Diệp Diệp Hồ Lai

Chương 20: Chương 20




Đáng tiếc Hồ Lai Lai còn đang một lòng nghĩ cách tự cứu nguy cho bản thân, không phát hiện ra cái gì không thích hợp. Cũng không còn cảm thấy lúng túng nữa, lập tức làm theo cách cũ.

Hồ Lai Lai tìm cách rời xa cái đề tài tùy thời sẽ lỡ miệng này, nửa đùa nửa thật hỏi: “Nhưng mà sao anh lại đến đây thế? Sẽ không phải là lại ăn no rửng mỡ chứ?”

Ừ, khả năng là anh thật sự ăn no rửng mỡ mới có thể sau khi nhận được tin nhắn WeChat của Trình Ải liền lập tức vứt bỏ cuộc họp còn đang dang dở. Từ trung tâm thành phố chạy tới cái nơi hoang sơn cùng cốc này, nghe cô vì thằng khác nói ra một lời nói dối sứt sẹo.

Diệp Mạnh Trầm không trả lời, mặt mày chợt tắt, đè cảm xúc không rõ trong lòng xuống. Anh đi tới, cầm cánh tay cô kéo ống tay áo lên, quả nhiên rất giống với ảnh chụp.

Trên cánh tay Hồ Lai Lai rải rác đầy những vết thương lớn bé khác nhau. Cùng với làn da trắng trẻo non mịn tạo thành hình ảnh đối lập rõ ràng, nhìn qua có chút đáng sợ.

Anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương đã kết vảy, nhìn qua giống như đã được bôi thuốc. Vì thế đáy mắt anh cũng rút đi chút ý lạnh. Anh thấp giọng: “Sao lại thế này.”

Cái gì?

Cảm giác tê dại từ cánh tay lan xuống toàn thân, có chút ngứa. Hồ Lai Lai theo bản năng co rúm lại một chút, kéo linh hồn nhỏ bé từ bàn tay ấm áp của anh trở về. Lúc này cô mới rõ ràng.

“Cái này ấy ạ. Là lúc tập mai phục trên mặt đất em không cẩn thận bị cọ vào đá. Không có việc gì đâu.”

Cô trước nay vẫn không để mấy vết thương nhỏ này vào mắt. Nhưng vừa nói xong, trong đầu cô đột nhiên hiện lên hình ảnh bị anh mang tới công ty lần trước. Một suy đoán lớn mật lặng lẽ nẩy mầm.

Chẳng lẽ lần này anh cũng vì lo lắng cô bị thương nên mới chạy đến tận đây?

Sau khi ý nghĩ này bén rễ nảy mầm dưới đáy lòng, Hồ Lai Lai bắt đầu không khống chế được suy nghĩ miên man. Lại không nghĩ ra lý do nào khác, dứt khoát trực tiếp hỏi anh.

“Chẳng lẽ hôm nay anh tới chính là để xem vết thương của em?”

“Bằng không thì sao, lên núi ngắm sao?”

Thật ra tin nhắn WeChat của Trình Ải không hề đề cập tới chuyện này, ảnh chụp cũng chỉ có một bóng lưng mà thôi. Thế nhưng cố tình lúc anh xem ảnh, liếc mắt một cái đã thấy cánh tay bị thương của cô.

Tuy rằng Hồ Lai Lai không biết điều này, nhưng cảm xúc trong lòng cô cũng đã đủ phức tạp. Trong đó cảm giác “cảm động” là rõ ràng nhất. Hồ Lai Lai chậm rãi cúi đầu, đôi mắt bỗng nhiên ầng ậc nước, một bộ dáng sẽ khóc bất kỳ lúc nào.

Thấy thế, Diệp Mạnh Trầm híp đôi mắt đen. Cảm xúc bực bội thật vất vả mới đè xuống lại có xu thế muốn bùng lên.

