Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 62: Chương 62: Cô nương




Chờ đến khi Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã xuất phát đi Thiên Tiêu Phong đã là ba ngày sau.

Nguyên bản theo ý tứ của Lưu Trưng là tính toán ở lại Kim Ô thành nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.

Nhưng Nam Cung Nhã cũng rất bướng bỉnh. Ở trong ba ngày này cố gắng ăn, uống thuốc, ngủ, chờ sau khi cảm giác thấy thân thể thoáng có chuyển biến tốt đẹp, nàng lại đem võ công đã hoang phế hồi lâu ra luyện tập.

Trong lòng Lưu Trưng hiểu được, khúc mắc trong lòng Nam Cung Nhã vẫn còn. Nàng hy vọng thông qua cố gắng để làm cho mình không hề là một 'phiền toái'.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Lưu Trưng cũng không đi khuyên nàng, ngược lại còn cổ vũ thêm. Ngẫu nhiên còn chỉ điểm một hai cho bộ pháp của nàng. Chẳng qua Nam Cung Nhã thế nhưng không có nghĩ đến, vì sao bộ pháp nàng học cùng 'sư phụ' Lưu Trưng cũng biết.

Đợi đến ngày xuất phát, Cửu Nương tự đem y phục cùng hành lý lại đây.

“Trong Kim Ô thành tựa hồ cũng không an bình. Bất quá...” Nói đến đây, Cửu Nương nhìn thoáng qua Lưu Trưng: “Nơi nơi đều hỏi thăm một vị họ công tử họ Diệp cùng một vị Nam Cung cô nương. Ta sớm cùng người bên ngoài nói, hai vị cô nương tới đây ở là họ hàng xa của ta, thế nhưng lừa dối được.”

Lưu Trưng gật đầu nói: “Người tìm chúng ta cũng không biết ta là nữ tử.”

Cửu Nương xác định chuyện này, thậm chí có chút cao hứng lên: “Vậy thật tốt quá! Ta muốn nói ngươi liền đổi về nữ trang đi Thiên Tiêu Phong, như vậy thật tránh khỏi rất nhiều phiền toái!”

“Đổi về nữ trang?”

Lưu Trưng hơi nhíu mi, có chút do dự.

Cửu Nương quan sát ngôn sắc, rất nhanh nói: “Nếu ngươi cố ý lấy nam trang đi ra ngoài cũng thật không phải không được...” Nhưng nói xong câu này, trên mặt Cửu Nương lại hình như có ngượng nghịu: “Chỉ là các ngươi còn phải đợi thêm hai ngày nữa, chờ ta đem mấy cao thủ triệu hồi đến thay các ngươi mở đường. Trước đó bọn họ ra ngoài làm việc còn chưa trở lại...”

Thấy Cửu Nương nói như thế, trong lòng Lưu Trưng cũng hiểu được.

Bên trong Kim Ô thành chỉ sợ đã sớm bị người của Thượng Quan gia lật khắp để tìm người, lại thêm tìm lâu như vậy vẫn không có thể tìm thấy các nàng, chỉ sợ điều tra so với mấy ngày trước còn phải chặt hơn. Nếu thật sự muốn xông vào, chỉ sợ cũng phiền toái nhiều, cho nên Cửu Nương lúc nãy mới muốn kêu vài người võ công lợi hại đi theo bảo hộ. Nhưng nếu nàng thay đổi về nữ trang, có lẽ ngược lại, có thể gặp được đường sống, tránh khỏi điều tra. Dù sao, người của Thượng Quan gia cũng không biết mặt của nàng.

Lưu Trưng nghĩ nhiều như vậy, Nam Cung Nhã lại nghĩ rất đơn giản. Nàng nghe thấy Cửu Nương đề nghị, thật là có chút cao hứng: “Vậy đổi về nữ trang đi! Ta thật thích nhìn ngươi mặc váy!”

Lưu Trưng khẽ động mày, không tiếp lời.

Cửu Nương ở một bên đã có chút xấu hổ, tuy rằng trong thâm tâm nàng đã đoán được quan hệ 'thân mật' của hai người, nhưng lúc này ở ngay trước mặt nghe những lời trực tiếp mà nhiệt liệt như vậy, lại làm cho nàng nhất thời cảm thấy được tồn tại của chính mình có chút dư thừa.

“Được không?”

Nam Cung Nhã cầm tay Lưu Trưng lắc mấy cái.

“Hảo.”

