Diệp Hữu Khô Vinh

Chương 11: Chương 11




Quá trình Khâu Thành thẳng thắn được ghi hình lại, Cố Diệp Canh nhốt chính mình trong thư phòng kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, ánh mắt thê lương trống không nhìn vào cái khoảng mười năm trước, lúc Vinh Quân vẫn còn là chàng trai 21 tuổi.

Vinh Quân diện một bộ quần áo sặc sỡ, dưới ánh mặt trời xoay người, phất tay nhìn hắn, lộ ra cái răng nanh tinh nghịch.

Nụ cười kia cứ như con dao bén nhọn đâm vào mắt hắn.

Quý Chu Hành đẩy cửa vào, ném USB trên tay cho hắn, “Khâu Thành có một đoạn ghi âm trò chuyện cùng Chu Dật, em đã nghe, Khâu Thành không có nói dối, người hãm hại Vinh Quân quả thật là Chu Dật. Vậy anh định làm gì? Trực tiếp bắt Chu Dật đến xin lỗi Vinh Quân, hay là đem chứng cứ giao cho quân đội làm sáng tỏ chân tướng?”

Thư phòng không có mở đèn, rèm cửa sổ dày chặn lại cái nắng gắt của ngày hè, ánh sáng màn hình ánh sáng rọi vào gương mặt lạnh lùng của Cố Diệp Canh, làm cho ánh mắt của hắn càng hiện ra tia nham hiêm.

Lúc lâu sau hắn mới đứng dậy, “Đều không được.”

“Tại sao?”

“Tạm thời không thể nói cho Vinh Quân nghe.”

Quý Chu Hành ngẩn ra, gấp gáp hỏi: “Anh định để anh ta cả đời mang danh ‘Xâm phạm vị thành niên’?”

Cố Diệp Canh nhắm mắt lại.

“Đ*!” Quý Chu Hành bỗng nhiên phản ứng lại, “Lẽ nào anh không nỡ ra tay với Chu Dật? Con mẹ nó anh …”

“Anh còn hận đến muốn bắn chết hắn nữa.” Cố Diệp Canh quay đầu lại, cả người sát khí.

“Vậy anh sao không chịu nói?”

“Hiện tại nếu nói chuyện phát sinh năm đó cho Vinh Quân nghe, chỉ có làm tổn thương em ấy lần nữa.” Cố Diệp Canh nhẹ giọng than thở, “Chu Hành, cậu không biết Vinh Quân năm đó chói mắt rực rỡ, tương lai sáng lạn như thế nào đâu, nhưng tôi biết rất rõ. Mười năm này, Vinh Quân đã chấp nhận cái ‘Sai’ kia, nỗ lực gian nan đi về phía trước. Hiện tại nếu như anh nói cho em ấy biết — Vinh Quân, em bị người ta bày mưu hãm hại, cuộc đời của em vốn không nên thành ra như vậy, cả đời này của em bị người ta hại đến nát tan. Vinh Quân sẽ làm sao? Có thể hay tiếp thu nổi hay không? Có khi nào em ấy không chịu được liền điên luôn hay không?”

Quý Chu Hành á khẩu không trả lời được.

“Em ấy chắc chắn sẽ điên dại.” Giọng Cố Diệp Canh trầm đi mấy phần, “Hiện tại coi như nếu anh bắt Khâu Thành cùng Chu Dật quỳ trước mặt Vinh Quân nhận sai, cung cấp bằng chứng cho cơ quan chứng minh vô tội, có thể thay đổi được gì sao? Cho Vinh Quân nghĩ rằng bản thân không xâm phạm người, mà là bị người ta hại? Để cho người khác biết tương lai của em ấy không phải do em ấy tự hủy, mà là bị người ta hại?”

Cố Diệp Canh lắc đầu, “Cái đó chỉ là vết dao đâm vào vết thương đang dần khép miệng của Vinh Quân mà thôi.”

“Cứ tính để như vậy?” Quý Chu Hành cau mày, một lát sau gợi lên nụ cười lạnh, “Anh muốn buông tha cho Chu Dật?”

“Không. Anh có kế hoạch của riêng mình.”