Tuy anh trị được những lúc Hồ Lai Lai muốn chơi xấu, nhưng cô cứ như thế này thì anh lại hoàn toàn không có biện pháp nào. Chỉ có thể lục điếu thuốc cắn trong miệng, thuận tay nhéo nhéo mặt cô: “Nhìn bộ dáng em bây giờ xem có giống không có việc gì không?”

Hồ Lai Lai hít hít mũi, đầu ngón chân lung tung điểm trên nền đất xi-măng. Vốn dĩ cảm xúc của cô cũng không quá rõ ràng, lại bị anh nhéo như vậy, nháy mắt toàn bộ xông ra.

Chó không bỏ được thói quen ăn phân, cô sợ là cô cũng không bỏ được thói quen cứ vui vẻ kích động hay khổ sở cũng đều muốn ôm Diệp Mạnh Trầm.

Cô đem đôi tay sắp mất khống chế của mình giấu sau lưng, thiếu chút nữa đã tự kìm nén đến nghẹn. Cô muốn dời đi lực chú ý của bản thân vì thế bắt đầu lộn xộn kể khổ với anh.

“Ừm...... Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có việc gì, anh không biết mỗi ngày ở đây có bao nhiêu là khó khăn đâu. Tập luyện từ sáng sớm đến tối muộn, thức ăn giống như đồ cứu tế còn mỗi lần tắm rửa giống như đi đánh giặc vậy.”

Trong đó khó khăn nhất đương nhiên vẫn là chuyện nhớ anh.

Những lời này Hồ Lai Lai giấu ở trong lòng không có nói ra. Rốt cuộc cô vẫn phải làm một người thành thục, không thể cứ động tí liền đem tình cảm của mình treo bên miệng.

Ai biết nói xong cô chẳng những không được an ủi mà còn kéo thẳng ra ngoài.

Không biết có phải do mấy ngày qua ăn xui xẻo nhiều đã thành quen hay không, mà phản ứng đầu tiên của cô lại là cho rằng Diệp Mạnh Trầm muốn đi cáo trạng với Trình Ải. Nỗi niềm bi xuân thương thu chỉ một thoáng liền chạy trốn không dấu vết. Cô vội vàng bám chặt góc bàn liều chết không buông tay, một giây liền sửa miệng.

“Em...em chỉ càu nhàu với anh một chút thôi. Cũng không phải thật sự thấy chỗ này không tốt, anh đừng đi cáo trạng em mà!”

“Ai muốn cáo trạng em.”

“Không cáo trạng? Vậy anh mang em đi đâu?”

“Về nhà.”

“...... A?”

Hồ Lai Lai càng không hiểu gì, thẳng đến khi lại nghe thấy anh nói: “Em còn muốn tiếp tục ở đây chịu ngược đãi?”

“Ngược đãi?”

Cô vừa nghe từ này liền cảm thấy hình như sự việc phát triển không được bình thưởng cho lắm. Cô nhanh chóng lắc đầu xua tay, làm sáng tỏ: “Không nghiêm trọng đến vậy đâu anh. Dù sao cũng chỉ còn có mấy ngày nữa thôi mà. Hơn nữa, hơn nữa hôm nay em đã được gặp anh rồi nha, phiền não toàn bộ bị quét hết đi rồi.”

Thấy anh biểu tình nghiêm túc, tựa như thật sự để oán giận của cô ở trong lòng. Làm Hồ Lai Lai cũng không biết là do mình làm ít nói nhiều hay là do anh chuyện bé xé ra to. Cô có chút hối hận vì đã kể lể với anh. Khuyên can mãi cuối cùng anh mới từ bỏ ý định mang cô về nhà.

Lúc này, Trình Ải mới dò xét tiến vào, thúc giục nói: “Lại Lại, phải về phòng rồi, sắp tắt đèn.”

“Vâng!”

Cô quay đầu phản ứng lại Trình Ải, sau đó lại xoay người nhanh chóng ôm trộm Diệp Mạnh Trầm một cái. Vỗ vỗ lưng anh, không biết vì sao mình lại biến thành người đi an ủi, ôn nhu nói: “Anh thật sự không cần lo lắng cho em đâu. Chờ một tuần nữa thôi Hồ Lai Lai tung tăng nhảy nhót sẽ trở về bên cạnh anh!”