Lần trước mặc đồ nữ tử trước mặt Nam Cung Nhã vẫn là từ rất lâu trước ở Dạ Đàm thành xinh đẹp. Khi đó nàng mặc một cái váy dài nhuộm tâng tầng màu xanh nhạt, ở dưới ánh trăng vừa thanh nhã vừa nổi bật.

Nam Cung Nhã về sau vẫn nhớ thương, còn từng tính toán trộm ở trong lòng, về sau nhất định phải mua thật nhiều các loại váy xinh đẹp, sau đó để cho Lưu Trưng mỗi ngày mặc một bộ cho nàng xem.

Trong nháy mắt, từ hạ đến đông, thế nhưng lại có cơ hội.

Chính là lúc này trời đông giá lạnh, Lưu Trưng đương nhiên không thể có khả năng ăn mặc mỏng manh như vậy, nhưng nàng theo bản năng vẫn muốn chọn màu trắng thuần khiết, thanh nhã. Cuối cùng chọn ra một bộ váy đông màu tím nhạt, tóc dài chỉ lấy một cây trâm đơn giản để cài lên, đơn giản vô cùng.

Lưu Trưng đang thay quần áo trang điểm, Nam Cung Nhã liền đứng ở một chỗ không chuyển mắt nhìn xem chằm chằm.

Thấy thế nào...

Như thế nào cũng càm thấy đẹp.

Lưu Trưng thu thập thỏa đáng, chuyển mắt nói: “Xem đủ chưa?”

Nam Cung Nhã sửng sốt, kịp thời phản ứng lại cười nói: “Không đủ.”

Trong mắt Lưu Trưng mỉm cười: “Có cái gì đẹp?”

“Cái gì... cũng đẹp.”

Nam Cung Nhã ngơ ngác đáp một cau như vậy, đột nhiên tỉnh táo lại, thấy bộ dạng chính mình lúc này có chút hoang đường. Quả thực giốn như đăng đồ lãng tử nhìn thấy mỹ nhân liền bất động.

Mà Lưu Trưng lại cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn nàng cười.

Mặt Nam Cung Nhã có điểm nóng lên.

Nàng càm thấy chính mìn rất không có tiền đồ.

Nàng cùng Lưu Trưng từ lúc hai người mến nhau cho tới tận bay giờ, một đường đồng càm cộng khổ, tương nhu dĩ mạt, rõ ràng ngay cả da thịt chi thân đều có qua. Nhưng nàng vẫn không thể thản nhiên đối diện với anh mắt của Lưu Trưng. Chỉ cần cảm giác thấy Lưu Trưng nhìn nàng chằm chằm như vậy, Nam Cung Nhã sẽ khẩn trương đến nỗi mặt đỏ tai hồng, tim đập hỗn loạn.

“Ngươi... “ Nam Cung Nhã căn môi, dứt khoát xông lên bịt mắt Lưu Trưng lại: “Không cho ngươi nhìn!”

Lưu Trưng thế nhưng vẫn ngồi không nhúc nhích, tùy ý nàng bịt mắt lại.

Thừa dịp cơ hội này, Nam Cung Nhã lại cúi đầu càn thận nhìn.

Da thịt Lưu Trưng trắng nõn, nhẵn nhụi, săc môi nhạt, độ cong của cằm cực đẹp. Xem xuống chút nữa lại thấy áo của nang vần chưa cài tốt, mơ hồ có thể thấy được dưới cổ da thịt trắng trẻo. Nam Cung Nhã nhìn xem, trong lòng nóng lên, theo bản năng lui lại từng bước, nhưng ,mà Lưu Trưng lại đưa tay ôm lấy hông của nàng.

Suy nghĩ trong đầu Nam Cung Nhã rất loạn, không biết tại sao lại nhớ đến chuyện cũ.

Đó là lúc còn tại Cẩm Quỳ sơn trang, Lưu Trưng không biết từ nơi nào có được cái hộp gỗ màu đỏ, nàng muốn xem, Lưu Trưng lại không cho, hai người tranh đoạt nhau... Lưu Trưng cũng bịt mắt của nàng lại như thế này, đem nàng đẩy dựa vào trên giá sách...

Nhìn lại lúc này, lại là trái ngược.

Nàng bịt mắt Lưu Trưng lại, Lưu Trưng lộ ra bộ dáng mặc người xâm phạm.

Nam Cung Nhã có chút ít muốn cười.