“Em không tin! Anh chính là vì không bỏ được Chu Dật!”

Cố Diệp Canh cười khổ, “Người anh không bỏ xuống được, chỉ có Vinh Quân.”

Quý Chu Hành đưa ngón trỏ ra, cách một khoảng chỉ vào mặt hắn, “Chuyện năm đó, cũng có một phần lỗi của em, nếu như anh không định đòi lại chút gì cho Vinh Quân, vậy thì để em tự mình ra tay.”

“Cậu đừng hồ đồ.” Cố Diệp Canh lạnh lùng nói, “Khi nào cần giúp anh sẽ tìm Ngôn Thịnh hỗ trợ, hiện tại Vinh Quân làm việc Tinh Hoàn, nhờ cậu để ý một chút, đừng để cho ai bắt nạt Vinh Quân.”

Quý Chu Hành đè lại khóe môi, một lát sau lại nói: “Thân thể của anh ta có thể khôi phục như cũ không?”

Cố Diệp Canh nhìn khoảng trống tối tăm “Chỉ mong có thể.”

“Nếu như không thể?”

“Vậy anh sẽ không để cho Vinh Quân chịu thêm thương tổn nào.”

Chơp mắt một cái, Vinh Quân đã kàm việc ở Tinh Hoàn được nửa tháng. Diêu Diệp vẫn chưa trở về, nhưng anh cũng có gặp mặt y qua buổi trò chuyện video call. Hằng tuần anh đều bị Cố Diệp Canh đi khám bệnh đông y, còn mua mấy bao lớn bao nhỏ dược liệu quý giá.

Đối với anh mà nói, những ngày tháng này trải qua vô cùng bình yên. Nhưng đối với nhím nghệ sỹ quản lý Tinh Hoàn mà nói, gần đây lại nghe tin bát quái của một người.

Có người nói — vị tổng tài Quý Chu Hành quanh năm không quản chuyện có thể tháo xuống được luôn rồi, bây giờ mỗi ngày Cố tiên sinh đều đến dò xét công ty.

“Nhất định là như vậy, tuy là Cố tiên sinh trước đây cũng tới, nhưng chưa từng tới nhiều như vậy!”

“Đúng rồi, Cố tiên sinh bận rộn như vậy chắc là đến thăm Hải Lê đó?”

“Khẳng định không liên quan tới Hải Lê, mấy người không phát hiện sao, cái tên tiểu tiện nhân đó đã hết được sủng ái rồi!”

“Ồ? Không thể nào!”

“Làm sao không tgể nào chứ? Trước đây gắn nói chuyện với ai cũng hất nặt lên trời giọng điệu ra lệnh? Gần đây tự dưng biến thành bộ dạng oán phụ, chắc là bị Cố tiên sinh đày vào lãnh cung rồi.”

“Oa! Vậy có phải là tôi có cơ hội rồi không? Trời ơi vị Cố tiên sinh kia!”

“Thôi đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”

Vinh Quân mới đến, hơn nữa anh còn đanh lo lắng gặp phải Hải Lê nên tay chân lóng ngóng, ở công ty chỉ đợi bên trong phòng làm việc của đoàn đội Diêu Diệp, nghiêm túc chỉnh lý các văn kiện quản lý đưa cho, từ chối không tham gia đàm tiếu, biết thân biết phận, làm xong thì chủ động cùng Phùng Lậpđánh báo cáo, còn hỏi có ai có việc cần nhờ giúp hay không.

Phùng Lậplà người quản lý đứng đầu trong Tinh Hoàn, công phu ghê gớm nhất chính là nghe lời đoán ý. Lúc trước Từ Phàm dẫn Vinh Quân một thân chất phác dáng vẻ đưa tới đòan đội của Diêu Diệp, y liền hiểu rõ người này không chỉ đơn giản như vẻ ngoài, cho nên công việc chỉ tượng trưng đưa cho, không dám làm cho anh mệt, những chuyện như tăng ca không bao giờ xảy ra.

