Diệp Gia

Chương 7: Chương 7




Đàm Văn ngồi ở quán cà phê đối diện, thấy tôi sắc mặt trầm trọng bước vào cũng không hỏi vì sao, chỉ búng tay thay tôi gọi một ly cà phê. Tôi nói không uống, hãy quay về đội.

Đàm Văn nhàn nhã bảo, sống lúc nào cũng phải đấu tranh, chỉ cần nơi nào còn người thì sẽ còn tội ác, đúng là thời điểm rất tốt để uống cà phê. Tôi nhất thời khó thở, chờ cà phê đưa đến thì thô bạo rót vào miệng, sau đó lạnh lùng: “Đã uống xong, có thể đi rồi.” Đàm Văn cười khẽ bỏ tiền lại, nói không cần thối với người bán hàng gấp gáp đi qua. Tôi trừng mắt liếc cậu ta, nói với người bán vậy hãy thối lại cho tôi, sau đó nói với Đàm Văn: “Đừng có không quý trọng tiền mà bản thân mình liều mạng kiếm ra.” Tôi nói xong, giật mình, tình cảnh tương tự cùng đã từng phát sinh giống hệt trên người tôi và Diệp Gia.

Trong lòng không hiểu sao phiền quá, qua nhiều năm đến vậy, thứ gì trên người là của tôi, thứ gì đã từng là của Diệp Gia đã chẳng thể nói rõ. Chưa bao giờ tôi nghĩ tới Diệp Gia luôn cùng tôi tâm ý tương thông lại cách mình xa đến thế.

Đàm Văn lái xe, cậu ta đã nhận ra cảm xúc của tôi bất thường, cả đường đi đều trầm mặc không nói. Tôi rất biết ơn Đàm Văn đã không hỏi tôi việc tìm hiểu tin tức đến đâu, bởi do căn bản không thu hoạch được gì, cũng không thể nói. Xe dừng lại trước trụ sở, tôi liền nhảy xuống, đến thẳng phòng tư liệu của Diệp Gia.

Tôi nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra, không thấy Diệp Gia trong phòng, tức giận hỏi Tiểu Phong: “Sếp các cậu đâu?”

Tiểu Phong thần sắc cổ quái chỉ ngón trỏ lên trên, tôi sửng sốt, không ngờ rằng Diệp Gia thế mà lại ở sân thượng, chẳng kịp suy nghĩ bèn đẩy cửa hàng lang đi theo cửa an toàn đến sân thượng nơi tầng cao nhất.

Tôi đẩy cửa sắt sân thượng ra, cửa đập vào tường phát ra âm thanh rất lớn, nhưng Diệp Gia đang tựa vào lan can ngay cả đầu cũng chẳng hề nhúc nhích. Lần đầu tiên tôi tức giận với Diệp Gia, đến gần mới phát hiện cậu đang hút thuốc. Hơn nữa nhìn tàn thuốc thì biết cậu đã hút rất lâu.

Với người qua đoạt lấy điếu thuốc trong tay cậu, tôi cắn răng nói: “Ai cho cậu hút thuốc?”

Sau khi ngẩng đầu nhìn tôi thật lâu, đột nhiên cậu lộ ra nụ cười trào phúng, “Vì sao tôi không thể hút thuốc.”

“Bởi vì cậu là Diệp Gia.” Tôi lạnh lùng trả lời.

Vẻ tươi cười của Diệp Gia càng rõ nét hơn, bảo: “Thật kỳ lạ, Tống Dịch Vĩ có thể hút thuốc uống rượu tán gái, Lâm Diệp Gia chỉ có thể giúp anh ta ký những thư đặt hàng chuyển phát nhanh bộ bảo hiểm. Tống Dịch Vĩ có thể liều mạng đổ máu giết người, Lâm Diệp Gia chỉ có thể giúp anh ta lau súng ra trận.” Cậu nhìn tôi, nhẹ chớp mắt, hỏi: “Trong lòng anh, anh cho tôi là gì?”

“Người rất quan trọng.” Chẳng chút nghĩ ngợi tôi trả lời.

