Nước đọng trong hang động nham thạch rất sâu, chỗ sâu không qua khỏi đầu gối Diệp An.
Dưới chân trơn trượt lầy lội, lác đác đá vụn sắc nhọn, mỗi một bước đi, Diệp An phải rất cẩn thận, miễn cho bị thương ngã sấp rồi bị cuốn theo dòng nước trôi ra khỏi hang.
Trên vách có dấu vết do người khai quật, từng vệt lõm cách nhau không xa, cẩn thận dò xét các mép, còn có tàn tích của gỗ mục.
Cuối hang quả nhiên có một cái giường đá.
Giường được đẽo từ một phiến đá, dài hơn hai mét, rộng chỉ cỡ một mét, một mặt nối liền với vách đá, hai đầu giường là những đống đá, gỗ và mấy ụ đất có kích thước khác nhau.
Diệp An đi vòng quanh giường đá một lần, dưới chân đột nhiên đá phải một vật cứng lạnh ngắt.
“Gì vậy nhỉ?”
Diệp An lùi lại một bước, cúi người giơ tay dò vào dưới nước. Nước đục ngầu, trộn lẫn rất nhiều mạt gỗ và bùn lầy, không thể nhìn thấy được bên dưới, đành phải dùng tay lần mò từ từ.
Thế mà là một cây dao găm!
Bao dao ngâm trong nước, đã biến đổi tới mức loang lổ vết gỉ sét, Diệp An thử rút dao ra, quả nhiên không rút ra được, bèn dùng chút sức mới nghe được âm thanh cọ xát chói tai.
Dao găm rút ra khỏi vỏ, lưỡi dao vẫn rất sắc, trong hang động tối tăm lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Giơ con dao lên trước mặt, sống dao có thể hắt rõ mặt mũi cậu. Diệp An mò vớt một cành cây ngâm trong nước, lấy dao găm chém thử, ngọt xớt, cành cây bị cắt thành mấy khúc y như xắt đậu hủ.
Diệp An tiếp tục thử riêng với đá cục và vách đá, đá cứng như vậy mà vẫn bị cắt dễ dàng, lưỡi dao còn đâm sâu vào vách đá tận mấy tấc, ngập đến tận cán. Dao găm này sắc hơn nhiều so với mấy cây trước cậu từng dùng qua, miễn bàn tới cây xương cá chỉ mới mài nhẵn qua.
Bao dao bị gỉ nhưng may là không bị mục nát, trước khi tìm được nguyên vật liệu thay thế, có thể dùng tạm.
Diệp An chà bao dao lên vách đá mấy cái, chà rớt hết mấy vết gỉ rồi tra dao vào. Nhặt một ít cỏ cao đan thành sợi buộc dao găm vào chân.
“Lại tìm thêm xem.”
Thắt chặt dây cỏ, chắc chắn dao găm không bị rơi mất, Diệp An mới tiếp tục lục lọi hang động, lần lượt tìm thấy dụng cụ, còn tìm được hai cục đá đánh lửa và một cái nồi sắt.
Đá đánh lửa dính đầy bùn, Diệp An tốn một hồi mới gột sạch. Trong ngoài nồi sắt bám đầy vết gỉ sét, may là không bị hư, có lẽ vẫn có thể dùng tiếp được. Có mấy thứ này, cậu có thể nhóm lửa sưởi ấm, cũng có thể uống nước nóng ăn đồ chín, rất tốt cho việc phục hồi vết thương.
Nhiệt huyết dâng trào, Diệp An càng háo hức tìm đồ. Tiếc may mắn đã chào tạm biệt tại đây, lúc sau cậu lật tung cả cá hang cũng không tìm ra bất kỳ món đồ nào có thể sử dụng được, trái lại còn bị mấy con đỉa bám lên đùi, khi ra khỏi vũng bùn mới phát hiện. Đỉa hút máu tới mức cả thân ú nu, không cần Diệp An ra tay, chúng chủ động nhả miệng ra rồi rơi xuống bùn, trong chớp mắt biến mất tiêu, muốn bắt cũng chả bắt được.
