(lợn phun lửa bằng mũi)
_________________________________
Trước khi Hồ Lai Lai đem chính mình vặn thành cái bánh quai chèo thì đã bị xách lên xe. Cái này làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy tối nay mình kiếm được kha khá. Rốt cuộc cô chưa từng nghĩ tới sau khi theo dõi thất bại, thế mà còn có thể có cơ hội ở riêng với Diệp Mạnh Trầm.
Vì thế sau khi lên xe, khoé miệng cô không thể kiềm chế cong lên. Ngồi yên không được một lúc, lại từ trong túi xách lấy ra một cái bật lửa hình con heo có cái lỗ mũi phun ra lửa. Vui rạo rực mà đưa cho anh: “Cho anh!”
Nhiều năm như vậy, cô đã hình thành một cái thói quen kì lạ. Chỉ cần gặp thứ gì tốt đều sẽ đem một phần về cho Diệp Mạnh Trầm. Hoặc to hoặc nhỏ. Dù sao cũng chưa từng bỏ qua.
Thứ siêu tốt như thế này, đương nhiên càng không thể bỏ qua.
Đối với cái thói quen khó hiểu này của cô Diệp Mạnh Trầm đã tập mãi thành quen. Cũng biết nếu cự tuyệt cô, một giây sau cô sẽ diễn tiết mục bi tình gì. Để tránh chọc phải phiền toái, anh tình nguyện nhận lấy cái bật lửa tạo hình kỳ quái này. Tùy tay ném ở hộp đựng đồ của xe. Không biết tiểu cô nương cả ngày từ đâu mà tìm được nhiều đồ vật hiếm lạ cổ quái như vậy.
Liếc cô một cái, nhắc nhở nói:
“Ngồi yên, đang lái xe không đánh người.”
“......”
Hồ Lai Lai không nghĩ tới động tác nhỏ của mình lại bị phát hiện nhanh thế. Cái mông ngừng hành động hướng anh xê dịch. Thật sâu mà thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Ai~ em biết làm sao được, em cũng khống chế không nổi hành động của cơ thể a~.”
Cô dựa đầu vào cửa sổ xe, nét ưu sầu trên mặt bị ánh đèn sau của ô tô phía trước chiếu đến rõ ràng. Tựa như thật sự đang bị cái vấn đề không nhỏ nào đó làm cho bối rối khó khăn đến như vậy. Diệp Mạnh Trầm nhìn cô, đáy mắt cất giấu ôn hoà.
Mấy năm trước, hình ảnh như vậy đã từng sảy ra không biết bao nhiêu lần. Đến mức anh vừa nghe liền biết đây là kiểu giọng điệu vô lại thuộc về riêng Hồ Lai Lai, không hề bị lừa.
Một tay anh gác trên cửa xe, một lần nữa nhìn thẳng tình hình giao thông trước mặt. Nói một câu chữa khỏi thói hư tật xấu của cô: “Mốn xuống xe hay muốn ngồi ghế sau.”
“...... Em đùa thôi.”
Đối với lựa chọn mà anh đưa, Hồ Lai Lai đều không muốn cả hai. Lần này đã khống chế được hành động của cơ thể, ngậm miệng, đoan đoan chính chính mà ngồi. Hai mươi phút không làm bậy.
Về đến nhà, Diệp Định Chương đã ngồi trong thư phòng chờ bọn họ.
Theo như lời Trần Khoa, so sánh với Diệp Mạnh Trầm thì Hồ Lai Lai xác thật càng giống cháu gái Diệp gia hơn.
Ân oán gì đó của người lớn cũng không gây trở ngại Diệp Định Chương yêu thích cô. Nếu không thể làm cháu gái, ông liền nghĩ mọi cách biến cô thành cháu dâu. Vào lúc Hồ Lương Tùng cảm xúc dâng trào hai ông đã tranh thủ kết làm thông gia từ bé.
Quan hệ ông cháu với Diệp Mạnh Trầm cũng xuất hiện tan vỡ vào lúc đó. Mấy năm gần đây không có chuyển biến xấu đi nhưng cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Dựa vào điều này Hồ Lai Lai sợ hai người bọn họ lại cãi nhau. Nghĩ lén đi tìm hiểu tình hình trước. Kết quả anh không hề cố kỵ, trực tiếp đẩy cửa mà vào. Doạ cô đang đứng ở cửa sợ tới mức ngây người. Vôi vàng chạy nhanh theo, kêu một tiếng “Diệp gia gia“.