Sau khi nói xong, cô gái nhỏ tựa như có chút ngượng ngùng vung ống tay áo chạy đi mất. Gió thổi phồng áo khoác của cô, nhìn từ đằng sau trông cứ như một cánh diều sắp bay vút lên.

Đêm đó Hồ Lai Lai ngủ rất ngon. Ngày hôm sau dậy thật sớm, lúc cô đang đi giày thì nghe thấy tiếng Thái Thái từ giường trên truyền xuống. Bởi vì tối hôm qua lúc Hồ Lai Lai trở về thì đã tắt đèn rồi. Vì không muốn quấy rầy người khác nghỉ ngơi Thái Thái đã nghẹn cả đêm. Cho nên mở mắt ra chuyện thứ nhất chính là hỏi Hồ Lai Lai.

“Lại Lại, tối qua cậu có bị ăn mắng không?”

“Không nha.”

Vui vẻ như vậy?

So với ngày hôm qua thì lúc này quả thật tâm tình của Hồ Lai Lai tốt hơn nhiều. Thái Thái cũng cảm thấy trông cô không giống như đã bị mắng. Càng thêm hiếu kỳ:

“Thế đội trưởng Trình tìm cậu làm gì?”

“Mời tớ ăn đường.”

“Ăn đường? Đường gì?”

“À......” Hồ Lai Lai vừa cột dây giày vừa sắp xếp lại từ nghữ. Sau đó cô đứng lên, cười tủm tỉm nói, “Bí mật.”

“...... Thiếu đòn!”

Thái Thái vươn tay tới chính là một cái tát, cũng may Hồ Lai Lai đã sớm có sự chuẩn bị. Trước tiên cô chạy ra cửa rồi lại gào lên với người vẫn đang gấp chăn: “Văn Văn, nhớ cầm cái áo khoác trên giường giúp tớ, tớ đi nhà ăn chiếm chỗ trước!”

Chờ đến khi những thành viên còn lại của phân đội nhỏ vào nhà ăn, Hồ Lai Lai đã giúp các cô lấy cơm xong.

Đinh văn văn ngồi xuống, đem áo khoác cô muốn đưa qua, thuận tiện nhắc nhở nói: “Đúng rồi, Lại Lại. Tớ thấy trên cổ áo có một cái thẻ tên, sợ sẽ cọ vào người cho nên đã gỡ xuống rồi. Để ở trong túi áo bên trái đấy.”

Thẻ tên?

Hồ Lai Lai cả kinh, nhanh chóng sờ sờ túi áo lấy thẻ tên ra nhìn. Liền thấy bên trên viết hai chữ “Tiền Tài” thật to. Trên mặt cô nháy mắt cũng hiện lên hai chữ “Xong đời” thật to, nghĩ thầm có thể mình đã được ăn viên đạn bọc đường rồi.

Cô nhanh chóng hồi tưởng lại xem tối hôm qua có xuất hiện tình huống dị thường nào không. Đồng thời lại cảm thấy Diệp Mạnh Trầm nhất định chưa phát hiện ra. Nếu không anh hẳn đã sớm nổi giận chứ sao có thể gió êm biển lặng như tối qua.

Ừm, chắc chắn là như vậy!

Hồ Lai Lai nắm chặt nắm tay, tựa như chỉ cần làm vậy thì suy đoán “Diệp Mạnh Trầm không thấy thẻ tên” có thể càng thuyết phục hơn một chút.

Cuối cùng cô giằng co trận tự an ủi không hề tự tin này cả một buổi sáng. Thẳng đến khi gặp Trình Ải mới đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng khác. Hồ Lai Lai liền lặng lẽ đi qua: “Đội trưởng Trình, em có thể hỏi cô một chuyện rất nhỏ không?”

“Muốn hỏi tôi sao lại biết em?”