Mưa vẫn cứ rơi, trần hang có tiếng ầm ầm, phần rìa lại bắt đầu sụp xuống. Đá vụn và bùn đất theo dòng nước rơi xuống, nếu tiếp tục ở đây sẽ rất nguy hiểm.
Diệp An giơ tay lên che đầu, né mấy cục đá rơi xuống, quăng mấy thứ đồ không thể sử dụng, cầm nồi sắt, đá đánh lửa và dao găm, men theo mép tường tiến về phía lối đi.
Nhân lúc mấy tảng đá lớn còn chưa rơi xuống, Diệp An đẩy nồi sắt ra ngoài, sau đó mới cúi xuống bò ra ngoài.
Bị nước gột rửa, bùn đất tràn vào trong lối đi, Diệp An mau lẹ nhặt cỏ cao và vỏ cây dùng làm giường lên rồi chặn lại, chuyển mấy khúc gỗ và đá bằng tốc độ nhanh nhất có thể, rồi lấy dao găm ra gọt thành kích cỡ phù hợp, đắp từng miếng một lên, chặn kín lối đi.
Mặc dù tốc độ của cậu không chậm, nhưng tốc độ bùn chảy ngược vào còn nhanh hơn.
Diệp An bó tay rồi, đâu thể lấy thân ra lấp được, bèn dùng mảnh gỗ và tảng đá lấy đầy cho đến khi chặn kín lối đi không còn một kẽ hở thông gió, bùn mới không chảy ngược vào nữa.
Đằng sau vách đá là tiếng nước chảy xiết, đầu Diệp An thì mướt rượt mồ hôi, mệt mỏi này cũng vì quá căng thẳng. Vốn định lấy tay lau, nhưng nhìn bùn đất rồi mạt gỗ trong lòng bàn tay, mau chóng gạt bỏ ý định.
Nghỉ ngơi một chốc, Diệp An bèn mang thật nhiều đá và mảnh gỗ đến chặn hết trước lối vào đó. Sau khi chắc chắn lối vào sẽ không bị sạt lở, mới đứng dậy tới góc hang, thò người ra, rửa sạch bùn dính trên người. Cảm thấy da đầu có hơi ngứa, giơ tay lên nắm xuống, thế mới phát hiện đấy là một con rết biến dị. Con này không to như cái con cậu phát hiện trong đống xương trong nhà gỗ hồi trước, nhưng màu thân nó đổ rựa như lửa, râu có màu xanh rêu, nhìn gớm muốn chết.
Diệp An sợ hết hồn, vội vã quăng con rết xuống đất, cầm đá chặn lại. Thử đồng hóa luồng suy nghĩ của nó, nhưng nhận ra chẳng cảm nhận được gì cả, thứ này chẳng có tình cảm, không có suy nghĩ, chỉ có khát vọng đơn giản và thô bạo là săn mồi và ăn mồi mà thôi.
“Thôi vậy.”
Diệp An cầm đá đập chết con rết, không định ăn mà xiên nó vào xương cá rồi treo lên nhánh cây, sau đó thả nhánh cây vào trong thác nước thăm dò, đợi cá biến dị mắc câu.
Con rết rũ rượi trên nhánh cây, máu nọc độc xuôi theo mấy cái chân chảy xuống, rơi vào trong nước chảy xuống hồ.
Không lâu sau, có con cá mắc câu, nó dùng hai cái chân có màng leo lên trên vách đá, đuôi vung vẩy thật mạnh, y như thằn lằn bò lên trên cao bằng tốc độ cực nhanh. Đây là một loài cá biến dị sống trong hồ, thân mình to khỏe, đầu dẹt, dưới bụng có hai chân, còn có thể phát ra tiếng kêu chói tai.
Phát hiện mục tiêu, cá biến dị dùng đuôi trụ giữ, thò nửa thân vào thác nước thăm dò, há miệng cắn chặt con rết.
