Diệp Diệp Hồ Lai

Chương 9: Chương 9




(Xe Santana)

_________________________________

Hiển nhiên, buổi tối tạm thời được coi là tốt đẹp này xem như đã bị hủy hoại bởi miệng của Hồ Lai Lai.

Ngày hôm sau, cô hóa đau thương thành sức mạnh, tính toán tìm sách manga bàn chuyện nhân sinh. Lúc cửa phòng có động tĩnh cô còn đang ghé vào đuôi giường xem truyện ngon lành. Ngẩng đầu thấy Lý Hàn Thu mới kinh ngạc thốt lên: “Cơn lốc nào đã thổi chị tới đây.”

Tuy rằng hai người đã quen biết mười lăm năm, nhưng vị bằng hữu này của cô lại không quá thích dính người. Ngày thường toàn liên lạc với cô bằng điện thoại. Dùng câu nói “Đường Internet quanh co, xin hãy quý trọng đoạn duyên này” để hình dung mối quan hệ hữu nghị này cũng không quá.

Lý Hàn Thu không thèm để ý đến lời trêu ghẹo của cô. Ngồi lên ghế trước bàn học, vừa chọc con rùa nhỏ vừa trả lời: “Tới xem ông ngoại.”

Quả nhiên không phải đặc biệt tới tìm cô.

Tự tìm mất mặt, Hồ Lai Lai khẽ hừ một tiếng, tiếp tục xem truyện tranh. Lại nghe Lý Hàn Thu hỏi: “Hôm qua bảo tàng thế nào?”

“Đừng nói nữa, không đi được.”

“Làm sao vậy?”

Vừa nhắc tới chuyện thương tâm này, Hồ Lai Lai liền tức giận. Cô ngồi xếp bằng lên, dùng cảm xúc và âm thanh phong phú trần thuật lại một lần nữa sự việc ngày hôm qua. Đương nhiên, trọng điểm là dùng cảm xúc và âm thanh phong phú khoe mình được đến công ty của Diệp Mạnh Trầm.

Sau đó đổi lấy một câu ghét bỏ của Lý Hàn Thu: “Không có tiền đồ”. Rồi lại thuận miệng hỏi: “Anh họ của chị quan trọng vậy à?”

“Vô nghĩa.”

“Vậy nếu em được đi tham quan bảo tàng vào ngày mở cửa cuối cùng. Đồng thời hôm đó em lại nhận được điện thoại của anh ấy hẹn em ra ngoài. Em sẽ chọn cái nào?”

“....Ngốc à? Trực tiếp đổi địa điểm gặp mặt thành nhà bảo tàng không phải được rồi sao.”

“Không có lựa chọn này.”

“……à.”

Ngoài ý muốn bị hạn chế dữ liệu làm người căn bản không hề chuẩn bị plan B nọ gặp khó khăn. Cô cau mày, bắt đầu nghiêm túc buồn rầu.

Cái này làm cho Lý Hàn Thu có chút bất ngờ. Cô tự nhận vấn đề vừa rồi đâu có tính là làm khó người. Cho nên muốn khai thông rối rắm của Hồ Lai Lai, chủ động hỗ trợ phân tích: “Nhà bảo tàng đời này chỉ có thể xem một lần, nhưng cơ hội gặp anh chị thì rất là nhiều. Nên chọn cái gì không phải vừa nhìn là biết ngay sao?”

“Nhưng em không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào được ở cùng một chỗ với anh ấy.”

Hồ Lai Lai không ngẩng đầu nhưng lại nói không chút do dự. Phảng phất như ý tưởng này đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng cô.

Vì thế Lý Hàn Thu rốt cuộc đã lý giải được rối rắm của cô. Đồng thời ý thức được vì sao kế hoạch phiền người đến chết bắt đầu có dấu hiệu lệch lạc. Cô lại hỏi: “Vậy em có nghĩ tới khi em bắt đầu quá quý trọng thứ nào đó. Rất có khả năng sẽ bỏ qua thứ khác càng quý giá càng quan trọng hơn không.”

“Có ý gì?”

“Em không phát hiện mình đang lẫn lộn đầu đuôi sao?”

“Chị có thể nói thẳng chút không?”

“Về sau lúc em nhìn thấy anh họ chị thì đừng có cứ như con cún thấy cục xương nữa. Cứ rối rít phe phẩy đuôi rồi nhào đến ấy.”

Lần này đúng là đủ thẳng thắng. Cô cũng đã nghe hiểu, bất mãn gắt lên: “Chị mới là cún!”

“……”

Lý Hàn Thu vỗ đầu cô một cái. Nghĩ thầm mình phải chú ý đến vấn đề này. Không thể cứ mặc kệ Hồ Lai Lai. Vì thế đổi sang một phương thức càng hấp dẫn hơn.

