiếng đến vậy ư?

Dương Nhược Di trầm mặc suy nghĩ một lúc, đến tận khi nhân viên í ới gọi, cô ta mới định thần lại, trước khi quay lại diễn, còn hơi phân vân do dự, sau cùng cầm di động ấn một dãy số.

*

Điều hoà trong quán trà để nhiệt độ vừa phải, người phục vụ vận sườn xám in hoa dẫn An An tới phòng riêng, rồi lễ phép ra ngoài. Bà Tập ngoại trừ mặc trang phục hè, thì thần thái giống hệt hôm ở đám cưới, luôn tỏ vẻ cao quý, nghiêm nghị.

Bà Tập rót cho An An một cốc trà, đi thẳng vào việc chính: "Cô là người thông minh, hẳn biết mục đích tôi mời cô tới đây."

"Đương nhiên." An An cười khẽ: "Nhưng Tập phu nhân à, nếu như cháu không muốn thì sao?"

Sắc mặt bà Tập hơi sầm xuống, nhưng động tác uống trà vẫn vô cùng nhã nhặn: "Lý do tôi tìm cô rất đơn giản, thứ cô muốn chắc không nằm ngoài tiền bạc, danh tiếng, chỉ cần cô rời xa con trai tôi, tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu hợp lý của cô."

"Cảm ơn bác, nhưng cháu không cần, cháu chỉ muốn ở bên con trai bác thôi." An An thấy bà Tập biến sắc, liền tiếp lời: "Cháu yêu anh ấy."

Bà Tập nở nụ cười châm chọc: "An An, tôi đã điều tra cuộc sống trước đây của cô rồi, cô mà lại thật lòng ư?"

"Trong mắt bác, diễn viên như cháu lại không thể yêu thật lòng sao?" An An hơi ngẩng đầu phản bác: "Thứ cho cháu nói thẳng, đối với bác, hôn nhân chỉ cần tính đến thân phận dòng dõi, mà không cần màng đến tình yêu ư?"

Bà Tập phẫn nộ: "Hạng đào kép như cô lại dám đánh đồng với chúng tôi? Không phải tôi coi rẻ cô, mà những chuyện cô làm khiến ai thấy cũng phải khinh thường đấy!"

An An không hề tức giận, chỉ nhướn mày hỏi: "Cháu khiến bác khinh thường, vậy con trai bác thì sao? Anh ta lại chưa từng làm chuyện gì khiến người khác ghê tởm ư?"

Bà Tập đã từng rà lại một lượt cuộc sống của Tập Mặc Nhiên từ trước tới nay, ngoại trừ thời vị thành niên bồng bột ra, còn lại đều khá vững vàng ổn định, trừ chuyện mới xảy ra gần đây. Giờ nghe An An cất giọng hoài nghi, bà ta liền tức tối thốt lên: "Một cây làm chẳng nên non, nếu không phải bị người tính kế, sao nó lại rơi vào bẫy chứ!"

An An vẫn bình thản, nghe vậy bèn cười bảo: "Bác cũng biết 'một cây làm chẳng nên non', vậy nếu con trai bác không muốn, người ta lại ép buộc được anh ấy ư?"

"Láo xược!" Bà Tập bị thái độ chế giễu của An An làm tức nổ đom đóm mắt, đập bàn trách mắng: "Thái độ của cô kiểu gì thế? Cô bảo yêu nó mà ăn nói như thế à? Cô có còn biết tôn ti trật tự không hả, dám dùng cái giọng đó với trưởng bối ư?"

An An toan cãi lại, đột nhiên cánh cửa phía sau bị đẩy mạnh ra, cô xoay lại nhìn, thấy Tập Mặc Nhiên lo lắng bước vào. An An liếc qua anh, rồi quay lại thản nhiên bảo bà Tập: "Quá khứ của anh ấy cũng chẳng phải chỉ toàn những chuyện tốt đẹp, đáng tán thưởng, nhưng cho dù như vậy, cháu vẫn bằng lòng ở bên anh ấy, một lòng một dạ. Vả lại bác không hề tôn trọng cháu, sao có thể bắt cháu phải tôn kính lại."

Tập Mặc Nhiên nhận được điện thoại của Dương Nhược Di, vội vã tìm xem bọn họ đang ở đâu, anh hiểu tính cách mẹ mình, chỉ sợ bà sẽ khiến cô tổn thương.

