Nam Cung Nhã âm thầm thương tâm, đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ có tiếng cười, nhất thời kinh hách.
“Là ai... Ai ở bên ngoài?”
Trả lời nàng là một tiếng cách nhỏ, tiếp theo cửa sổ mở ra, từ bên ngoài tiến vào một người.
Phải biết rằng lần này Nam Cung Nhã ở trên tận lầu ba của khách điếm. Các lầu bên trong Vân Cẩm thành xây so với những nơi khác cao hơn một chút. Tầng ba ở nơi này tương đương với tần bốn tầng năm ở địa phương khác. Mà khách điếm này ở ngã tư đường naod nhiệt, người này thế nhưng có thể xông vào, con không có người phát hiện.
Thật có chút đáng sợ.
Nam Cung Nhã tinh tế đánh giá.
Vừa thấy người này, nàng liền ngây người.
Nam Cung Nhã xuất thân thế gia, không biết gặp qua bao nhiêu mĩ nhân, kiến thức coi như bất phàm, nhưng đột nhiên nhìn thấy cô gái này hiện ra trước mắt, vẫn là bị vẻ xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt.
Nàng mặc một thân yên hồng (đỏ son) váy dài, nhưng không giống Công nghi Ngưng đem màu đỏ ăn mặc xinh đẹp, bất giác khiến người ta cảm thấy diễm lệ hoặc mị hoặc. Người khác mặc đồ đỏ, đều là lấy đỏ tton người, mà nữ tử này mặc đồ đỏ lại giống như lấy khí chất cải biến màu đỏ kia, khiến mặc ra một loại cảm giác kỳ dị, vốn không nên có ở trên màu đỏ...
Vẻ đẹp phiêu dật (phóng khoáng), nhẹ nhàng.
Về phần tuổi của nữ tử này, Nam Cung Nhã có diểm đoán không ra, nhung nhìn kiều tóc của nàng, khí chất... Còn có ánh mắt, như thê nào cũng chắc chắn là người đã hơn ba mươi.
Nghĩ như vậy, Nam Cung Nhã lại bị dọa rồi.
Nữ tử trước mắt nếu thật sự là hơn ba mươi tuổi, như vậy, nàng cũng đem dung mạo cùng dáng người bảo dưỡng thật quá tốt. Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cũng nữ tử hai mươi không khác gì nhau.
Nhưng kỳ quái nhất chính là, nữ tử này tuy cả người tràn ngập yêu dị, nhưng cố tình Nam Cung Nhã lại đối nàng sinh ra một cảm giác quen thuộc cùng thận cận.
Nam Cung Nhã còn đang ở bên kinh nghi bất định, còn nữ tử kia lại nở nụ cười. “Trên mặt ta có gì sao? Nhìn lâu như vậy.”
“Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?” Nam Cung Nhã cẩn thận hỏi han.
“Ta?” Nữ tử nhướng mày lên nói: “Ta chính là người qua đường, ân... Ta cũng không có tên, tất cả mọi người đều goi ta Hoa cô, ngươi tạm thời cũng gọi như vậy đi.”
“Hoa cô?” Nam Cung Nhã nghĩ lại, thật sự đối với tên này không có ấn tượng.
“Đúng vậy nha.”
Hoa cô lai cười, dưới chân đột nhiên hướng về phía trước đạo từng bước. Nam Cung Nhã còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy bóng người trước mắt nhoáng lên một cái. Đến khi kịp phản ứng lại thấy cổ tay của mình bị nắm, cả người mất hết khí lực, choáng váng.
“A? kỳ quái.”
Hoa cô thì thầm một tiếng.
Nam Cung Nhã mơ mơ màng màng, theo bản năng kêu môt câu: “Thả... Buông...”
“Ai nha, buông ra thì buông ra.”
Tiếng nói vừa dứt, tay của Nam Cung Nhã liền bị buông lỏng. nàng chậm rãi khôi phục thần trí, khí lực mất đi cũng dần dần về trong thân thể. Giương mắt lên thấy Hoa cô vẫn đứng ở phía trước, tựa hồ như chưa từng chuyển động. Nhưng trong lòng Nam Cung Nhã hiểu được, Hoa cô thân mang kỳ công, trong nhay mắt có thể thay đổi vị trí, càng có khă năng ở trong khoảnh khắc lấy mạng người ta.
Lúc này Hoa cô nhíu mày lại, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì.
Trong lòng Nam Cung Nhã thế nhưng cũng không rất sợ hãi. Nàng mơ hồ cảm thấy Hoa cô tuy rằng quái dị, nhưng tựa hồ cũng sẽ không hại nàng. Cho nên nàng vội la: “Vậy ngươi... Là tới làm cái gì?”
Nghe xong vấn đề của nàng, hoa cô giãn mày ra, cười nói: “Không làm cái gì, chính là đến xem.”
Nhìn xem?
Nam Cung Nhã biết nàng không có ý nói ra, liền cũng ngoan ngoãn ngâm miệng, đơn giản lười hỏi lại.
