Sau khi ăn tối, xe đã dừng trước cửa Tưởng gia. Bác Lưu bước xuống mở cửa, xuống xe là một người đàn ông mặc vest đen, dáng người phong độ. Tuy đã gần tứ tuần nhưng nhìn bề ngoài khó ai biết được tuổi thật của ông. Không ai khác đó là ba của Giai Kỳ, Tổng giám đốc tập đoàn cung ứng thực phẩm đứng đầu cả nước, cũng như chuỗi cửa hàng tiện lợi ở một số quốc gia khu vực Châu Á – Tưởng Nam.Vào đến nhà, Giai Kỳ vừa thấy đã lao từ trên sofa xuống mừng ba mình. Tô Bình đứng lên ra cửa đón chồng về. Điệp Tích thấy vậy nên cũng đi theo bọn họ, chỉ có Tưởng Gia Vỹ vẫn ngồi đọc sách. Tưởng Nam thấy con gái nhào vào lòng liền bế Kỳ Kỳ lên, cưng chiều hỏi:
-“Ba đi công tác, ở nhà con có ngoan không vậy?”
-“Đương nhiên rồi, con gái của ba mà hihi” Giai Kỳ-“Anh đi công tác lần này suôn sẻ hết chứ?” Tô Bình nhận lấy cái cặp da từ tay chồng rồi hỏi.
-“Mọi việc rất tốt, nếu không có việc gì nảy sinh. Sắp tới chúng ta có thể lấn sân sang thị trường Mỹ.” Anh bày tỏ niềm vui.
-“Chú Tưởng, chú mới về ạ!” Điệp Tích cuối đầu chào.
-“Cô bé này là ai vậy em?” Anh hỏi vợ khi nhìn thấy Điệp Tích.
-“À, con bé là bạn học của Kỳ Kỳ. Hôm nay đến nhà chúng ta chơi nên em giữ con bé ở lại dùng bữa tối với nhà mình cho vui.” Tô Bình vừa nói vừa đặt tay lên vai Điệp Tích.
-“Chào cháu, chú là ba của Giai Kỳ. Nếu sớm biết cháu đến chú đã mua quà cho cháu rồi. Vậy đi sau này chú có đi công tác sẽ sẽ gửi quà cho Kỳ Kỳ đem đến cho cháu, có được không?” Anh nở nụ cười .
-“Chú không cần khách sáo ạ.” Điệp Tích khéo léo từ chối.
Tưởng Nam gật đầu, vừa cười vừa đánh giá cô bé. Hình như chín chắn hơn tuổi rất nhiều.
-“Thôi anh vào trong ngồi nghỉ một chút đi, đứng đây nói chuyện mãi được à.” Tô Bình nhắc nhở.
Vừa ngồi xuống Tưởng Nam đã cốc một cái rõ đau vào đầu con trai mình:
-“Tiểu quỷ, bây giờ cả ba về con cũng lạnh nhạt không thèm chào hỏi nữa à?”
-“Baaaa…đau lắm đấy. Ba muốn giết người à?” Gia Vỹ oán thán.
-“Dạy cho con một bài học. Xem con còn dám hay không?”
-“Con đâu phải con gái, lúc nào cũng mè nheo đòi quà. Chúng ta đều là đàn ông, sao ba có thể câu nệ tiểu tiết vậy chứ?”
-“Anh đang nói em mè nheo đó hả? Thật quá đáng mà.” Gia Kỳ phàn nàn.
-“Là em nói đó nha haha.”-“Anh muốn chết à?”
-“Có giỏi thì bước qua, anh sẵn sàng.”
Hai bên chưa kịp giao chiến, cả Gia Vỹ và Giai Kỳ đều bị véo vào tai. Đối phương cũng chính là người cha đáng kính của họ. Thật là cảnh tượng khiến người xem không nhịn được cười. Tưởng Nam ngồi ở giữa hai người, tay trái véo tai con trai, tay phải lại véo tai con gái.
-“Thế nào, chẳng phải đã nói không gây nhau nữa sao? Nếu vậy bộ màu nước số lượng có hạn và còn cả mô hình xe đua F1 của hai đứa, đợi đến khi nào hai đứa hòa bình với nhau thì hãy nhận nha.”
-“Ba sao có thể vậy chứ, chúng ta có thể thương lượng mà.”Gia Vỹ đàm phán.
-“Phải đó ba, Kỳ Kỳ biết lỗi rồi. Từ nay có sẽ ngoan mà, ba đừng như vậy huhu” Giai Kỳ lại dùng khổ nhục kế.
-“Xem như tạm tin các con lần này. Còn lần sau thì không có mùa xuân nào như hôm nay đâu đấy.” Vừa nói Anh vừa buông tay, trong lòng thầm than vãn “Phải chăng mình đã quá độ lượng với hai tiểu gia hỏa này rồi? con cái đúng là làm khó ba mẹ chúng mà. Đánh chúng thì không nỡ, mà không nghiêm khắc thì lại không xong.”
-“Anh cứ chiều hư tụi nó thôi.” Tô Bình lắc đầu nhìn chồng.
Thấy gia đình họ vui vẻ như vậy, Điệp Tích cũng rất ngưỡng mộ. Mong rằng cô cũng sẽ có thể tận hưởng được cảm giác ấm áp này.
-“Cũng không còn sớm nữa, cháu xin phép về trước ạ.” Cô đứng lên cúi đầu chào.
-“Cháu xem dì lo nói chuyện, quên mất thời gian. Dì bảo bác Lưu đưa cháu về.” Tô Bình nói.
-“Thế cảm ơn dì ạ. Chào chú, chào anh cháu về ạ. Kỳ Kỳ mình về nha, sáng mai gặp.”
-“Để mình tiễn cậu.” Giai Kỳ cùng cô đi ra cửa lớn.
Khi cô ra ngoài xe đã chờ ở cửa, cô cúi chào mẹ Giai Kỳ lần cuối rồi lên xe:
-“Tạm biệt dì, món ăn dì làm rất ngon ạ.”
-“Ừ cháu về đi. Rãnh rỗi lại đến chơi nha.” Tô Bình cười nhìn cô.
Khi xe bắt đầu chuyển bánh, cô vẫy tay chào hai người rồi mới quay đầu. Cô thầm nghĩ giờ này chắc hai người kia cũng đã hoàn thành xong buổi hẹn hò rồi. Cầu mong kết quả sẽ tốt đẹp. Xoay đầu nhìn về phía cửa kính xe, nhìn những ánh đèn rực rỡ lần lượt lướt qua tầm mắt. Cô chợt phát hiện mình đã lâu chưa ngắm nhìn thành phố về đêm như thế này, thật sự đã rất lâu rồi…