Diệp Gia cúi đầu, rồi lại ngẩng lên hỏi lại: “Tôi có ưu điểm gì mà trở thành người quan trọng trong lòng anh.”

Tôi nhất thời có phần mờ mịt nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Gia, trong lòng nghĩ, cậu có khuyết điểm sao, trong tâm tưởng tôi thứ gì của cậu cũng đều là ưu điểm.

Diệp Gia cười, nhẹ giọng hỏi: “Có phải ngoại trừ gương mặt này thì hoàn toàn chẳng còn gì khác. Nếu vậy…” Cậu thản nhiên nói: “Có phải nếu hủy nó đi rồi, anh có thể nhìn thấy thứ gì khác của tôi.” Nói xong cậu chanh chóng giật lấy tàn thuốc còn đang cháy trong tay tôi, đưa tới trên mặt.

Phản ứng tôi chưa từng mau lẹ đến thế, ngay tại thời khắc trước khi tàn thuốc ấy chạm vào mặt Diệp Gia, tôi đã nhanh hơn một bước đứng trước mặt cậu, tàn thuốc cháy trên mu bàn tay tôi, bốc lên một trận khói nhẹ. Vậy mà tôi không thấy đau, chỉ cảm thấy phía sau hơi lạnh bốc lên, trên lưng vô thức ra một thân mồ hôi lạnh.

Diệp Gia có lẽ không nghĩ tới sẽ thành như vậy, gương mặt tái nhợt vứt bỏ tàn thuốc trong tay mình. Tôi hung tợn trừng mắt nhìn cậu, bất ngờ duỗi tay ra tóm lấy cổ tay cậu, kéo cậu thẳng đến phòng tôi ném trên ghế sa lon. Tôi cũng chẳng kịp để tâm xem có ai nhìn thấy hay không, nhưng tôi biết tiếng mình quát tháo đủ để chấn động cả tầng lầu.

Tựa ba năm trước, tôi véo lấy hai gò má cậu, buộc cậu nhìn vào mắt tôi. “Diệp Gia, nói cho tôi biết rốt cuộc cậu muốn gì, nói đi, tôi sẽ thỏa mãn cậu!”

Diệp Gia rũ mi mắt xuống, trầm mặc sau một lúc lâu, nói: “Anh luôn biết. Tôi muốn vào tổ hành động.”

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc không thôi, vậy mà tôi nghĩ Diệp Gia đã sớm quen cuộc sống như thế, quen cách làm việc như thế mà chưa từng nghĩ rằng cậu tâm tâm niệm niệm muốn vào tổ hành động. “Nếu tôi nói không?” Tôi cắn răng hỏi.

Lại là giây phút nặng nề trôi qua, Diệp Gia mới chậm rãi đáp: “Anh nên biết toàn bộ mạng lưới tình báo của anh đều là do tôi thành lập, nếu tôi nói từ ngày mai sẽ cho họ bắt đầu biến mất một tuần, anh sẽ làm gì?”

“Cậu uy hiếp tôi!” Nếu nói là khó có thể tin, không bằng nói cảm giác tôi giống sự đau đớn như có thứ gì đẽo đục lấy tim mình. Diệp Gia đã đơn giản nhắm mắt lại, cậu nói: “Tôi dựa vào cái gì mà cứ phải luôn ở dưới anh, tôi có chỗ nào không bằng anh.”

Tôi chậm rãi rút bàn tay vẫn giữ chặt hai gò má cậu về, vì ngón tay tôi đã bắt đầu run rẩy không ngừng. Tôi không thể tin được đây là Diệp Gia tôi vẫn phải bảo vệ, vì cậu tôi có thể không chút do dự bỏ qua hết thảy của mình. Phải, hết thảy. Dục vọng, hạnh phúc, thậm chí còn cả mạng sống. Cố hết sức ổn định thanh âm, tôi nói: “Cậu nói thật sao, Diệp Gia, mở to mắt trả lời tôi.”