Đến lúc tìm tới nơi, quả nhiên từ ngoài cửa đã loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh cãi, lúc đẩy cửa ra nghe thấy câu nói của An An, anh nhất thời biến sắc.

Bà Tập lại vỗ mạnh xuống bàn, quay sang vặn hỏi Tập Mặc Nhiên: "Con qua lại với loại phụ nữ thế này à? Con nghe cô ta nói rồi đấy, hạng đàn bà vô văn hoá thế này mà con cũng dính vào được? Chỉ vì một con hát mà bất hoà với mẹ ư?"

Tập Mặc Nhiên mím chặt môi lại: "Mẹ, chính mẹ không tôn trọng cô ấy trước, hơn nữa, Quân Duyệt và chúng ta đều ngang hàng, mẹ đừng xưng hô như vậy nữa."

"Nói thế là hay cho nó lắm rồi!" Bà Tập giận run người, ít nhiều không màng tới thể diện nữa, chỉ thẳng vào anh mắng: "Nhìn bộ dạng bênh vực của anh kìa, anh có con là con trai tôi nữa không hả?! Không nói nhiều nữa, anh quyết định đi! Lập tức chia tay cô ta ngay!"

An An bấy giờ đã đứng lên, lãnh đạm không nói tiếng nào, cô tỏ ra mặc kệ tất thảy, tựa hồ chỉ cần Tập Mặc Nhiên lên tiếng, cô sẽ lập tức xoay người bỏ đi.

Tập Mặc Nhiên nhìn cô, rồi đáp lại: "Mẹ à, con không muốn rời xa Quân Duyệt."

Bà Tập không ngờ cậu con trai chẳng thèm giữ thể diện cho mình, dám thẳng thừng ngỗ ngược, nhất thời giận tới há hốc mồm, không thốt nên lời. Lát sau bà mới rít lên: "Giỏi... Giỏi lắm... Tập Mặc Nhiên, tôi nói cho anh biết, giữa Tập gia và cô ta, anh chỉ có thể chọn một bên thôi, nếu chọn cô ta thì đừng gọi tôi là mẹ nữa!"

Bà vừa cất tiếng, căn phòng chợt chìm vào tĩnh lặng.

Nhìn vẻ mặt bà Tập, An An yên lặng liếc sang Tập Mặc Nhiên, cô trầm ngâm giây lát, rồi bật cười khẽ: "Chỉ vì một người, anh cần gì phải làm loạn tới mức này? Hơn nữa, nếu như bắt buộc phải lựa chọn, chỉ sợ anh kiểu gì cũng sẽ đau khổ, em không muốn anh phải mang tiếng bất hiếu, vậy nên anh không cần phải lưỡng lự đâu, cứ nói thẳng ra, chúng ta coi như chấm hết."

Nói rồi toan bước ra ngoài, nhưng bị Tập Mặc Nhiên tóm lại, anh nhìn cô giây lát, rồi quay lại nói: "Mẹ, tương lai mẹ nhất định sẽ hiểu ra, để hôm khác con đích thân tới xin lỗi và giải thích cho mẹ, nhưng con sẽ không rời xa Quân Duyệt đâu."

Bà Tập kinh ngạc tới nhất thời quên cả tức giận, định thần lại, bà liền ném thẳng ấm trà về phía anh: "Khỏi cần xin lỗi, cút đi! Cút ngay đi!"

Tập Mặc Nhiên không né tránh, nước trà nóng bỏng thấm ướt cả chiếc áo sơ mi, loang lổ từng mảng. Tập Mặc Nhiên mím chặt môi, vừa kéo An An ra ngoài, vừa nói: "Vậy bọn con đi trước."

Sau lưng vẫn vang tới giọng nói tức tối của bà Tập: "Đừng gọi tôi là mẹ nữa! Sau này tôi cũng không có đứa con như anh!"

An An bị anh siết chặt tay, rõ ràng cảm nhận thấy cơ thể anh hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền thả lỏng.

Tập Mặc Nhiên không để ý tới bộ dạng nhếch nhác của mình, anh phẩy nhẹ mấy sợi tóc rối trước mặt cô, cất giọng ủ rũ: "Sẽ không đến mức đó đâu, em đừng bận tâm, anh sẽ nghĩ cách." Nói rồi lại hỏi cô: "Em đến đây bằng gì?"