Tính tình Vinh Quân hướng nội, tuy không quen việc mình quá rảnh, nhưng cũng sẽ không nhiệt tình nhận việc hoặc là nói chuyện phiếm. Lúc người khác ngồi chơi điện thoại di động, anh đều ngồi im ở vị trí của mình, lật xem một quyển Anh ngữ lớp 11 ghi đầy chú thích.

Bách Doãn trời sinh thông minh lại còn chăm chỉ, ngoại trừ ngữ văn, các môn khác đều vô cùng xuất sắc, bây giờ đã không còn dùng tới sách giáo khoa. Vinh Quân biết đầu óc mình có vấn đề, nghe người ta bảo nói nhiều nhìn nhiều sách sẽ tiến bộ, mấy cúôn sách ở ngoài giá quá đắt, anh không nỡ mua, những năm gần đây hay “Cướp đoạt” những cuốn sách Bách Doãn không dùng tới để nhìn một chut.

Sách lý hoá xem không hiểu, cũng không sao.

Tuy rằng Ngữ văn có thể xem hiểu, nhưng mà mấy cái “tư tưởng văn chương” không có chú thích lại, càng đọc càng thấy mệt, anh biết đầu óc kỳ quái của mình đã không còn cách cứu hữa, mãi đến tận lúc Bách Doãn lên lớp 9 mới vứt một bài kiểm tra tòan dấu đỏ, phê bình nói: “Sau này anh đừng đọc sách ngữ văn, em thông minh như vậy còn làm sai, anh tổn thương làm gì? Xem sách tiếng Anh đi, trên sách giáo khoa có chú thích rất tỉ mỉ.. Nếu anh có khả năng thì có thể họ khóa Bối Bối, tiếng anh rất thực dụng, học thuộc lòng từ đơn trong sách cũng ó thể giúp trí tuệ khôi phùc.”

Tư ba năm trước Vinh Quân đã bắt đầu tự học tiếng anh trung học, mỗi buổi tối cùng Bách Doãn chen chúc nhau dùng chung một cái đèn, Bách Doãn làm bài tập, anh im lặng xoay lưng học từ, đến nay đã gặm xong tất cả tài liệu tiếng anh sơ cấp cùng lượng lớn bài tập, mấy hôm trước mới vừa học xong nội dung cao nhât.

Lúc mới học vô cùng vất vả, không nhớ được từ đơn, phát âm cũng không chuẩn, trong nhà lại không có máy điều hoà không khí, chỉ có một cái quạt máy vang vọng. Mùa hè nhiệt độ cao, anh thường xuyên nhớ không ra, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nhưng ý nghĩ “Cứ thế từ bỏ” vẫn chưa từng xuất hiễn.

Đã có thể học thuộc lòng, bây giờ tuy rằng anh vẫn còn có chút trì độn, nhưng trình độ đã tốt hơn nhiều so với ba năm trước.

Cố Diệp Canh thường xuyên đến nhìn anh, không phải mỗi lần đến đều nói cho anh biết mà thường chỉ đứng ở xa xa nhìn một chút, gọi điện thoại hỏi anh uống thuốc đúng hạn hay không.

Tuy rằng sợ đắng, mà thuốc Đông y phải uống một ngày ba lần, nhưng anh chưa từng bỏ một lần nào.

Vừa là vì thân thể của chính mình suy nghĩ, cũng là vì không muốn phụ lòng tốt của Cố Diệp Canh.

Anh chỉ cảm thấy có chút lúng túng khi uống thuốc ở công ty.

Thuốc Đông y vị rất nồng, thân thể anh lại yếu, không thể uống thuốc nguội lạnh vì vậy phải tới phòng nghỉ ngơi bỏ vào lò vi ba mà hâm lại.

Buổi chiều trong phòng nghỉ ngơi thường có đồng nghiệp chợp mắt hoặc cùng nói chuyện phiếm, mỗi khi vị thuốc Đông y vị tỏa ra làm rất nhiều người đều cau mày. Anh băn khoăn, xin lỗi liên tiếp, nhưng vẫn thường xuyên bắt gặp những ánh nhìn khinh thường.