A, đúng rồi, còn có cái hộp gỗ nhỏ kia, thứ trong hộp nhỏ đó... Nam Cung Nhã mặt đã lại đỏ lên, lại nghĩ đến, về sau tựa hồ không nhìn thấy cái hộp đó nữa, là bị Lưu Trưng đem giấu rồi? Lúc này nghĩ lại, khó trách Lưu Trưng luôn khi dễ nàng, nguyên lai là nhìn thứ kia! Chính là... Chính là về sau nàng cũng nhìn nha, như thế nào lại không nghĩ tới hảo khi dễ Lưu Trưng đâu... Nam Cung Nhã nghĩ như vậy, lại cúi đầu nhìn nhìn vạt áo đang bung ra, nhịn không được liếm môi.

Lưu Trưng cũng không biết trong lòng Nam Cung Nhã đang suy nghĩ cái gì.

Nàng nghĩ rằng Nam Cung Nhã đang cùng nàng đùa giỡn, hoặc là sẽ lập tức buông tay ra, hoặc là sẽ hôn trộm nàng một chút. Nhưng đợi một lúc lâu, lại không thấy cái gì.

Lưu Trưng thiếu kiên nhẫn, liền đưa tay Nam Cung Nhã kéo tay Nam Cung Nhã ra, đứng dậy.

“Ngươi... Ngươi...”

Nam Cung Nhã bị hoảng sợ, nhất thời thế nhưng không có nói ra lời.

Lưu Trưng thấy mặt nàng chưa hết đỏ ửng, nghĩ rằng nàng vẫn còn thẹn thùng, cũng không tốt trêu nàng, đành phải lấy tay vuốt ve hai gò má của nàng, thuận tiên hôn ên một cái, mới nói: “Canh giờ không còn sớm, chúng ta xuất phát thôi.”

“Ân...”

Trong lòng Nam Cung Nhã có chút mất mác.

Cửu Nương còn là có chút không yên lòng, tự mình tiễn các nàng một đoạn đường.

Bên trong Kim Ô thành quả thật có không ít thanh y nam tử lui tới, chung quanh xem ám điều tra, ám điều tra. Ba người các nàng đều mặc nữ trang, trên người lại không có vũ khí, thế nhưng không người hoải nghi, liền như vậy dễ dàng qua lại phố xá.

Từ Kim Ô thành ra khỏi Bắc thành không quá mười dặm liền tới chân đỉnh Thiên Tiêu Phong. Càng tới gần núi tuyết, liền càng cảm giác thấy hàn ý cơ hồ có thể xâm nhập cốt tủy

Cửu Nương còn muốn tiễn tiếp, Lưu Trưng lại cố ý muốn cho nàng quay trở về thành.

Mấy ngày nay các nàng đã muốn phiền toái Cửu Nương rất nhiều, Lưu Trưng thật không muốn để cho tiếp tục vì các nào mà bị nguy hiểm.

Bản thân Cửu Nương cùng chưa lên Thiên Tiêu Phong, đối nơi này cũng không hiểu biết nhiều lắm, cũng chỉ chuẩn bị cho các nàng một chút dụng cụ bình thường để lên núi. Lưu Trưng nghĩ nghĩ, dùng một sợi dây thừng ta buộc chặt mấy vòng vào éo Nam Cung Nhã, ở giữa chừa một ít khoảng trống, một đầu dây khác buộc vào bên hông của mình.

Làm xong chuẩn bị, Lưu Trưng cầm cái nhánh cây ở phía trước dò đường, để Nam Cung Nhã đứng ở sau lưng nàng.

“Cẩn thận một chút, nhìn dưới chân đi chậm thôi.”

“Ân, ngươi cũng phải cẩn thận.”

Các nàng lên núi lúc còn sớm, cũng không nóng vội, đi lần theo con đường nhỏ không biết người nào mở ra. Lưu Trưng đi trong chốc lát lại dừng chốc lát, đầu tiên là nhìn xem Nam Cung Nhã có đi theo kịp hay không, sau lại thường thường coos ý thả chậm cước bộ, để cho Nam Cung Nhã tạm nghỉ chốc lát.

Mặc dù chậm rãi đi, đến chính Ngọ, các nàng cũng đã lên giữa sườn núi.

Đường ở lưng chừng núi dễ đi hơn nhiều so với phía trước.

Không phải là con đường dốc nhỏ, mà dần biến thành một còn đường lớn bằng phẳng có thể có mấy người cùng đồng hành được. Lưu Trưng nhẹ nhàng thở ra trong lòng, đem Nam Cung Nhã kéo lại bên người, hai người nắm tay nhau đi.

Trong núi tuy rằng lạnh, gió cũng không lớn, chắc là do bị sường núi chặn lại.