“...... Sao cô biết?” Hồ Lai Lai cảm thấy người bên cạnh Diệp Mạnh Trầm hình như đều có thuật đọc tâm. Cô bị nhìn thấu nên có chút ngượng ngùng.

“Em chỉ hơi tò mò. Vì sao cô biết em mà em lại không biết cô? Theo lý thuyết, nếu như chúng ta đã gặp nhau thì em phải có ấn tượng với cô chứ.”

“Thế nếu không phải do gặp nhau mà là do Diệp Mạnh Trầm cho tôi xem ảnh của em, cố ý muốn tôi chiếu cố em thì sao?.”

Diệp Mạnh Trầm sao có thể làm ra loại việc này.

Hồ Lai Lai sợ Trình Ải là đang nhử cô, thái độ cô trở nên thập phần chú ý cẩn thận. Thậm chí không trả lời trực tiếp mà lựa chọn phương pháp an toàn nhất: vuốt mông ngựa.

“Em cảm thấy đội trưởng Trình không giống kiểu nguời sẽ mở cửa sau.”

Vừa nghe câu này, Trình Ải bỗng nhớ lại một chút chuyện cũ. Cô cười thở dài, không vòng vèo cùng Hồ Lai Lai nữa, trả lời: “Đương nhiên em không biết tôi, ai bảo trong mắt em chỉ có mỗi mình Diệp Mạnh Trầm.”

Lần đầu tiên Trình Ải thấy Hồ Lai Lai là bảy năm trước, trong một buổi party chia tay Diệp Mạnh Trầm do đám hồ bằng cẩu hữu của anh tổ chức.

Lúc đó quán bar Kinh Thành còn chưa đổi chủ, cũng chưa nổi tiếng như bây giờ. Nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến độ hot lúc bấy giờ của nó. Khi có gì đáng chúc mừng hoặc gặp chuyện gì đó vui vẻ thì những loại người tài đại khí thô* sẽ tới bao trọn “Bốn mùa tốt đẹp”, trắng đêm thác loạn.

“Bốn mùa tốt đẹp” là ghế lô lớn nhất nơi này.

Mười giờ tối, trong quán bar ánh đèn lờ mờ, sương khói lượn lờ, nơi nơi đều tràn ngập vị cồn nồng đậm. Các thiếu nam thiếu nữ vừa thành niên hoặc là sắp thành niên trong tiếng nhạc mở tối đa tùy ý vặn vẹo cơ thể trẻ trung.

Chính là ở giữa nơi tạp nham thối nát như vậy lại đột nhiên xuất hiện một cô gái nhỏ với khuôn mặt vô cùng non nớt. Nhìn còn tưởng là bé gái nhà ai đi lạc vào đây.

Nhưng cô chỉ đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây một hồi rồi lập tức xông thẳng tới chỗ ghế lô bên kia. Cuối cùng dừng lại bên cạnh nhân vật chính của đêm nay. Cô giật phắt điếu thuốc giữa ngón tay anh, ném xuống đất, “bịch bịch bịch” dùng sức dẫm nát. Sau đó cô nghiêm túc giáo huấn: “Hút thuốc sẽ khiến anh trở nên đần độn.”

“Vậy sao không thấy em thông minh ở chỗ nào nhỉ?”

Nói chuyện chính là Trần Khoa.

Bởi vì trước đó hắn đã gặp qua Hồ Lai Lai vài lần cho nên trêu chọc cô vô cùng thuận miệng.

Trái lại từ lúc Diệp Mạnh Trầm nhìn thấy cô lông mày anh cứ luôn nhíu chặt lại. Anh giơ tay kéo cô gái nhỏ đến trước mặt.

“Ai bảo em đến?”

“Ông Diệp ạ”

Đối với màn chất vấn này, Hồ Lai Lai một chút cũng không luống cuống. Cô đã sớm chuẩn bị tốt để nói chuyện ma quỷ.