Anhkhông kể chuyện đó cho Cố Diệp Canh — loại chuyện nhỏ này đối với anh mà nói căn bản không tính là khổ gì, có lần Tiêu Hủ gọi điện thoại cho anh, hỏi đang làm gì thế. Lúc đó anh mới vừa uống hết thuốc Đông y, đắng thắt đến đầu lưỡi, tùy ý nói câu “Uống thuốc Đông y, quá ngọy”, sau lần đó, Tiêu Hủ tự mình đưa tới bánh ngọt ba ngày liên tiếp.

Tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu làm đến mức quá phô trương, thậm chí lần thứ ba đưa bánh ngọt còn tặng kèm cho anh một đóa hoa hồng.

Cố Diệp Canh đi công tác trở về, đầu tiên không về tập đoàn An Nhạc cũng không về nhà, trực tiếp dẫn Vinh Quân đi xem mạch. Vinh Quân cầm bánh ngọt cùng hoa đi tới, nhìn thấy hắn liền gia tăng bước chân chạy đến.

“Đây là gì?” Cố Diệp Canh cầm lấy hoa đặt vào ghế ngồi sau, vừa liếc mắt đã nhìn ra giá cành hoa này không hề rẻ.

Vinh Quân ngồi vào ghế phụ, lo lắng bánh ngọt trong lúc di chuyển sẽ bị hỏng cho nên khăng khăng muốn chính mình ôm, thành thật trả lời nói: “Tiêu Hủ đưa.”

Thái dương Cố Diệp Canh nảy lên một cái, một giây sau vô cùng tự nhiên mà nghiêng người sang thắt dây an toàn cho Vinh Quân, “Tại sao hắn ta lại đột nhiên tặng hoa cùng bánh ngọt cho em?”

“Hoa… Tiêu Hủ nói là thuận tiện mua.” Vinh Quân ôm hộp bánh ngọt, có chút ngượng ngùng, “Bánh ngọt là bởi vì ngày hôm trước tôi không cẩn thận nói với anh ấy là thuốc Đông y quá đắng.”

Cố Diệp Canh vững vàng lái xe, cười nói: “Thuốc đắng dã tật, kiên trì một chút.”

“Ừ” Vinh Quân thành khẩn gật đầu, “Tôi biết rôi.”

Lái được tầm một phút, Cố Diệp Canh đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, tốt nhất là nên ăn ít bánh ngọt, nhiều đường không tốt với thân thể, em còn đang uống thuốc Đông y, việc ăn uống cần đặc biệt chú ý, đồ quá ngọt sẽ ảnh hưởng công hiệu của thuốc.”

Vinh Quân cúi đầu nhìn bánh ngọt, “Tôi cũng không ăn nhiều, lúc trước Tiêu Hủ tặng tôi cũng đem chia đều cho đồng nghiệp. Cái này là vị Bách Doãn yêu thích, em ấy học tập khổ cực, ngủ rất trễ, tôi muốn mua cho em ấy chút đồ ăn khuya. À… Thuốc Đông y thật sự là quá đằng.”

Vưa nghe nói Tiêu Hủ không chỉ đưa một lần, Cố Diệp Canh theo bản năng nhíu mày lại, sau đó nhỏ giọng thở dài — nghĩ đến nguyên nhân Vinh Quân sợ vị đắng bây giờ lại phải chiến đấu lâu dài đống thuốc này, không khỏi đau lòng, nhất thời không còn tâm tư tiếp tục ăn dấm chua cùng Tiêu Hủ nữa, ngược lại không giải thích được có một cảm giác cảm có thêm một người quan tâm Vinh Quân có thể xem là một chuyện tốt.

Suy nghĩ này đối với hắn vừa buồn cười vừa hoang đường, dư quang thoáng nhìn gò má gầy gò của Vinh Quân, lại cảm thấy cười không nổi nữa.

Xem mạch xong xem tới lưỡi, vị bác sĩ lớn tuổi nhìn Vinh Quân xong liền nhìn Cố Diệp Canh, cuối dùng ánh mắt chuyển sang Cố Diệp Canh nói, “Lúc uống thuốc phải ăn kiêng, không ăn cay không được ăn đồ nhiều mỡ hoặc quá ngọt, sao cậu không giám sát bệnh nhân?”

Cố Diệp Canh và Vinh Quân có hơi sửng sốt.