Thấy hai người đồng thời xuất hiện, Diệp Định Chương tâm bát quái nổi lên. Nhưng ngại làm hỏng bầu không khí ông khổ tâm xây dựng. Chỉ có thể cố gắng quản lý biểu tình, từ trong ngăn kéo lấy ra thứ gì đó đưa cho Hồ Lai Lai, hỏi: “Lai Lai, đây là của cháu hả?”
Cái gì đây?
Hồ Lai Lai không rõ nguyên do, nhận lấy đồ vật trong tay ông. Phát hiện ra là một phong thư. Mặt trên viết “Bức thư tình thứ 99“. Chữ viết quen thuộc làm cô chợt phản ứng lại. Giống như là nhận được củ khoai lang nóng phỏng tay ném thẳng lên bàn.
Cái tên vương bát đản Tiền Tài này, tự nhiên lại đem cái thứ đồ chơi này trộm kẹp ở trong sách cô!
“Diệp gia gia, ông nghe cháu giải thích......”
Cô thiếu chút nữa mắng ra tiếng, không rảnh đi truy cứu cái thứ này thế nào lại ở đây. Chỉ muốn nhanh chóng giải thích. Lại bị Diệp Định Chương ngắt lời: “Đừng khẩn trương, Diệp gia gia gọi cháu tới không phải vì dạy dỗ cháu. Rốt cuộc cô bé tốt như vậy, được nhiều nam sinh theo đuổi cũng thật bình thường a.”
Ông uống một ngụm trà. Giống như lúc đầu cũng không có nghiêm túc như vậy. Lại nhìn thoáng qua người đang thoải mái ngồi trên ghế kia, lời nói xoay chuyển. Tựa hồ câu nói kế tiếp chủ yếu nhằm vào anh.
“Muốn trách a, chỉ có thể trách bọn họ không biết cháu là cháu dâu của Diệp gia ta. Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy nên chọn một cái giờ lành. Làm cho hai đứa cái lễ đính hôn chính thức. Xem những người đó sau này còn dám có ý với cháu hay không.”
“Đính...... Đính hôn?”
Đây là cái tốc độ thần thánh gì?
Căn bản Hồ Lai Lai đã suýt quên mất cái sự tình hoang đường này. Nghe Diệp Định Chương vừa nói, tối hôm nay đại não cô lần thứ hai trở nên trống rỗng. Vị đương sự còn lại giống như đã sớm dự đoán đến kết quả này, cũng không ngoài ý muốn. Nhếch khoé miệng, trả lời có chút trào phúng.
“Ông nội, triều Thanh cũng đã tàn, cái trò bố mẹ mai mối cho con cái này chơi ít thôi thì tốt hơn.”
Anh sao có thể đồng ý.
Hồi nhỏ ngây thơ bị hố một lần là đủ rồi. Nếu hiện tại còn mắc mưu thì mới thật sự là đầu óc anh có hố.
Ai ngờ vừa dứt lời, Diệp Định Chương tay cầm ấm trà Tử Sa liền thẳng tắp mà hướng anh ném tới, tốc độ như đạn bắn.
Diệp Mạnh Trầm cũng không vội vã né tránh, chỉ là hơi hơi nghiêng đầu.
Vì thế loại ấm trà Tử Sa tốt nhất cứ như vậy sượt qua bên tai anh. Đập vào tường vỡ tan tành chia năm xẻ bảy. Nước trà nóng bỏng rơi vãi đầy đất. Khóe mắt đuôi lông mày anh không thể tránh cũng bị bắn lên một chút. Giọt nước nhỏ bé kia phảng phất có thể bị hàn ý trong đáy mắt anh đông lại thành băng.
Tiếng vang thanh thúy làm Hồ Lai Lai lập tức phục hồi tinh thần. Vẻ mặt cô suy sụp, nghĩ thầm quả nhiên đã xảy ra chuyện. Cô không nói hai lời trực tiếp nhảy ra đứng giữa hai người bọn họ. Ý đồ đảm đương vai trò người giải quyết mâu thuẫn. Còn chưa nói gì đã bị lão nhân gia chặn lời.