“Ông nói ngày mai anh đi rồi. Muốn để em đến cùng anh nói tạm biệt. Nếu anh không tin có thể gọi điện cho ông.” Bởi vì cô đoán chắc chắn anh sẽ không gọi cuộc điện thoại này cho nên cô nói dối không hề chớp mắt.

Còn đại công thần chân chính đương nhiên chính là chị em tốt kiêm tình báo hậu thuẫn vững chắc của cô - Lý Hàn Thu.

Tuy nhiên đối với Diệp Mạnh Trầm mà nói thì lý do có là gì đi nữa cũng không quan trọng. Dù sao cô cũng sẽ không có khả năng tiếp tục ở lại nơi này. Anh gặp chiêu nào phá chiêu đó:

“Nói rất hay, đi thôi.”

“......”

Hồ Lai Lai lập tức tránh thoát tay anh. Bất chấp tất cả tùy tiện túm đại một thứ gì đó rồi gắt gao ôm lấy. Nói gì cũng không chịu buông tay.

Cuối cùng đồ vật bị cô ôm lấy cũng lên tiếng phát biểu: “Con bé đã cực cực khổ khổ bao nhiêu để chạy tới đây gặp mày. Mày có thể lễ phép một chút hay không. Làm tròn trọng trách của chủ nhà đi a. Lại nói, đây cũng không phải cái nơi chướng khí mù mịt gì. Con bé muốn ở lại chơi thì cho nó ở lại đi. Tiện thể sớm bổ sung chút kiến thức về các loại dáng vẻ quái quỷ của đàn ông trên đời này cho con bé. Đối với việc yêu đương của con bé sau này chỉ có trăm lợi mà không có hại.”

Trần Khoa phân tích một cách nói có sách mách có chứng. Cuối cùng còn quay sang trưng cầu ý kiến đương sự một chút: “Đúng không, cô bạn nhỏ.”

“Vâng vâng vâng!”

Hồ Lai Lai không hề hiểu anh ta vừa nói gì, chỉ biết là anh ra đang cầu tình giúp mình. Vì thế cô cứ liên tục gật đầu thật mạnh, cho thấy cô cực kì cùng quan điểm với anh ta.

Nghe vậy Diệp Mạnh Trầm hừ lạnh một tiếng. Không nghĩ tới nhanh như vậy cô gái nhỏ đã chìa khuỷu tay ra ngoài. Thấy cái cổ tinh tế của cô đã sắp gật đến muốn gãy, anh đỡ lấy cằm cô lắc trái lắc phải.

“Vâng cái đầu em, có phải lại ngứa da hay không?”

“......”

Hồ Lai Lai bị lắc lư đến choáng váng, đôi tay vùng vẫy giữa không trung. Trần Khoa nhìn không nổi nữa bắt đầu tìm viện binh: “Mày cũng quá không biết xấu hổ đi. Còn đe doạ cả trẻ con. Trình Ải, mau tới đây!”

Rất nhanh cứu binh đã chạy tới. Trần Khoa đánh mắt ý bảo Tình Ải nhanh chóng mang cô gái nhỏ đi. Còn mình vừa lôi kéo Diệp Mạnh Trầm đi ra quầy bar vừa tiếp tục khuyên bảo.

“Được rồi, mày cứ để con bé chơi một lát đi. Có Trình Ải rồi còn sợ cái gì. Ấy, còn nữa, hôm nay mày đừng có hy vọng Hạ Đình Thuyền sẽ đến. Mày cũng không phải không biết là nó không thích những nơi như thế này. Dù sao nó đã nói đêm nay nó mời, thôi thì cũng coi như là trọn tình trọn nghĩa......”

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, bả vai Hồ Lai Lai suy sụp rũ xuống.

Sau khi bị đưa tới khu vực khác yên tĩnh hơn thì cô bắt đầu ngồi hết sức nghiêm chỉnh. Rõ ràng cô không hề thích ứng với hoàn cảnh như vậy nhưng cứ cố tình làm bộ như đã nhìn quen sóng to gió lớn. Cố làm ra vẻ như vậy chỉ làm cho người ta cảm thấy càng đáng yêu.

