Điệp Ngân

Chương 4: Chương 4: Tâm tình của điệp gửi vào mùa thu, như một đêm giá lạnh




Editor: Ngọc

Beta-er: Triêu Nguyên

Bí ẩn về Điệp Ảnh xuất hiện kể từ ngày khế ước được định đoạt. Tuyết Thiên Luyến biết rằng đó là sự tồn tại đặc biệt đối với bản thân, hơn nữa nó còn đóng một vai trò khá quan trọng trong cuộc sống của nàng.

Kí ức về ngày hôm đó đối với Tuyết Thiên Luyến mà nói thì quả thực là không thể quên được, nhất là khoảnh khắc được Gaara chìa tay ra cứu giúp.

Thân là nữ nhi của tộc trưởng, lúc đó trong tộc chỉ có nàng là không thể sử dụng thông linh thuật gia truyền. Nếu đem so sánh với các bằng hữu cùng trang lứa, cho dù nàng có xuất sắc ở những mặt khác như thế nào, chỉ cần không thể nắm giữ thông linh thuật gia truyền thì sẽ mất quyền kế thừa gia tộc. Dần dần xuất hiện tin đồn rằng nàng không mang dòng máu thuần, tuy rằng mẫu thân nàng đã cố gắng bác bỏ tin đồn nhưng vẫn không có cách nào lấp kín miệng lưỡi thế gian.

Trong quá trình buổi gia yến diễn ra, bọn họ có đề xuất đến việc đào tạo thêm một người thừa kế, đúng lúc đó trong tộc bỗng phát sinh ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nhưng chính xác là cái gì thì Tuyết Thiên Luyến không hề biết.

Tất cả chỉ là lòng hiếu kỳ của một hài tử.

Khi Tuyết Liên Luyến ra ngoài đi tiểu đêm, nàng thấy đèn lớn trong phòng khách vẫn sáng, liền đi chân trần vào ngó nhìn xung quanh, vừa lúc nhìn thấy một con bướm đầy màu sắc bị nhốt trong lồng kính.

Vào khoảnh khắc nàng tiếp xúc với nó qua ánh mắt, lần đầu tiên nàng cảm thấy thời gian như ngưng lại, hoàn toàn không cảm nhận được chút sức lực nào. Nàng không nhìn được nữa, duỗi tay chạm vào chiếc lồng sắt tinh xảo đó, hồng điệp như cảm giác được thứ gì đó, nó bay tới đụng vào thanh lồng sắt.

Tuyết Thiên Luyến hoảng hốt la lên, sau đó nàng vội vàng bịt miệng lại nhưng có vẻ ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều hướng về phía cô.

Tuyết Thiên Luyến hoảng hốt như một hài tử bị bắt gặp khi làm chuyện xấu, nàng lui ra phía sau theo phản xạ tự nhiên. Trong lúc đó các vị trưởng bối còn chưa kịp trách cứ đã bị chiếc lồng đầy màu sắc hấp dẫn.

[Luyến nhi, con có nguyện ý ký khế ước cùng nó và kế thừa tuyết ngàn nhất tộc trong tương lai không?]

[Con nguyện ý.]

Mọi người đều có mặt đông đủ nhưng ánh mắt của Tuyết Thiên Luyến lại chỉ nhìn về phía mẫu thân. Mỗi khi nhìn thấy mẫu thân nàng cảm thấy kính sợ, nhưng lần này lại có thể vượt qua cảm giác đó, có khi nào là do con bướm đầy màu sắc trong chiếc lồng kia chăng?

Thật sự thì con bướm kia rất giống trong kí ức của cô, không phải màn múa tao nhã giữa rừng hoa mà là cảnh tượng ngọn lửa bùng cháy lúc ban đầu.

Nàng cảm thấy bóng dáng của nó rất quen thuộc, mặc kệ trong đầu nàng chỉ sót lại một chút kí ức hay là lúc nào nhớ như in đi chăng nữa.

Nó là sự tương thông giữa người kế ước và linh vật, dù sao thì con bướm ấy cũng là linh vật hiểu rõ nhân tính. Nàng vận dụng ảo ảnh của mình tối đa nhất, sử dụng thêm không ít pháp thuật độc đáo, cho nên đôi khi nàng còn không kiểm soát được sức mạnh.

Chỉ vì nàng muốn bản thân sớm được mọi người công nhận nên lúc tu hành đã bỏ qua không ít điều mà mình không hiểu. Có lẽ một phần nữa là do nàng nghĩ rằng mẫu thân sẽ giảng giải hết tất cả giúp mình, dù sao từ nhỏ tới giờ nàng luôn đi theo chỉ dẫn của mẫu thân.