“Từ hôm nay trở đi, mày đừng có nghĩ cầm một phân tiền nào của Diệp gia!”
Diệp Định Chương không thể hiểu nổi tại sao mình là một người làm công tác văn hoá. Thế nào lại có thể dạy ra một thằng cháu cà lơ phất phơ như thế này. Chỉ có thể áp dụng phương pháp vạn năng “khống chế kinh tế” để giải quyết vấn đề.
Cho dù thế Diệp Mạnh Trầm vẫn không tính toán sẽ thỏa hiệp. Trong giọng nói không có tia lửa nào. Chỉ là gương mặt trẻ tuổi mang theo nét phản nghịch trời sinh. Lúc trên mặt có biểu tình thì còn tốt. Một khi không cười, tính cách phản nghịch liền lập tức lộ ra.
“Vậy cứ theo ông.”
Anh thu hồi ánh mắt đang dừng ở phong thư trên bàn. Không có tâm tình, nói xong liền đi ra ngoài. Cô bị kẹp ở giữa lúng túng khó xử. Trấn an ông nội còn đang nổi nóng một chút, lại nhanh chóng chạy đuổi theo anh.
Tháng ba phía nam trời mưa lất phất. Nhiệt độ thấp đến nỗi như muốn đen thời điểm tuyết rơi mùa đông kéo về một lần nữa. Đặc biệt lúc về đêm, hô hấp đều bị đông thành sương. Tinh thần phấn chấn bồng bột đầu xuân cũng muốn trốn vào trong nụ hoa chưa nở.
Hồ Lai Lai lạnh đến rụt cổ, lúc đi ra ngoài không tìm được anh, còn tưởng rằng anh đã đi rồi. Nhưng lại phát hiện chiếc xe Levante trắng vẫn còn đỗ ở bên ngoài. Vì thế ôm một tia may mắn cuối cùng quay trở lại sân. Quả nhiên thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế đá ngay dưới tàng cây hoa ngọc lan trắng.
Trước kia mỗi lần Diệp Mạnh Trầm về nhà đều không tránh được bị các trưởng bối mắng, bị mắng đến phiền. Anh đều ngồi dưới tàng cây này tìm yên tĩnh. Nhưng yên tĩnh cũng không được bao lâu. Bởi vì bé con nhà cách vách rất nhanh sẽ đạp đôi chân ngắn nhỏ chạy tới tiếp tục làm phiền anh.
Nhiều năm trôi qua, cảnh tượng đã lâu kia lại lần nữa tái diễn.
Hồ Lai Lai vội vã chạy tới, đứng trước mặt anh. Hơi thở không ổn định, khiến lúc nói chuyện cũng thở hổn hểm, nhận lỗi: “Thật...... Thật xin lỗi, đều tại em. Anh yên tâm, chờ ông Diệp hết giận, em nhất định sẽ cùng ông nói chuyện rõ ràng!”
Thái độ nhận sai lần này của cô so với lần trong hầm thi đấu quyền anh lúc nãy thì đoan chính hơn nhiều. Sau đó cô lấy từ trong ví tiền của mình ra tất cả các loại thẻ mà cô có. Đều đưa hết cho Diệp Mạnh Trầm.
“Anh cứ dùng cái này trước đi, không đủ em sẽ nghĩ cách khác.”
Trong thẻ đại đa số là tiền của Hồ Lương Tùng cùng Diệp Định Chương cho cô. Hai người trong tối hay ngoài sáng đều muốn phân cao thấp. Loại chuyện như tiền tiêu vặt của cháu gái tự nhiên cũng muốn tranh xem ai thua ai thắng. Cho nên cứ lâu lâu các ông lại cho cô tiền. Tiền tiết kiệm của cô cũng kéo theo chuyển biến từng ngày.
Để tránh anh hiểu lầm, Hồ Lai Lai còn cố ý bổ sung một câu: “À, tiền này không phải cho anh. Chỉ là tạm thời cho anh mượn thôi.”