Trình Ải buồn cười, muốn thử nói chuyện với cô: “Bọn họ uống rượu ở ngay đó, em muốn tìm Diệp Mạnh Trầm lúc nào cũng được.”

“Em mới không cần tìm anh ấy.”

Cô giống như còn đang mang thù. Nhưng Trình Ải cũng không đi vạch trần tiểu tâm tư của cô, chỉ hỏi: “Ừ. Vậy em có muốn hát không?”

Hát?

Tuy rằng Hồ Lai Lai không thích thể hiện trước mặt mọi người nhưng cô vẫn muốn suy xét đề nghị này một chút. Bởi vì cô nhớ trước kia khi ông cô đưa cô đi chơi công viên cũng thường xuyên bảo cô ca hát nhảy múa. Sau đó các cô dì chú bác ông bà đi ngang qua ai cũng khen cô hát hay nhảy đẹp.

Cho nên đây hẳn là chuyện sẽ khiến cho người ta cảm thấy ấn tượng sâu sắc đi? Sau đó sẽ có thêm trợ giúp đối với nhiệm vụ làm Diệp Mạnh Trầm không thể quên cô nhỉ?

Cân nhắc như vậy một lát, cô gật gật đầu.

Vì thế Trình Ải đem microphone đưa cho cô, hỏi: “Hát bài gì?《 Nguồi dưỡng tình yêu 》 hay là 《 Gặp hay không gặp 》?”

“Có thể hát bài khác không ạ?”

“Có thể nha, em muốn hát bài gì?”

Lúc ấy bộ phim 《 Cung Khỏa Tâm Ngọc 》 đang rất hot, ca khúc chủ đề được phổ biến khắp phố lớn ngõ nhỏ. Trong nhà Trình Ải có một đứa em gái tầm tuổi Hồ Lai Lai. Con bé chính là fan trung thành của bộ phim này, đến nỗi cả ngày chỉ ngồi ôm điện thoại ca hát. Cho nên cô đã tưởng rằng Hồ Lai Lai cũng sẽ thích.

Trên thực tế, Hồ Lai Lai ngày thường không hề xem TV, cũng không theo kịp trào lưu. Tất cả những con vi khuẩn nghệ thuật trên người Hồ Lai Lai đều là do hai ông cụ gieo trồng. Sau khi nhận microphone cô mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Cuối cùng từ trong tuyển tập bài hát đơn ca của mình chọn ra một bài có độ khen ngợi cao nhất.

“《 Mặt trời đỏ nhất, Mao chủ tịch duy nhất 》.”

“......”

Hiện trường yên tĩnh.

Chờ cô hát xong, toàn bộ người trên ghế lô đều cảm thấy như đang đắm chìm trong ánh sáng của đảng. Chỉ hận ngay bây giờ không thể lập tức chạy về nhà khêu đèn học thâu đêm.

Đối với việc này, Trần Khoa chỉ có thể cảm thấy may mắn vì vừa rồi đã giữ cô lại. Bằng không hắn có thể thấy được hình ảnh thú vị như vậy ở đâu được nữa chứ.

Vì thế hắn cầm chai rượu ngồi bên cạnh Diệp Mạnh Trầm tán thưởng nói: “Cô bé này chính là một viên ngọc đó. Đáng tiếc lại thành một cái đuôi nhỏ cả ngày chỉ biết chạy sau mông mày. Không biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu tốt đẹp.”

Vừa dứt lời, đôi chân đang gác trên mặt bàn liền bị ăn một cước. Sau đó một giọng nói lạnh như băng cất lên:

“Phiền đến mày?”

“...... Tao nói mày cái con người này sao lại không có tí tế bào hài hước nào vậy. Ông đây đùa một chút cũng không được?”

“Không được.”

“......”

Con bà cái chân nhà ngươi!

- ------------

*Tài đại khí thô: có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.