Nhưng từ những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nàng biết được mưu kế của kẻ địch bằng cách sử dụng điệp phấn ghi lại hình ảnh từ Điệp Ảnh, nhưng có vẻ một vài chỗ cố tình bị bỏ qua.

Sau khi báo cáo với đội trưởng, tiểu đội hộ tống và hộ vệ đóng giữ chùa một lần nữa phân công nhiệm vụ cho từng người.

Mọi thứ dường như vô cùng hoàn hảo nhưng không hiểu sao bất an trong lòng Tuyết Thiên Luyến lại ngày càng tăng lên.

Điều bất an này bao gồm cả việc nàng có cùng nhân tố thứ bảy với Gaara. Một số ninja đã cải trang thành hộ vệ canh gác bên ngoài chùa, một khi có biến sẽ nội ứng ngoại hợp, nhưng sự thật là đã ba ngày rồi vẫn không xuất hiện điều gì khác thường khiến mọi người có chút mệt mỏi.

Đương nhiên là ngoại trừ Gaara.

Tuyết Thiên Luyến rất hài lòng khi nàng được phân chung đội với Gaara. Mỗi đêm nàng đều giúp Gaara sắp xếp chăn đệm nhưng hắn chưa hề đụng tới, cuối cùng nàng nhịn không được bèn hỏi:

“Gaara, sao không đến lều trại ngủ? Nếu ngươi cứ ở ngoài thì dù vào mùa này cũng sẽ bị cảm lạnh.”

“Ta không ngủ được.”

Gaara vẫn đứng yên, chỉ khẽ nói, như vẻ chuyện này không hề liên quan tới mình. Luyến bị năm chữ đó làm cho hoang mang, hắn trả lời như vậy là có ý gì?

“Không ngủ được? Chẳng lẽ ngươi muốn...chọn giường?”

Chỉ là thuận miệng tự hỏi nhưng nàng đột nhiên phát hiện ra hình như bản thân đã lỡ lời mất rồi. Gaara không nói gì, không khí giữa hai người một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Tuyết Thiên Luyến chậm rãi sang. Gaara vẫn đưa lưng về phía nàng, gió cát thổi góc áo hắn bay bay. Trên người mặc dù chỉ khoác bộ quần áo hộ vệ cũ kĩ nhưng tại sao vẫn đẹp trai nhỉ? Điều này quả thực rất ít người làm được. Hơn nữa bộ quần áo này cứ như được may dành riêng cho hắn.

Luyến nhìn đến mê mẩn, mặc kệ nhìn theo góc nào vẫn cảm thấy hắn rất đơn độc, cô đơn. Cảm giác này là như thế nào? Thực sự loại cảm giác này giống như buổi chiều ngày mà bọn họ cùng nhau đi theo dấu vết của Điệp Ảnh đến lãnh thổ nước khác, khi đó ánh hoàng hôn cũng chiếu bóng hình hắn xuống tựa như lúc này.

Trước nay ai ai cũng nói hoàng hôn tựa màu máu, nhưng thực sự màu máu không phải là màu của hoàng hôn, mà chính là màu của những đám mây được ánh mặt trời chiếu vào. Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt hắn càng thêm vẻ buồn bã.

Rực rỡ nhưng bi thương, đẹp đến không thở nổi, cũng đau không thở nổi.

“Chỉ là ta không thấy mệt, ngươi cứ nghỉ ngơi đỉ, có ta canh gác rồi.”

Lúc hắn quay đầu lại, con mắt kia mang một tâm tư nào đó chất giấu sau một khuôn mặt tuấn tú.

Lần này Tuyết Thiên Luyến không còn nhẫn nại, chỉ tiến về phía trước, nhét hộp cơm vào tay Gaara rồi cười cười nói: “Nhất định phải ăn thật ngon đấy nhé.”, sau đó quay lưng đi.

Gaara bên này vẫn đứng yên, hắn đặt hộp cơm xuống đất rồi ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao.

“A...”

Một tiếng thét chói tai vọng lại từ chỗ cao nhất của tháp Thần Khí, và ngay lập tức bị nhấn chìm bởi một vụ nổ lớn. Bầu trời đêm ngay lập tức sáng bừng lên.

Mang theo hồ lô, dáng người thiếu niên lả lướt như gió sấn đến phá lệ nhiếp tâm phách.