Đường trước mặt đều bị tuyết trắng bao trùm, mỗi bước chân đạp xuống không thấy mềm, ngược lại phát ra tiếng lộp cộp, tựa hồ tuyết phía dưới đã muốn dần đóng băng.

Hai ngươi chuyên tâm đi đường, cũng không mở miệng nói chuyện, vô cùng im lặng.

Cho nên khi phía sau lưng các nàng đột nhiên vang lên tiến động. hai người đều kinh ngạc nhảy dựng, lập tức ngường bước.

Đó là do có người đạp lên cành khô trên tuyết tạo nên tiếng vang.

“Người nào?”

Lưu Trưng bất động thanh sắc, xoay người lại, tay đã muốn chạm đến nhuyễn kiếm ở bên hông.

Có người khe khẽ thở dài.

Ngay sau đó, từ bên trong cây cối, đi ra ba người, hai năm một nữ. Người bước ra trước là một nam tử trẻ tuổi, khí chất sạch sẽ, bộ mặt xinh đẹp nho nhã. Phía sau một nam một nữ đều là một thân màu đen, đội áo choàng, che mặt, thấy không rõ khuôn mặt.

“Nam Cung cô nương. Diệp công... A, hẳn là xưng Diệp cô nương.” Nam tử trẻ tuổi ngược lại không hề có vẻ kinh dị, ngược lại cực kỳ tựn nhiên cười nói: “Hồi lâu không thấy, không biết hai vị cô nương có còn nhớ rõ Chương mỗ?”

Nam Cung Nhã có chút mơ hồ.

Chương mỗ? Ai vậy? Nàng một chút ân tượng cũng không có, bất quá xem mặt này, thật ra càm thấy có vài phần quen mặt.

Nam Cung Nhã theo bản năng lại đi đánh giá trang ohucj của người kia, chỉ có thể đại khái tính ra áo choàng của mấy người kia đều là da lông loại tốt nhất, cũng không phải người cình thường có thể mua được nó.

“Chương...” Lư Trưng hơi khẽ nhíu mi, thế nhưng nhớ ra: “Chương Thừa Hiên?”

“Trí nhớ của Diệp cô nương thật tốt.”

Chương Thừa Hiên?

Nam Cung Nhã lập tức nhớ ra, người nam nhân này... là người của Long Hưng tiêu cục! Khi đó, Liêu Uy Liêu Tổng tiêu đầu của Long Hưng tiêu cục vì Lưu Trưng giải hàn độc, vẫn là tiêu sư Chương Thừa Hiên này giúp nàng mang nước ấm cùng khăn, sau lại... Sau lại hắn còn cùng Lưu Trưng đi dò đường, về sau bọn họ một đường cười nói, hắn thậm chí còn nói cho Lưu Trưng biết dưới vách núi có mật đạo có thể đi vào thành...

Ký ức mấy tháng trước lập tức ùa về trong đầu.

Trong lòng Nam Cung Nhã không hiểu sao có cảm giác chua, nghĩ đến Lưu Trưng từng cùng nam tử này một đường cưỡi ngựa nói chuyện, nàng cũng có chút bực mình. Lại nhìn lúc này, hắn thế nhưng đối thân phận nữ tử của Lưu Trưng tuyệt không ngoài ý muốn, chẳng lẽ là, ... Lưu Trưng lúc trước đã nói cho hắn? Cẩn thận nghĩ lại, Lưu Trưng rất ít cùng người khác nói chuyện, trừ mình ra, ở bên ngoài cơ hồ không thấy Lưu Trưng thân mật ai, mà cố tình lại đối với Chương Thừa Hiên nài kính trọng vài phần...

Tuy rằng chuyện này qua đã lâu, cho dù lúc trước có cái gì, cũng trở thành đã từng.

Tuy rằng khi đó các nàng còn không cùng một chỗ, Lưu Trưng cùng người nào lui tới là tự do của nàng.

Tuy rằng...

Lưu Trưng bây giờ là người của một mình nàng.

Nhưng Nam Cung Nhã vẫn không thể thuyết phục chính mình.

Một nam tử như vậy, cùng một nữ tử như Lưu Trưng, ở trong mặt của người ngoài, là một đôi có bao nhiêu xứng đâu. Lại nhìn hai người bọn họ, một người là nữ tử, người kia cũng là nữ tử...

Thật sự...

Có thể đường đường chính chính đứng trước mặt người khác nói các nàng là một đôi tình nhân yêu nhau mến nhau sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.