Chậm rãi, Diệp Gia mở hai mắt, ánh mắt cậu rất trong và rất kiên định, cậu nói: “Anh biết đáp án mà, phải không.” Tôi nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt khiến tôi tưởng như chết chìm, đôi mắt trong veo nhưng rất đen và sâu thẳm. Chúng tôi cứ nhìn nhau lâu như thế, ánh mắt Diệp Gia vẫn cứ mãi thủy chung kiên định, như ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Nhưng chẳng qua chỉ mới ba năm mà thôi, vậy mà đã thương hải tang điền, vật đổi sao dời, cuối cùng tôi thỏa hiệp.

Lúc Diệp Gia đi tới cửa, tôi nói: “Tôi nếu đã đồng ý cho cậu vào tổ hành động, cậu cũng nên nói cho tôi biết. Rốt cuộc cậu có được tin tức gì từ Susan.”

Diệp Gia đưa lưng về phía tôi, nhẹ nhàng cười sau đó lấy tay kéo cửa, nói: “Nếu tôi cho anh biết, kỳ thật tôi cái gì cũng không biết, anh cũng sẽ không tin tôi, phải không?” Sau đó cậu đè thấp thanh âm nói: “Tôi thật chẳng biết gì, lúc tôi đến, cô ấy đã chết.” Cậu mở cửa, ra ngoài.

Tiếng cửa tự động đóng lại chặn đi tiếng bước chân của Diệp Gia. Tôi ngơ ngác ngồi, năm nay là năm nào, vì sao mọi chuyện lại thay đổi khôn lường, chẳng qua tất cả đã là cát bụi. Cũng không biết ngồi bao lâu, sắc trời dần chuyển tối, tôi nhìn không trung ngoài kia dần tối đi, rồi nhìn bóng dáng Diệp Gia vội vàng tan tầm ngoài cửa sổ. Kiềm lại không được, tôi nhẹ bước lùi về sau, sợ cậu quay đầu lại sẽ bắt gặp tôi chăm chú nhìn bóng lưng cậu. Nhưng cậu chẳng có nửa phần chần chừ, không hề dừng bước đi khỏi cửa. Nhất định là cậu hối hả đến nơi mẹ con Đồng Úy, tôi nghĩ.

Nhìn mãi đến khi bóng lưng kia biến mất, tôi chợt phát hiện bản thân mình thế mà bắt đầu oán hận Diệp Gia. Loại xúc cảm ấy khiến tôi sợ run cả người, tôi chưa từng dám tưởng tượng có một ngày, tôi sẽ hận Diệp Gia. Nhưng ngày như thế cứ bất thình lình mà đến, ngoảnh đầu nhìn lại cứ như mọi thứ đều dẫn đến một ngày tôi sẽ hận cậu. Có lẽ bắt đầu của chúng tôi chính là muốn cả hai sau này oán hận lẫn nhau.

Rất nhanh tôi thông báo tin tôi điều Diệp Gia vào tổ hành động, chưa từng có ai tỏ vẻ nghi hoặc với quyết định của tôi. Lúc trước khi để Diệp Gia đi phòng tư liệu, người đã từng gặp qua cậu cũng chẳng hoài nghi vì sao cậu lại đến nơi đó. Cũng tương tự thế, những đồng nghiệp thấy qua biểu hiện của cậu trên du thuyền cũng không hoài nghi việc hiện tại cậu đến tổ hành động.

Tuy trên danh nghĩa tôi điều Diệp Gia tới đó, nhưng trong phòng làm việc của tổ hành động chúng tôi chưa có chỗ trống cho cậu, thế là cậu vẫn còn đến phòng tư liệu làm việc. Không biết vì sao, từ ngày đó tôi bắt đầu tránh gặp Diệp Gia. Chỉ là càng lảng tránh, tôi lại càng muốn gặp cậu, nhưng đồng thời cậu cũng lảng tránh tôi.