Cát hiện đại đang có mặt ở mọi nơi, lúc này thần kinh và thị giác được sử dụng tối đa, bất luận là cái gì cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của hắn. Đôi mắt xanh co lại rồi giãn ra sau khi xác định được con mồi.

“Trói lại.”

Những tấm lưới dày đặc được dệt bởi cát vàng giăng trải khắp bầu trời, mạnh mẽ trói chật người mặc áo tím đang nhảy từ tháp xuống. Gaara di chuyển những ngón tay thon dài, điều khiển những tấm lưới đầy mùi máu đặc trưng của Tu La. Các dải lưới trói chặt tứ chi, chỉ cần Ngô Ái La nắm tay thì sẽ biến thành một sông máu. Nhưng hắn không xuống tay, chỉ đứng đó quan sát người kia.

“Aiya, aiya, quả nhiên là tác phong của Gaara. Thật là... ta còn có thể bị giết sao?”

Kẻ mặc áo tím hoàn toàn không ngờ được vị khách không mời này sẽ xuất hiện.

Cái gọi là thuật cải trang vẫn có một tác dụng nhất định, nhưng hắn không bởi thế mà hoảng sợ. Đối diện với Gaara – kẻ mặt lạnh không kiêu ngạo không xu nịnh này, chỉ có thể mở miệng ngả ngớn vài câu.

Ánh mắt Gaara trở nên sắc bén, không vòng vo, nói thẳng: “Giao Thần Khí ra, nếu không các ngươi sẽ trở thành tế phẩm của Tu La.”

“Nhưng ta lại chưa từng thấy loại đồ vật nào như thế.”

Gaara kìm nén sự kiên nhẫn đang dần mất đi, chỉ liếc mắt tới đền thờ rỗng tuếch, trầm giọng nói: “Giao ra đây, ta không nói lần thứ hai.”

“Tuy rằng đã bị cướp rất nhiều nhưng phong ấn tám đuôi Thần Khí thật sự... hiện tại không còn ở đó nữa, ngươi muốn ta giao ra như thế nào? Hẳn là muốn ta nói...” Người áo tím nhướng mày nói, thanh âm giảm dần.

Nhiệt độ trong cát không ngừng tăng lên, người bên trong đó nhất thời biến thành dung nham đỏ xong, sau đó biến mất qua một làn khói đen.

Hửm!? Chỉ là tăng cường mật độ chakra thôi mà. Vậy là sao? Bản thể kia ở đâu?

Ngoài ra còn có Thần Khí, bản thân hắn cũng không biết chính xác Thần Khí là cái gì, nhưng mấy từ đuôi thú đó làm hắn hiểu rõ hơn một chút.

Gaara nhanh chóng phân tích lại một cách tỉ mỉ. Hắn cảm thấy rằng cần có một manh môi quan trọng để kết nối tất cả những điều này lại với nhau, hắn còn cảm thấy có lẽ hắn đã bỏ qua một liên kết nào đó.

Lạc giữa một đống suy nghĩ, một hồi sau mới tìm lại được nhận thức, lúc này hắn thấy biển lửa dưới chân mình. Sau đó mới giật mình nhớ ra cô gái ngốc nghếch vẫn còn ở đằng sau. Hắn nhanh chóng phi vân chạy về.

Muộn rồi sao? Hơn nửa ngôi chùa hiện đại đang chìm trong dung nham, cảnh tượng này được khắc sâu vào xương cốt hắn.

Khói bốc lên từ ngọn lửa thu hút sự chú ý của Gaara. Vũ điệu màu xanh bắt nguồn từ cuối bầu trời, từ biển khơi uốn lượn xung quanh chiếc váy đỏ thẫm. Màu này như một màu nguyên bản, không phải nhuộm qua.

Không phải là Luyến đó sao? Không phải là hình bóng mà hắn nôn nóng kiếm tìm sao? Không phải là đầu bên kia của sa tuyến sao?

Nữ nhân ở đầu bên kia bị hắn kéo đến gần hơn, nghàn cân treo sợi tóc.

Loại hơi thở này là... thông linh của nàng —— Điệp Ảnh, con bướm màu hồng kia xuất hiện một góc trên mặt nàng.

Điệp Ảnh cũng thấy Gaara. Sau khi rời khỏi ngôi chùa chìm trong biển lửa, thời không đan xen. Nhưng nàng chỉ ngoái đầu lại, nở một nụ cười, rồi nói một câu: “Nhớ bảo trọng.”

Còn nữa, con bướm kia thật động lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.