“Như vậy đi, chúng ta đánh cược. Chỉ cần trong ba tháng tiếp theo em làm được hai điều này thì em thắng. Nếu em thắng, chị liền nói cho em một bí mật của anh chị mà em chắc chắn rất muốn biết. Thế nào?”

Không thể không nói, lời này đúng là đánh trúng vào điểm yếu. Hồ Lai Lai quả nhiên lập tức lên tinh thần. Đập quyển truyện tranh lên giường cái bộp. Không nghĩ tới tên kia thế mà lại dám trộm tàng trữ bí mật. Mà vì cái này gọi là bí mật cho nên dù có tức mấy cuối cùng cô vẫn phải thỏa hiệp.

“Hai điều gì?”

“Thứ nhất, cứ mỗi lần ai đó xảy ra xung đột với anh ấy. Em nhất định phải đánh giá khách quan xem ai đúng để làm ra quyết định. Mà không phải cứ vô điều kiện chọn anh họ chị. Thứ hai, nếu đã đánh giá khách quan mà vẫn cảm thấy anh chị đúng. Vậy phải ép buộc chính mình lựa chọn người kia.”

“Chờ…… Chờ đã!”. Hồ Lai Lai nghe đến hồ đồ. “Ý chị là có đánh chết cũng không được chọn anh ấy?”

“Đúng vậy.”

Lại còn “đúng vậy”?

Cô vừa nghe, thiếu chút nữa dùng toàn bộ quyền lực của xã hội chủ nghĩa đè chết Lý Hàn Thu. Trực giác cho thấy sự việc không hề đơn giản như vậy. Cô lập tức dùng ánh mắt đánh giá Lý Hàn Thu từ trên xuống dưới, cuối cùng kết luận: “Chị có việc gạt em.”

Cô nói đến thập phần khẳng định, sau đó đặt hai tay lên vai Lý Hàn Thu, chất vấn nói: “Nói đi, vì cái gì muốn chơi cái trò đánh cược kì quái này với em?”

Nghe vậy, Lý Hàn Thu khẽ cười nói: “Bởi vì chị thật sự rất muốn nói cho em bí mật này, nhưng lại không muốn cho em tiện nghi.”

“……”

Kỳ thật trực giác Hồ Lai Lai không sai, Lý Hàn Thu xác thật không phải vì nói cái gì bí mật mới cùng cô đánh cược. Chẳng qua là ngụy trang cho ý muốn làm cô học được cách từ từ yếu hoá nguyên tắc “ưu tiên Diệp Mạnh Trầm“.

Đáng tiếc tầng thâm ý này Hồ Lai Lai tạm thời chưa lĩnh hội được. Sau khi nghe xong cô đã bị kích thích phát ra ý chí chiến đấu. Không nhịn được muốn xem một chút rốt cuộc là cái bí mật kinh thiên động địa gì. Thế mà còn phải trả giá lớn như vậy mới được nghe.

“Được, đánh cược thì đánh cược! Chuẩn bị bí mật của chị cho tốt đi, ba tháng sau chúng ta gặp nhau trên sân thượng. Không gặp không về!”

Hồ Lai Lai không hề muốn đi truy cứu ý đồ của Lý Hàn thu. Một ngụm đáp ứng luôn.

Tiếc là ý chí to lớn thì có, nhưng cơ hội gặp Diệp Mạnh Trầm lại không phải cứ tùy lúc là có.

Thẳng đến hôm nay sẵn có nhiệt độ cao của không khí làm nóng cả cảm xúc. Cô thế mà đến trước năm phút đồng hồ. Hiện tại cô đang dừng dưới chân cầu, trên một một chiếc Santana 995. Tiếp nhận buổi huấn luyện nghiêm khắc dành cho sát thủ đường phố chuyên nghiệp.

Hay còn gọi là tập lái xe.

Phải chịu hậu quả của việc sai ngày sinh. Trước đó coi như cô đã ghi danh nhưng cũng không thể thi. Tuy nhiên cô vẫn tự nguyện gia nhập vào lực lượng những người chăm chỉ luyện tập, làm tốt công tác chuẩn bị.

Bởi vậy vào ngày cô đúng tuổi được quy chế cho phép, cô liền đi thi vòng 1. Sau khi thông qua lại lập tức báo danh thi vòng 2.

Cũng chính là ngày mai.

Tuy rằng gấp gáp nhưng cũng may cô đã nắm chắc tới chín phần. Còn dư một phần chính là ở cây cầu cứ “leo lên lại rớt xuống, leo lên lại rớt xuống” này.

Không được, lại rớt.