"Taxi."

"May mà anh lái xe tới, chuyện ở phòng khám xử lý xong rồi, chúng ta về trường quay thôi."

An An hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu: "Được, anh đi lấy xe đi, em chờ ở đây."

Tập Mặc Nhiên đi lấy xe, An An đứng dưới mái hiên quán trà, không lâu sau liền nhìn thấy bà Tập mặt co mày cáu đi xuống, cô ngập ngừng giây lát, rồi quả quyết bước tới.

"Tập phu nhân."

Bà Tập dừng chân, thấy là An An, cơn tức lại dâng lên, nhưng e ngại xung quanh nên không thể phát tác, định mặc kệ cô. Song An An cất giọng nói: "Tập phu nhân, cháu còn có vài câu muốn nói, không có ác ý đâu."

Bà Tập cười khẩy: "Còn không có ác ý? Từng câu cô vừa nói có câu nào là không có ác ý hả? Nhất thời giả bộ hiền lành khiến con trai tôi thương xót, nhưng cô không lừa dối được cả đời đâu!"

"Cháu vốn dĩ không định lừa bác." An An mỉm cười: "Những câu cháu nói tuy rằng không quá chân thật, nhưng kết quả cuối cùng cũng giống bác mong muốn cả thôi. Cháu và anh ấy sớm muộn gì cũng tan vỡ, cho nên bác cũng không cần phải tức giận đến nỗi đòi đoạn tuyệt quan hệ với anh ấy."

"Cô có ý gì?" Bà Tập hoài nghi nhìn cô.

"Ý cháu là thế đấy." An An thản nhiên nói: "Tóm lại là, tuy cháu quả thực yêu anh ấy, nhưng cũng biết anh ấy sẽ không thực sự trở mặt với gia đình mình,

như vậy sau cùng kiểu gì cũng chia tay mà thôi."

Gương mặt bà Tập chợt hiện vẻ kiêu ngạo, An An không mấy để tâm, chỉ nói: "Đau dài chi bằng đau một lần rồi thôi, chắc đến cuối năm bọn cháu sẽ chấm dứt."

Bà Tập hơi nghi hoặc: "Cô nói vậy rốt cuộc để làm gì? Cô định đùa giỡn với con trai tôi ư?"

"Sao lại thế được?" An An bật cười mỉa mai: "Cháu yêu anh ấy nhưng không thể ở bên anh ấy mãi mãi. Bác cũng bảo cháu là người thông minh, so với việc sau cùng chẳng chiếm được cái gì, chi bằng giảm thiểu tổn thương tới mức thấp nhất. Dù sao thì anh ấy vẫn đang rất quan tâm tới bộ phim đang quay, kết thúc nó thì cũng coi như công thành danh toại... Bác chỉ mong cháu và anh ấy chia tay, nên có lẽ sẽ cố gắng tìm cách chia rẽ phải không. Nhưng chẳng phải bây giờ anh ấy không muốn rời xa cháu còn gì, thay vì đụng vào 'vảy ngược' của anh ấy, chi bằng bác cứ ung dung chờ bọn cháu chia tay trong hoà bình, thế có phải hay hơn không?"

Bà Tập trầm ngâm giây lát, nở nụ cười trào phúng: "Đây là cái gọi là tình yêu của cô sao?"

An An cũng cười nói: "Nếu bác giả như không quan tâm tới chuyện này, thì chẳng phải mai sau sẽ càng có lợi cho việc lựa chọn con dâu giùm anh ấy hay sao? Đương nhiên nếu bác không tin thì cứ coi như chẳng nghe thấy gì, tiếp tục nhìn anh ấy đau khổ phân vân..."

Bà Tập trừng mắt nhìn cô: "An An, cô tốt nhất hãy giữ lời!" Nói rồi liền cao ngạo bỏ đi.

Chạng vạng tối, ánh chiều tà hắt lên vòi phun nước nhỏ trước cửa quán trà, ánh nắng có phần trở nên trong suốt, mờ ảo. An An không khỏi bật cười, quả là ít khi làm chuyện xấu, kiểu gì cũng kìm lòng không nổi, hay vì lương tâm cô đang thấy cắn rứt đây?

Liếc thấy chiếc xe của Tập Mặc Nhiên đang trờ tới, An An bèn thu lại nụ cười, nhấc chân bước tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.