Ai ngờ, Hoa cô lúc này lại hỏi đến nàng: “ Nam Cung nha đầu ngươi thật là có điểm kỳ quái, vẫn là... Ngươi một chút võ công cũng không biết sao?” Nam Cung Nhã nghe xong lại cả kinh, Hoa cô thế nhưng biết nàng là người của Nam Cung gia? Bất quá nghĩ lại thì nếu đã tiến vào trong phòng của nàng, liền nhất định biết nàng là ai. Nam Cung Nhã cũng không nghĩ nhiều, thoải mái gật đầu nói: “Ân, ta không biết võ công.”
“A?” Hoa cô thế nhưng cực kỳ thất vọng thở dài: “Thật sự không ổn, quả thực cực kì không ổn.”
“Có... Cái gì không ổn?” Nam Cung Nhã có chút chần chừ hỏi.
“Ngươi vì cái gì cái gì không học võ đâu? Đao pháp của Nam Cung gia tuy không thích hợp nữ hài tử, nhưng Luyện phòng thân cũng được thôi.” Hoa cô tựa hồ thật chấp nhất với đề tài “Luyện võ” này. Nhưng nguyên nhân Nam Cung Nhã không luyện võ có chút phức tạp, càng liên quan đến gia sự của Nam Cung thế gia, cho nên Nam Cung Nhã chính là lắc đầu, cũng không trả lời.
Cũng may Hoa cô không hỏi tiếp, ngược lại cười hỏi: “Nếu không ta dạy cho ngươi chút công phu? Có học không?”
Nam Cung Nhã lần này giật mình rất nhiều.
Nếu đổi lại là trước kia, nàng đương nhiên sẽ không học, chỉ vì bản thân nàng đối với võ học không có hứng thú. Nhưng từ lúc nàng rời nhà đi, trên đương nàng gặp được rất nhiều chuyện. Nàng không những chẳng giúp được gì, còn làm lag cản trở... Nhất là lúc nàng bị Thượn Quan Sách Vân buộc rời đi Lưu Trưng đang bị thương, toàn bộ cũng bởi vì nàng tay trói gà không chặt. Vừa nghe đến Hoa cô, không hiểu từ đâu xuất hiện nói muốn dạy nang võ công, Nam Cung Nhã thậm chí có chút vui mừng.
“Ta... sẽ học được sao? Học xong về sau... sẽ rất lợi hại phải không?”
“Thử xen sao.” Hoa cô hướng nàng chợp mắt: “Ta dạy cho ngươi ba buổi tối, ngươi nếu học xong, kêu ta là sự phụ. Nếu không học được, ngươi gọi vẫn gọi ta là Hoa cô. Thế nào?”
“Ba buổi tối?” Ba buổi tối có thể học được gì... Nam Cung Nhã nghĩ, nếu Hoa cô thật sự nguyện ý giúp nàng, chẳng bằng giúp nàng đi tìm Lưu Trưng. Nghĩ như vậy, Nam Cung Nhã cẩn thận mở miệng hỏi: “Hoa cô, ngươi có thể hay không...”
“Không thể, chỉ dạy công phu, cái khác không được.” Hoa cô trực tiếp ngắt lời nàng: “Ta chỉ có thời gian là ba buổi tối, nếu ngươi trong ba buổi tối còn học không được, như vậy cả đời cũng không học được. Có học hay không?”
Nam Cung Nhã căn răng một cái, gật đầu nói: “Học!”
....
“Đây là bộ pháp thứ nhất.”
“Ảo ảnh hành?”
“Cài gì? Đây mới không phải là ảo ảnh hành đâu!”
Ân? Giống ảo ảnh hành Lưu Trưng đang luyện tập, nhưng lại không quá giống nhau.
....
“Đem ly hoa châu của ngươi lấy ra nữa, ta dạy ngươi công phu ở trên tay.”
“Làm sao ngươi biết ta có ly hoa châu?”
“Cái này đã là gì, ta còn biết ngươi là Nam Cung Nhã đâu.”
Đây... Cũng phải.
...
Ba buổi tối này, Nam Cung Nhã một lòng nghĩ luyện công, chuyện của Lưu Trưng thật ra bị nàng để ở một bên. Tâm tư của nàng đơn giản, cóc cao nhân dạy nàng võ công, nàng liền hẳn là chuyên tập hảo hảo hảo học tập. Chờ học thành, mặc kệ là trốn khỏi Thượng Quan Sách Vân vẫn là đi tìm Lưu Trưng, đều không thành vấn đề.
Về phần ban ngày, Nam Cung Nhã nghĩ mọi biện pháp trì hoãn không đi. Trong chốc lát nàng nói buồn ngủ, trong chốc lát lại nói bị bệnh. Dù sao buổi tối nàng đều nghiêm chỉnh luyện công đến tối muộn. Đến ngày hôm sau thật sự là mệt mỏi, đóng cửa lại liền ngủ say sưa, trực tiếp giở trò, Thượng Quan Sách Vân cũng không hề có biện pháp.
Ba buổi tối, thế nhưng có chút thành tựu.