Bác sĩ rên một tiếng, nhìn về phía Vinh Quân, “Gần đây mới ăn đồ ngọt phải không? Lưỡi của cậu không lừa được tôi đâu.”

Vinh Quân ngồi thẳng, kinh ngạc nhìn bác sĩ.

“Là tôi không đúng.” Cố Diệp Canh nói: “Bác sĩ Tần, thuốc ngài đưa quá đắng, tôi có cân nhắc qua, nếu em ấy uống hết sẽ cho một viên kẹo ngậm.”

Bác sĩ nhíu mày, ngữ khí ôn hòa đi mấy phần, vỗ vỗ mu bàn tay Vinh Quân, ngữ trọng tâm trường nói: “Chàng trai, điều trị bằng đông y chính là một quá trình dài dằng dặc, quả thực thuốc rất đắng, nếu như cậu không chịu được, sau khi uống xong có thể ăn chút kẹo, hết đắng liền nhổ ra, không nên ăn cả viên.”

Mu bàn tay bị đụng chạm có chút nóng, trong lòng Vinh Quân vô cùng ấm áp, nghiêm túc gật đầu, “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!”

Sau khi về nhà, Vinh Quân tặng lại hoa hồng cho cô đầu bếp, Bách Doãn nhận lấy túi thuốc rừ tay Cố Diệp Canh định đem vào nhà bếp, liền thấy bánh ngọt đặt trên bàn.

“Anh, bánh ngọt này là của ẩi?”

“Buổi tối em có đói bụng thì ăn đi.”

“Không phải ý này, em hỏi là cái bánh ngọt này là từ đâu tới, Cố tiên sinh mua ha?”

Buổi tối Cố Diệp Canh không bận chuyện gì đang định lưu lại ăn cơm, vừa nghe xong ánh mắt chậm rãi tối sầm lại.

“Tiêu Hủ mua.” Vinh Quân thúc cậu một cái: “Nhanh chóng bỏ vào tủ lạnh, sáng mai có thể làm bữa sáng.”

Bách Doãn một tay ôm dược liệu một tay cầm bánh ngọt, lúc quay người đột nhiên gọi một tiếng “Anh.”

“Hả?”

Bách Doãn hạ thấp giọng mình, “Tuy rằng tiểu thiếu gia họ Tiêu cùng Cố tiên sinh chăm sóc chúng ta, nhưng anh có phát hiện hai người đó kỳ lạ không?”

“Chớ nói nhảm.” Vinh Quân hiển nhiên biết cậu nói sai, “Bọn họ đều là người tốt.”

“Em có ý đó đâu.” Bách Doãn “Xì” một tiếng, thân mật đâm đâm gáy của anh, “Tất cả Cố Diệp Canh cho anh đều là ‘Đắng’, còn Tiêu Hủ là ‘Ngọt’.”

Cố Diệp Canh nhìn hai người kề tai nói nhỏ, lúc nghe thấy trong lòng có chút mất mát.

Tuy rằng Bách Doãn nói chuyện không cố ý, nhưng những thứ hắn dành cho Vinh Quân đúng là chỉ có hai chữ đắng cay.

Nhưng mà mấy giây sau, âm thanh sáng chói của Vinh Quân kích thích màng nhĩ của hắn, thậm chí xuyên qua dòng máu chảy đến tim.

“Diệp Canh là vì tốt cho anh.”

Dần dần, bên trong Tinh Hiàn truyền tin bát quái của Vinh Quân, nói anh câu được Tiêu thiếu gia, là gián điệp giải trí Ngân Hà phái tới, thông qua Hải Lê leo lên giường Cố tiên sinh, là một tiểu nhân trăm phần trăm.

Tin bát quái lưu truyề đến mức sôi sùng sục, nhưng anh biết thân biết phận, không có tâm nhãn gì. Chuyện tin đồn ngay cả Quý Chu Hành cũng biết, anh lại chẳng hay gì, mỗi ngày cần cù chăm chỉ làm việc, không cho Tiêu Hủ đến đưa bánh ngọt cùng hoa nữa.

Bánh ngọt không thể ăn, hoa hồng cũng không thể lãng phí.