Không khí trong xe nháy mắt ngưng tụ thành một đoàn. Hồ Lai Lai đang bị kẹt cùng chiếc xe Santana đều cảm thấy xấu hổ. Yên lặng chờ đợi một trận rống giận bùng nổ.

“Nói bao nhiêu lần, nhìn chuẩn mục tiêu, nhìn chuẩn mục tiêu! Cô là không có mắt hay là không có đầu óc vậy hả?!”

Ừ, sợ là vì cô không có lỗ tai đủ dài đi.

Cô nhỏ giọng lầm bầm một câu, che lại đôi tai đang bị tra tấn. Tâm bình khí hòa thương lượng nói: “Thầy, ta có thể nói chuyện nhỏ một chút hay không?”

“Vậy cô có thể đừng tiếp tục bị rớt xuống hay không!”

“……”

Thôi, vẫn là vùi đầu khổ luyện đi.

Hồ Lai Lai không còn ý đồ muốn làm chó từ bỏ thói quen ăn phân nữa. Chuẩn bị lại khiêu chiến một lần. Ai ngờ vừa định buông chân phanh, cửa bên ghế phụ đột nhiên bị mở ra, hai người trong xe không kịp phòng bị. Đặc biệt là thầy giáo huấn luyện.

Vốn dĩ hắn đang thoải mái dễ chịu dựa vào cửa xe. Giờ thì tốt rồi, cả người hắn thẳng tắp đổ về phía sau. Nếu không phải có đai an toàn giữ lại. Chỉ sợ lúc này cái ót đã hôn mặt đất.

Lúc này hắn không thể ngồi lên cũng không thể ngồi về vị trí cũ. Chỉ có thể bảo trì tư thế nửa người trên treo lơ lửng kỳ quái. Một giây sau, xác nhận gương mặt xa lạ đang xuất hiện trong tầm nhìn lúc này chính là hung thủ, không thể hiểu được thốt lên: “Ngươi là ai?”

Tay người đàn ông còn đang đặt trên cửa xe, hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống người huyến luyện viên đang chật vật. Nhưng trên mặt anh không có biểu tình gì, phảng phất ý khinh miệt lười muốn lãng phí thời gian, bình tĩnh nói: “Ông nội ngươi.”

“……”

“Xuống xe.”

Âm thanh lãnh đạm liên tục xen kẽ giữa những hàng chữ không hề khách khí. Mỗi một câu đều cực kì cuồng vọng. Nhưng một chút cũng không làm cho người ta thấy phản cảm. Hoặc là nói anh ấy vốn nên phách lối như vậy. Cuối cùng, những tính chất đặc biệt độc đáo này tập hợp thành một cái tên.

Diệp Mạnh Trầm.

Sau khi những ý tưởng này thành hình trong đầu cô. Không biết bộ vị nam châm bị giấu chỗ nào trong cơ thể Hồ Lai Lai bị đánh thức, đem cô hấp dẫn đi.

Cô lập tức quay đầu, tay chống lên viền ghế phụ, duỗi dài cổ ra bên ngoài hóng. Đáng tiếc chỉ thấy được cái cằm của anh. Tựa như một góc sông băng, lộ ra hàn khí lạnh thấu xương.

Cô còn đang bận nỗ lực xác nhận người kia, không chú ý tới người phụ trách của trường thi lúc này đã chạy tới. Thầy huấn luyện đang giãy giụa nhìn thấy còn cho rằng người trợ giúp của mình đã tới. Không nghĩ tới đối phương chẳng những không dìu hắn lên, ngược lại chỉ tháo đai an toàn rồi nhanh chóng kéo hắn rời khỏi hiện trường.

Hắn bị làm cho đầu óc mê man, đã chạy thật xa mới không phục mà ồn ào: “ Anh Vương, thằng nhóc kia mới là người quấy rối, không phải em! Sao anh phải sợ hắn, trường thi này lại không phải do hắn mở!”

“Nhưng mảnh đất dưới chân mày là của hắn!”

“……”

Thế giới an tĩnh.

Nhưng mà đầu óc Hồ Lai Lai thì không hề an tĩnh. Trên mặt vẫn như cũ là biểu cảm gặp quỷ, còn thân thể thì lại phản ứng rất mau. Thiếu chút nữa đã tháo đai an toàn mà chạy về phía anh. May mắn vào một giây cuối cùng cô đã nhớ ra vụ đánh cược cùng Lý Hàn Thu.

Vì thế cô nhanh chóng tỉnh táo lại, cái đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ một phen xem ai mới là người quan trọng.