Trước kia Diệp Gia có thói quen ngủ trưa, trưa nào cũng chạy tới trên ghế sa lon của tôi ngủ một lúc. Đối với từng tư thế ngủ của cậu, trong lòng tôi ý niệm gì đều có, nuốn nói tôi đã từng có ý đồ xấu xa với cậu cũng không phải quá. Nhưng nếu không thấy cậu, tôi phát hiện mình nghĩ đến nhiều nhất là khuôn mặt cậu tươi cười, khuôn mặt chẳng bị trần tục ô nhiễm. Nghĩ như vậy, lại nhớ tới bản thân tựa hồ đã lâu lắm chưa gặp Diệp Gia cười, chỉ thấy mỗi chiêu bài tươi cười lãnh đạm của cậu.

Nhiệm vụ đầu tiên khi Diệp Gia tham gia tổ hành động chính là cùng áp giải King đi tòa án. Đây thật sự là cách làm mất nhiều hơn được, tôi cũng không cảm thấy kẻ như King có giá trị gì đáng để công khai xét xử, gã ta thích hợp hơn cho việc bí mật giam giữ, chỉ cần còn giữ gã, K sẽ thủy chung kiêng kị chúng tôi vài phần. Công khai xét xử hắn, vớt được chút hư danh, nhưng lại giảm bớt giá trị thực dụng, hơn nữa gia tăng gánh nặng cho tổ chống buôn lậu nhiều hơn. Chúng tôi vốn dĩ có thể dùng lực lượng để đối phó với bọn buôn ma túy sắp đổ bộ, vậy mà giờ đây tất cả phải được điều đi canh giữ King.

Trên đường K sẽ có hành động, tôi sớm có chuẩn bị tâm lý. Vừa ra đường cao tốc, chúng tôi liền trông thấy hai chiếc xe của bọn cướp được trang bị đầy đủ, xe của bọn tôi cũng bị ngăn lại chỗ rẽ. Hai bên khai hỏa, vì tính ích kỷ của bản thân mà lúc cùng Đàm Văn bọn họ lao ra, tôi ra lệnh Diệp Gia ở lại trông coi King. Chúng tôi liều mạng ép những kẻ đối diện đến nơi trống trải, không cho chúng bắn tới được những chiếc xe phía sau.

Đã sớm có chuẩn bị, cảnh sát đánh hai chiếc xe của bọn cướp ở phía đối diện tan nát, ngay lúc tôi vung tay lên ra hiệu tất cả xông tới trước tiêu diệt, bất chợt nghe thấy tiếng Đàm Văn bên cạnh gào lên khàn cả giọng: “Diệp Gia, mau ra khỏi xe!”

Quay đầu lại, tôi nhìn thấy trên đường cao tốc cách khoảng hơn mười chiếc xe cảnh sát của chúng tôi, một chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại, trong xe là một gã đàn ông với một kíp thuốc nổ trong tay. Bỗng nhiên tôi ý thức được, những người này không phải là tới cứu King mà ngược lại, chúng đến là muốn mạng gã. Lúc Đàm Văn điên cuồng gào lên, Diệp Gia đã nhoài nửa người ra cửa sổ, cả người cậu song song với xe, súng trong tay nhắm thẳng gã đàn ông nọ. Tôi đã chẳng thể kiềm chế, gào thét điên cuồng như Đàm Văn kêu Diệp Gia ra khỏi xe, trong tâm trí đã không còn nghĩ được gì. Dù biết Diệp Gia có thể bắn trúng gã kia, nhưng khối thuốc nỗ trong tay gã cũng có thể khiến cậu và King nổ nát vụn. Chỉ thấy ngay tại thời điểm khối thuốc nổ được mở chốt nhắm vào xe cảnh sát, Diệp Gia nổ súng bắn, viên đạn trúng ngay nóng súng trên tay gã. Ngay thời điểm chỉ mành treo chuông, tay tên cầm thuốc nổ run lên, thuốc nổ rơi lệch vào ngay hai chiếc xe bọn cướp, nổ mạnh, làm chết người một nhà. Ngay sau đó phát súng thứ hai của Diệp Gia bắn trúng trán tên cầm thuốc nổ, sau đó súng trong tay cậu bắn liên tục vào xe, như thế thì dù trong xe còn có người nào, bị tập kích như vậy phỏng chừng cũng không còn ai sống.