Đáng tiếc, Diệp Mạnh Trầm cũng không hề đem lời nói của cô nghe vào. Nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, điếu thuốc giữa môi bị gió lạnh thổi lúc sáng lúc tối. Không biết đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu mới mở mắt, nhìn cô, đáy mắt đen thẫm, hỏi: “Còn mấy ngày nữa thì thi đại học?”
Màu khói xanh xám tan vào trong sương mù, trộn vào nhau bao phủ tầm nhìn. Hắn hơi ngửa đầu, đường cong của xương hàm trôi chảy kéo dài thẳng xuống. Thẳng đến nơi hầu kết được bao phủ bởi sắc thái tình dục chặn lại. Âm thanh nghe hình như cũng không bình thường.
Hồ Lai Lai lần đầu tiên thấy dáng vẻ này của anh, trái tim bất an nhảy thình thịch kịch liệt. Bỗng nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, thanh thanh giọng nói, cưỡng bách chính mình dời đi lực chú ý. Không biết vì sao anh lại hỏi như vậy, chỉ có thể thành thật trả lời: “Còn một trăm ngày.”
“Ừm, một trăm ngày.”
Diệp Mạnh Trầm phủi phủi khói bụi, ý tứ không rõ lặp lại một lần. Rồi sau đó một lần nữa ngẩng đầu, đôi mắt đẹp hơi nheo lại: “Cho nên em là tính toán tranh thủ 100 ngày cuối cùng này, vội vàng yêu sớm?”
Yêu sớm?
Hồ Lai Lai lúc đầu còn nghe không hiểu. Về sau mới hiểu ra anh đang nói về vụ thư tình vừa rồi. Giống như người câm ăn hoàng liên. Cô muốn phản bác lại nhưng không biết nói như thế nào. Chỉ có thể cúi đầu tủi thân lẩm bẩm: “Em sao có thể cùng người khác yêu sớm.”
Đuôi mắt cô hơi cụp xuống. Cái dáng vẻ chuyên sử dụng khi cô không vui. Diệp Mạnh Trầm lại hút điếu thuốc, bởi vì câu nói của cô mà trầm mặc một lát, rồi sau đó nói: “Trước khi thi đại học thì đừng đến tìm anh.”
“Vì sao!”
Tâm tình Hồ Lai Lai lại lần nữa rơi xuống đáy cốc. Nhịn không được nâng cao giọng kháng nghị. Nghĩ thầm cái loại hiệp ước không bình đẳng này đến cả Lý Hồng Chương cũng không dám ký.
Còn có thể vì cái gì. Đương nhiên là vì không muốn trở thành thứ quấy nhiễu lớn nhất trên con đường học tập của cô.
Thấy cô phản ứng dữ dội, Diệp Mạnh Trầm cũng không tính toán thay đổi chủ ý. Càng thêm cái cảm giác như đang nuôi dưỡng con gái. Không nghĩ tới mình sẽ có một ngày sẽ quan tâm đến vấn đề học tập của cô.
Trong lời nói không che dấu uy hiếp. Hỏi ngược lại: “Có ý kiến?”
“...... Em không dám.”
Hồ Lai Lai sợ nếu trả lời “Có ý kiến” thì kì hạn chỉ sợ cũng không dừng ở 100 ngày. Nhưng lại không cam lòng cứ như vậy nói “Không có ý kiến“. Đành phải giãy dụa trưng biểu cảm giận mà không dám nói.
Nhưng Diệp Mạnh Trầm cũng không quan tâm đến quá trình, chỉ để ý đến kết quả. Dù sao lần tới mà để anh phát hiện, kết cục sẽ không ấm áp như hôm nay.
Anh đứng lên, rời đi trước. Thuận tay nhéo nhéo mặt cô gái nhỏ. Xem như lần nhắc nhở cuối cùng. Làm cho cô không thể quên đi lời của mình.
“Không dám thì tránh ra.”
“...... Nha.”
Hồ Lai Lai che lại nơi vừa bị anh chạm qua. Tựa hồ muốn lưu lại độ ấm lòng bàn tay anh. Đứng sang bên cạnh, mắt dõi theo anh rời đi. Cả người tựa như ngâm trong trà khổ đinh, vừa đắng vừa ngọt. Chỉ cảm thấy tối nay thu hoạch cũng tương đối.