Mặc dù ngày mai sẽ phải thi vòng hai. Nhưng thi trượt vẫn có thể thi lại. Còn nếu bỏ lỡ ngày hôm nay Diệp Mạnh Trầm tới tìm cô thì trời mới biết liệu có còn lần sau hay không. Cho nên, người sau mới quan trọng.

Đánh giá như vậy, hẳn đã đủ khách quan đi?

Người lần đầu tiên thực hành nhiệm vụ thao tác còn chưa thuần thục lắm. Đang do dự có nên áp dụng nguyên tắc thứ hai đó là cưỡng bách chính mình lựa chọn người trước hay không. Chợt nghe thấy giọng nói vừa rồi lại lên tiếng: “Bỏ tay ra.”

“Nha?…… Nha!.”

Cô phục hồi tinh thần lại, thấy tầm nhìn vẫn như cũ chỉ có một bóng dáng mơ hồ. Sợ không nhìn thấy anh, lấy lui làm tiến. Nắm tay dịch về sau một chút xíu, đặt trên hộp số ở giữa. Kết quả tiểu tâm tư rất nhanh đã bị nhìn thấu.

“Ngồi hẳn hoi, ưỡn thẳng lưng, dựa vào ghế.”

“…… Nha.”

Thế này thì Hồ Lai Lai đúng là không còn chỗ trốn. Cô rũ đầu xuống, không tình nguyện đem mông dịch trở lại giữa ghế. Vừa nghe tiếng đóng cửa vang lên cô lập tức ngẩng đầu. Thế mà phát hiện Diệp Mạnh Trầm đang ngồi trên ghế phụ.

Có ý gì?

Cô khó hiểu, mà người đàn ông kia cũng không tính đi giải thích. Thấy cô một đầu mồ hôi, cả cổ và làn da đều bị nóng đến mức chuyển thành màu hồng nhạt. Lạnh mặt hỏi: “Ai bảo em đi học lái?.”

“Thu…… Thu Thu ạ.”

Hồ Lai Lai bị hỏi đến ngu ngốc, lúc sau mới kịp phản ứng, đúng sự thật mà trả lời: “Chị ấy nói em là loại cuồng chịu ngược, cực kỳ thích hợp với phong cách dạy học của trường thi này.”

Nghe giọng nói của cô nhẹ nhàng, không có nửa ý tứ cáo trạng. Càng giống như là đang nói về người khác.

Diệp Mạnh Trầm càng không vui, không tiếp lời. Chỉ dùng ánh mắt quan yêu* đồ đần nhìn cô (*quan tâm thương yêu). Nhìn đến mức cô không hiểu sao lại chột dạ.

Không phải là do trời quá nóng làm cảm xúc của anh bị cảm nắng đấy chứ?

Hồ Lai Lai lung tung suy đoán. Sau đó nhanh chóng lấy trong túi xách ra một cái quạt mini. Bấm tốc độ mạnh nhất, hướng anh thổi hô hô. Trấn an nói: “Cái xe này quá kém. Tắt máy liền tắt cả điều hòa, anh tạm chấp nhận dùng cái này nhé.”

Kể cả toàn bộ cửa sổ xe đều mở hết cỡ nhưng không có gió thì trong xe vẫn oi bức như cũ. Giống như cái lồng hấp, thật sự không hề dễ chịu.

Sau khi nói xong, cô mới nhớ tới chính sự, hỏi: “Nhưng sao anh lại tới đây?”

Gió nhẹ từ chiếc quạt mini không đủ để thổi khí nóng trong không gian. Nhưng lại thổi đi một chút áp suất thấp.

Diệp Mạnh Trầm vẫn không nói gì, rũ mắt nhìn chằm chằm tay cô trong giây lát. Sau đó đem quạt chuyển hướng về phía cô. Ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ có tia sáng, trả lời:

“Ăn no rửng mỡ.”

“……”

- ----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhanh chóng đăng chương mới dành tặng cho nhóm cẩu đang hoặc sắp thi lái xe vòng 2:D

Ồ vẫn là nên giải thích chuyện theo đuổi ngược này một chút. Kỳ thật Hồ Lai Lai cũng không phải loại người thiếu ngược. Bởi vì cô biết Diệp Mạnh Trầm đối xử rất tốt với cô cho nên cô mới gắt gao theo đuổi không từ bỏ. Chứ không phải mặc kệ 37 21 cứ quấn chặt lấy. Loại như tình cảm có thể tự cảm nhận được. Mọi người cũng quá gấp gáp rồi.

Lúc này, Diệp Mạnh Trầm bắt lấy tiểu móng vuốt đang sờ loạn trong quần áo mình. Mặt không chút thay đổi nói: “Nghe thấy rồi. Mọi người không cần vội“.

Hồ Lai Lai: “Nha......” TAT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.