Cả người tôi hệt như bị hạ đường huyết, ngồi phịch xuống đất, Đàm Văn cười tươi nói: “Diệp Gia đội các anh thật đúng là bảo vật, bắn súng quá tuyệt!” Tôi cười khổ, vừa tới đội thì Diệp Gia đã biểu diễn ngay trước mặt cho tôi xem. Lúc ấy ánh mắt cậu không hề cô đơn, sao tôi chẳng phát giác chứ. Trong lòng còn mừng thầm, chỉ biết tự nói với mình Diệp Gia thật tốt, tự biết cậu là chỗ khiến người khiếp sợ. Tôi bất ngờ đứng dậy, biết cuộc chiến đã kết thúc, bèn phiền muộn ra lệnh: “Toàn thể thu đội!”

King có vẻ rất bình tĩnh, gã vẫn không ngừng cao thấp đánh giá Diệp Gia, lúc bị áp ra khỏi xe cảnh sát thì quay đầu lại, nói với cậu, người gương mặt vẫn thủy chung không chút thay đổi: “Thuật bắn súng thật tốt.” Sau khi xét xử xong, chúng tôi áp giải gã quay về tù, ánh mắt gã vẫn sáng lên mà chăm chăm nhìn Diệp Gia, chẳng qua từ đầu đến cuối không hề mở miệng lần nữa.

Tập đoàn luật sư khổng lồ của King khiến chúng tôi – bên công tố viên gặp rất nhiều phiền phức, vụ giao dịch thuốc phiện phát sinh trên vùng biển quốc tế, thế nên tuy người là chúng tôi bắt, nhưng luật quốc gia không nói ai bắt thì người đó được xét xử, huống chi gã cũng không phải công dân của bọn tôi. Muốn nói đến tội của King, bắn chết mười lần còn chưa đủ. Nhưng hiện tại có kẻ lý luận về điều lệ đưa phạm nhân về nước xét xử, vừa nghe chỉ biết vụ án này sẽ vẫn chưa chấm dứt.

Thông qua một ít tin tức phản hồi, chúng tôi biết được tổ chức buôn lậu thuốc phiện muốn xử lý King không phải K mà là tổ chức hoàn toàn khác. Sau khi trở về, các đồng nghiệp đều càu nhàu trên hội nghị, nói như vậy còn ra thể thống gì, nếu cứ mãi thẩm tra như vậy, họ và toàn bộ người của đại đối chống buôn lậu không phải đều trở thành vệ sĩ riêng của King hay sao. Thấy Diệp Gia cúi đầu không nói, tôi liền hỏi cậu có ý kiến gì không. Diệp Gia thản nhiên đáp, các anh không đi, vậy để tôi đi là được, chỉ cần một mình tôi. Tôi không biết Diệp Gia vì sao lại nói thế, lời cậu khiến những người lên tiếng lúc nãy đều nghẹn lại. Tôi bèn chuyển đề tài đến vụ giao dịch thuốc phiện kia, Diệp Gia vẫn mãi trầm mặc không nói, cũng không biết trong đầu cậu suy nghĩ điều gì.

Sau khi hội nghị kết thúc, Đàm Văn đem tới một tin tức tốt, tổ chức buôn lậu thuốc phiện Tây Âu đi vòng qua Hồng Kông bị bắt được. Tuy nói tai họa ngầm vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, nhưng cuối cùng giảm được một gánh nặng. Tâm tình tôi đang hậm hực cũng chuyển biến tốt đẹp, vì thế cùng Đàm Văn vừa nói vừa cười quay về văn phòng, tính toán bố trí binh lực một lần nữa, và rồi trong hành lang đụng phải Diệp Gia đúng giờ tan tầm. Tôi phát giác nụ cười trên mặt mình không tự chủ được cứng lại. Diệp Gia ảm đảm cười với chúng tôi, sau đó liền đi lướt qua. Lúc cậu đi qua cạnh tôi, tôi thoảng như ngửi thấy được thứ mùi như có như không trên người cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.