Diệp An nhanh tay lẹ mắt, vung mạnh cành cây. Mới đầu cá biến dị còn có thể giãy giụa, nhưng xương cá xiên rết được chế tạo thành móc câu, xương cá sắc bén chồng chéo nhau kẹt lại trong hàm cá, nó càng giãy, xương cá móc càng sâu, đâm tuốt vào hàm trên và hầu*, không thoát được, đành bị Diệp An lôi vào trong hang.
*là cổ họng cá, từ này là từ chuyên ngành trong sinh học và được giữ nguyên nên Ngạn không thay đổi
Con cá biến dị này dài đến hơn nửa mét, thân cá nhẵn nhụi không có vảy, da dày như da bò đã được thuộc qua. Nếu không có dao găm tìm được trong hang động đó thì việc xử lý cá khá là vất vả.
Diệp An cầm hai nhánh cây tới, cố định cá biến dị trên mặt đất, rồi rút dao găm ra, bắt đầu xử lý con mồi hiếm gặp này.
Tay nghề của cậu vẫn còn lọng ngọng, da cá bị lột nát bươm, mặt da đầy vết cắt, khỏi nghĩ tới chuyện giữ lại làm quần áo, cái này chỉ có thể phơi khô rồi quấn lại làm thành cái gối mà thôi, nhỡ gặp trời tối lạnh lẽo, cũng có thể dùng đắp bụng.
Cậu không giữ lại lòng cá, ném hết ra xuống dưới thác nước, không chỉ thu hút cá biến dị, còn có một vài con chim biến dị bay ra khỏi tổ tranh nhau.
Thịt cá xử lý sạch sẽ có màu đỏ nhạt, thớ cá mịn, khi ấn có độ đàn hồi rất tốt.
Diệp An cắt thịt cá thành mấy miếng, để sang một bên dùng làm thức ăn dự trữ, bắt đầu lấy đá và vỏ cây rửa nồi sắt, ra sức cạo sạch vết gỉ trong nồi, rồi rửa lại sạch sẽ dưới thác nước, sau đó hứng nửa nồi nước, bắc lên trên đống củi dựng từ mấy nhánh cây.
Chà sát đá đánh lửa, vài tia lửa bay vào trong vỏ cây khô ráo, Diệp An cầm vỏ cây, chầm chậm thổi vào tia lửa.
Khói trắng bốc lên nghi ngút, ánh lửa màu vỏ quýt rọi sáng đôi mắt Diệp An.
Ánh lửa càng lúc càng sáng, Diệp An cầm vỏ cây cho vào đống củi. Ngọn lửa cháy rực, đun nóng nồi sắt, nước trong nồi có bọt khí sục lên, bong bóng chen chúc nổi lên mặt nước rồi vỡ tan.
Diệp An bẻ hai nhánh cây ném vào trong lửa, cho miếng cá đã cắt vào trong nồi.
Nước sôi sùng sục, thịt cá màu hồng từ từ trắng lên, hương thơm đã lâu không ngửi bay vào trong mũi. Diệp An không nhịn được hít mũi, bất chấp hơi nóng, cầm dao găm ghim một miếng cho vào miệng. Không có muối, vị thịt rất nhạt, còn hơi tanh, nhưng Diệp An chả thèm quan tâm, trải qua những ngày ăn đồ sống, rồi lại ăn cá sống, được ăn thức ăn chín thực sự đúng là sơn hào hải vị.
Ăn hết thịt cá, uống hơn nửa nồi nước, trán Diệp An đổ mồ hôi, cơ thể ấm hẳn lên, ngồi dựa vách một hồi, chịu không được mà ngáp một cái, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Tính thử thời gian, giờ là lúc chim biến dị nên về tổ rồi, sẽ ồn ào thêm ít nhất là một hai tiếng nữa, chắc chắn không ngủ được, có ngủ cũng sẽ bị đánh thức.
