CHƯƠNG 7: PHIÊN NGOẠI 1
Một tháng sau đó.
Khi đó, Diệp đại phu đã chính thức “thu lưu” A Hổ, hơn nữa còn dưỡng thành thói quenmỗi sáng sớm mang theo hắn đi dạo chợ sang. Bạch Thuật mặc dù có chút ngại A Hổ ăn nhiều, nhưng nhìn A Hổ mỗi ngày, nửa đêm từ trên núi hái những dược liệu quý giá kia, cũng cảm thấy Diệp đại phu đối với cuộc mua bán này là làm đúng.
A Hổ người thành thật, có thể làm việc tốt (?) (chỗ này cụt quá hem hiểu nên chém vô). Mỗi ngày trời còn chưa sáng, liền chạy lên núi chém chặt hai bó củi lớn đem về, còn hái không ít thảo dược, lung tung ôm thành một bó, treo ở trên đòn gánh. Diệp đại phu lần đầu tiên nhìn thấy hắn đạp thảo dược hỏng bét đến như vậy, tức giận đem hắn đánh cho một trận, sau đó không biết hắn từ nơi nào tìm về cái túi vải, treo ở trên cổ, đem dược thảo đều đặt ở bên trong.
Từ khi A Hổ ở lại, những việc nặng ở hiệu thuốc Diệp gia như là nấu nước, bổ củi, nhóm lửa, đều giao cho hắn, hơn nữa hắn còn có thể giữ nhà. Có lần nửa đêm có trộm, lặng yên không một tiếng động mà vạch trần mái ngói, A Hổ lập tức liền tỉnh dậy.
Trời mưa xuống, mái ngói tiệm thuốc bị dột, A Hổ liền đi lợp lại mái. Diệp đại phu che dù ở trong sân nhìn, liên tục dặn hắn phải cẩn thận, hắn lại một điểm cũng không sợ, ở trên nóc phòng mà bước đi như bay. Diệp đại phu tức giận đến mắng to, ai biết chớp mắt một cái hắn liền từ trên nóc nhảy xuống, một mặt hàm hậu hướng phía Diệp đại phu cười.
Diệp đại phu thường thường đánh hắn.
Tức giận cũng đánh hắn, bị hắn chọc cho phát cười cũng đánh hắn, cũng may Diệp đại phu là dạng thư sinh yếu đuối, nắm đấm không có chút uy lực.
“Diệp đại phu đánh người không đau chút nào…” A Hổ ăn bánh bao thịt nói.
Hiệu thuốc Diệp gia phòng trống không ít, Bạch Thuật lúc bắt đầu không muốn để cho hắn ở lại lâu, liền không cho hắn thu thập gian phòng nào, sau đó đã nghĩ thông suốt, liền chuẩn bị cho hắn một gian phòng, Diệp đại phu vào nhìn nhìn, nhíu mày: “Phòng này ta muốn đem làm phòng chứa dược liệu, không cho hắn ở.”
Thế là A Hổ vẫn là ngủ ở trong phòng Diệp đại phu.
–
Mắt thấy A Hổ sống tại hiệu thuốc Diệp gia cũng đã nửa tháng, nháy mắt liền tới giữa xuân, trên núi Ngọc Bình đâu đâu cũng có hoa núi rực rỡ, một rừng hoa đỗ quyên, hoa thơm chim hót. Diệp đại phu liền quyết định mang theo A Hổ đi du xuân, thuận tiện xem nhà tranh nhỏ của hắn ở trên núi.
A Hổ sợ đến suốt đêm chạy về trên núi mà hỏi hồ ly, đem sự tình ra nói cùng hồ ly, hồ ly phe phẩy quạt, nhẹ như mây gió: “Hắn muốn đến ngươi liền để hắn đến…”
“Nhưng là ta không có nhà tranh…” Chỉ có sơn động.
“Vậy còn không đơn giản, ta cho ngươi biến một cái là được…” Hồ ly có chút ghét bỏ A Hổ: “Có sư phụ dạy dỗ, ngươi một chút phép thuật cũng không học được sao?”
“Ta sẽ đánh nhau.” A Hổ chỉ ở trước mặt Diệp đại phu mới để cho người bắt nạt, ở bên ngoài hắn vẫn là rất phách lối: “Ta còn hái thuốc!”
“Ngươi khỏi nói hái thuốc!” Hồ ly tức đến rơi quạt: “Ngươi cướp Kim Xà quả ta không nói, ai bảo hắn đánh không lại ngươi! Con cáo già Nam sơnkia, giữ nhân sâm hơn 100 năm, ngươi dĩ nhiên lại nhổ cho người ta, ngươi còn chưa phải là yêu quái a!”
“Ta hái thuốc là muốn kiếm tiền lấy vợ!” A Hổ cây ngay không sợ chết đứng.
“Ngươi bây giờ không phải là đã cưới vợ à!” Hồ ly nổi giận.
“Ta phải nuôi lão vợ!” A Hổ càng cây ngay không sợ chết đứng .
Hồ ly đối tên thô lỗ không có biện pháp.
“Quên đi, ta cũng lười quản ngươi. Con cáo già kia vô cùng giảo hoạt, chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút, vạn nhất hắn muốn trả thù ngươi, ngươi liền xong đời…”