Trong số mệnh có quý nhân giúp đỡ tất nhiên sẽ vui vẻ, thế nhưng việc thị sủng sinh kiêu tuyệt đối không phải bản tính của anh.

Quý Chu Hành để Từ Phàm đi xử lý chuyện này, tiện đường hỏi thăm một chút động cơ Tiêu Hủ giới thiệu việc làm cho Vinh. Sau mới biết Tiêu thiếu gia chướng mắt mấy minh tinh trong Ngân Hà, mới nhờ một vị nữ ở Tinh Hoàn nhét Vinh Quân vào, còn chưa kịp biết rõ Vinh Quân theo ai, công tác ra sao liền bị đạp đi ra nước ngoài công tác, mãi đến khi về nước đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, mới biết Vinh Quân đã bị Hải Lê đuổi việc rồi.

Từ Phàm dùng danh nghĩa Quý Chu Hành nhanh chóng dập tắt bát quái, sau đó báo cáo Quý Chu Hành, nói oán khí của Hải Lê hình như lớn vô cùng.

Quý Chu Hành hừ lạnh, “Oán khí lớn như vậy, còn làm thần tượng cái gì nữa? Cậu nói một tiếng với Viên Chiêu, cho cậu ta ‘Bình tĩnh’ một quãng thời gian.”

Ngày đó Hải Lê được báo bị đình chỉ tất cả hoạt động nghệ thuật điện ảnh, thì đúng lúc Diêu Diệp kết thúc thời gian quay phim gian khổ, trở lại tổng bộ Tinh Hoàn.

Có lẽ là do không kìm chế được nỗi lòng quên mất thân phận, Hải Lê không để ý khuyên ngăn vọt tới khu làm việc điàn đội Diêu Diệp, khuôn mặt dữ tợn mà tìm Vinh Quân tính sổ. Đúng lúc này Vinh Quân đang ở phòng nghỉ ngơi hâm thuốc Đông y, nghe thấy ầm ầm tiếng cãi vã liền ngồi nghỉ thêm một chút, mãi đến tận khi tiếng huyên náo bớt đi, mới nhổ viên kẹo trong miệng ra, rửa sạch chén thuốc trở về. Lúc anh trở lại văn phòng thì thấy Diêu Diệp tát Hải Lê trên một cái, phẫn nộ quát: “Đây là chỗ đoàn đội tôi, ai cho cậu tới phiên ngang ngược như vậy? Cút đi!”

Hải Lê chạy tới vội vàng bị nhân viên an ninh kéo đi, toàn bộ hành lang đều quanh quẩn tiếng mắng điên loạn độc ác, “Diêu Diệp, tao đ*t m* mày! Đường đường là kỹ nữ còn đòi lập đền thờ, trong lúc còn có thể thì mày cứ tỏ vẻ thanh cao đi, thằng nào không biết mày bò lên giường Quý thiếu gia!”

Vinh Quân chấn kinh trợn to mắt, những người còn lại câm như hến, bầu không khí lúc này trở nên vô cùng lúng túng

Diêu Diệp cười cười, vỗ tay nói: “Nào nào, gần đây tất cả mọi người đều cực khổ rồi, buổi tối chúng ta ăn cua đi, tôi mời, xem như chúc mừng tôi quay xong cũng như hoan nghênh đồng nghiệp mới Vinh Quân.”

Mọi người nhìn về phía Vinh Quân, Vinh Quân sửng sốt một giây, chợt thấp cúi đầu, “Chào mọi người.”

Phùng đứng đặt quán trước toà nhà, tuy rằng Vinh Quân không quen giao lưu nhưng trong tiềm thức vẫn hi vọng có thể hòa nhập với đoàn đội, nhanh chóng cấp gọi điện thoại cho cô đầu bếp, nói buổi tối không cần làm cơm.

Bữa cơm này ăn vô cùng náo nhiệt cùng hòa hợp, mãi đến khi điện thoại di động đặt trong túi áo đột ngột vang lên.

Anh em của Bách Doãn lo lắng gọi: “Anh ơi, thằng nhóc Doãn bị đánh, anh đang ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.