Diệp An dẹp ý nghĩ đi ngủ, định bụng ra ngoài hang cắt một chùm nho.
Một tay nắm sợi dây leo gần mình nhất, Diệp An chọn một chùm, huơ dao chặt xuống. Mãi đến khi dây leo sắp đứt mới lấy dao về, giơ tay nắm đoạn đứt gãy, hái trọn vẹn một chùm nho xuống.
Lúc sắp thu người lại, Diệp An không thể đứng vững, suýt nữa là bị dòng nước cuốn trôi rơi khỏi hang. Mấy tảng đá rơi lăn xuống vách đá, Diệp An ló đầu ra nhìn thử, dứt khoát thu đường nhìn lại, mang chùm nho vào trong động.
Cậu bận tay hơn một tiếng, bầy chim biến dị vốn nên trở về tổ lại chẳng thấy đâu, ngược lại thì bầy lớn chim thủy sinh ở bãi đất gần bờ sông phía xa kia bị kinh hãi bay lên, như mây đen che kín bầu trời, phành phạch vỗ cánh, kêu lên từng tiếng chói tai.
“Chuyện gì thế này?”
Diệp An đứng cửa động nhìn về phía xa, đối mặt với tình huống đột ngột thế này, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Bên dưới bầy chim thủy sinh, có mấy chiếc thuyền khổng lồ chậm rãi tiến sát lại gần.
Thuyền không tiến vào chỗ nước cạn được, mấy thủy thủ cởi trần nhảy xuống sông, bất chấp bầy cá biến dị hung dữ, lấy dây thừng vác trên vai quấn vào hông, kêu mấy từ khẩu hiệu, giúp thuyền lớn áp sát cô đảo hơn.
Ryde leo lên cột buồm, giơ cờ tín hiệu ra hiệu lệnh cho các thuyền buôn khác, truyền đạt lại để các thuyền sắp xếp người chuẩn bị lên đảo.
“Đây là chỉ thị của thành chủ!”
Mặc dù các thương nhân có điều bất mãn, nhưng không dám cãi lại lời của thành chủ Khởi La, đành phải dựa theo chỉ lệnh tìm hết những người có năng lực nhất, rồi mang vũ khí xuống thuyền.
Năm mươi thuyền buôn, thương nhân trên tàu không ít, trừ những vài tên thủy thủ canh giữ, đoàn đội lâm thời ghép lại cũng phải tầm hơn ba trăm người. Trên thuyền còn có hàng hóa quan trọng, đa số mọi người phải ở lại bảo vệ, Khởi La không ép buộc chuyện này, đợi đến khi nhân số tạm ổn rồi, mới bảo Ryde ở lại thuyền, tự mình dẫn đội lên bờ.
“Lúc ta không có mặt, nếu có kẻ nào không đàng hoàng, giết hết cả thuyền đó đi.”
Khởi La thay áo choàng, mặc áo khoác dài kèm quần bó gọn gàng, đôi bốt da cổ cao bao lấy cặp chân dài, dây nịt gắn khóa kim loại buộc chặt trên eo, vũ khí là một cây cung dài và một cặp dao găm.
“Tuân lệnh.”
Ryde cúi người thật thấp, nhìn bóng dáng đoàn đội của Khởi La lên bờ, rồi đi bộ về phía sâu trong cô đảo. Gã quay đầu nhìn đội thuyền hùng vĩ, đáy mắt khó tránh bùng lên ngọn lửa đầy tham vọng.
Gã giấu phần tham vọng này rất tốt, bởi lẽ gã biết rõ Khởi La kinh khủng thế nào. Kẻ cuối cùng dám khiêu khích uy nghiêm của thành chủ đã bị đốt thành tro trước mắt người dân toàn thành, đến cả một mẩu xương cũng chẳng còn.
Gã không muốn thành người kế tiếp.
Trước khi chưa tìm được cách giết chết Khởi La, gã sẽ mãi mãi là đầy tớ trung thành nhất, là một con chó phủ phục dưới chân Khởi La.