Nam Cung Nhã học được hưng trí khá cao, đối với võ công dần dần cảm thấy hứng thú. Hoa cô đối với “Đồ đệ” Nam Cung Nhã rất vừa lòng. Hai người cách nhau đến hơn mười tuổi, mỗi ngày cười nói. Ở chung với nhau thế nhưng rất tự nhiên.
Đợi đến buổi tối cuối cùng, Hoa cô dạy xong võ công, nói cho Nam Cung Nhã về sau luyện tập chăm chỉ, liền nói phải đi.
Nam Cung Nhã rất là không tha, không ngừng hỏi: “Sư phụ, người vội vã đi như vậy sao? Khi nào thì... Khi nào thì lại đến thăm con? Nêú con muốn tìm người thì làm sao tìm được?”
Hoa cô cũng có chút luyến tiếc, bất quá nàng chớp chớp mắt rất nhanh lại cao hứng trở lại: “Tam thời là không gặp được. Bất quá... Cũng không quan hệ, về sau tổng có cơ hội tái kiến. Chẳng qua... Đến lúc đó nếu thực sự gặp được, có thể ngươi vừa không thể gọi ta là sư phụ vừa không thể gọi ta là Hoa cô.”
“Kia... Gọi là gì?”
“Cái này nha, ngươi đoán xem?” Hoa cô thừa nước đục thả câu.
Nam Cung Nhã làm nũng hừ một câu, lại không nói tiếp. Tuy rằng các nàng chỉ ở chung với nhau có ba ngày ngắn ngủi, nhưng tính tình của sự phụ nàng vẫn thực hiểu biết, nếu Hoa cô để cho nàng đoán, chính là thật sự để cho nàng “Đoán“. Cho dù nàng có bám riết truy hỏi, Hoa cô đều sẽ tuyệt không nói.
Bất quá hỏi không được cái này, Nam Cung Nhã vẫn có vấn đề muốn hỏi.
“Sư phụ, người vì cái gì chưa bao giờ dùng tay phải?”
Từ lúc gặp mặt tới nay, bất luận là dạy võ công, uống trà, ăn điểm tâm, cho tới bây giờ đều là dùng tay trái. Tay phải luôn thả ở một bên, cho tới bây giờ cũng không thấy cầm nắm cái gì. Nam Cung Nhã lúc trước còn tưởng rằng tay phải của Hoa cô có tật, nhưng sau lại thấy bên tay phải dấu trong tay áo của nàng có chuyển động một lần. Tựa hồ tay phải cũng có thể hoạt động được.
Hoa cô hơi sửng sốt, mới cười nói: “Tay phải của ta... Một tháng trước dùng để bắt kiếm, bất quá, sau lại bị người khác phế đi, chỉ có thể bưng được bát, cho nên liền lười dùng.”
Nam Cung Nhã nghe những lời này bị hoảng sợ.
Trong lòng nàng, Hoa cô võ lâm rất cao, chỉ sợ cùng nhị thúc của nàng, Nam Cung Vô Nhai cũng có thể đấu một trận. Nhưng trên đời này lại có người có thể phế đi một tay của Hoa cô, vậy người kia là người lợi hại tới mức nào? Nghĩ lại, sư phụ của nàng thế nhưng bị người phế đi một tay, mà chính mình bản lĩnh thấp kém, không có một chút lực đối kháng. Nam Cung Nhã lại cảm thấy có chút khổ sở.
Nam Cung Nhã trời sinh tính tình đơn thuần, nghĩ đến cái gì cũng lộ ra ở trên mặt.
Hoa cô liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của nàng, lại cười cười: “Không cần nghĩ nhiều, điều này cũng không có quan hệ gì, nói không chừng, tương lai, tay trái của ta có thể luyện còn lợi hại hơn so với tay trái nữa. Chẳng qua, chuyện này chỉ có phu quân của ta biết, là một bí mật rất lớn. Tiểu Nhã Nhã, người ngàn vạn lần không thể nói cho người khác biết.”
“Ân, hảo. Con nhất định sẽ không nói.”
Nam Cung Nhã nghĩ rằng Hoa cô khổ sở trong lòng, không muốn bị người khác coi thường, cho nên lập tức gật đầu cam đoan.
“Còn có chuyện ta dạy võ cho ngươi... Người khác nếu hỏi sư phụ của ngươi là ai, ngươi cũng không được nói.”
“Hảo...” Nam Cung Nhã thoáng chần chừ, nếu Lưu Trưng hỏi thì sao?
“Người nào cũng không thể nói nha.” Hoa cô tựa hồ nhìn ra ý tưởng của nàng, lại nói: “Cho dù người trong lòng cũng không thể nói.”
“Ân.” Nam Cung Nhã có chút đỏ mặt, nhưng vẫn là đáp ứng.
“Trời sắp sáng, ta thật sự phải đi rồi.'
Hoa cô xốc cửa sổ lên tính toán nhảy ra bên ngoài.
Nhưng Nam Cung Nhã lại nghĩ đến một vấn đề khác. “Khoan đã, sư phụ sư phụ, con còn muốn hỏi...”
“Cái gì?”
“Sư phụ, người... Rốt cuộc bao nhiêu tuổi a?” Vấn đề này Nam Cung Nhã đã sớm muốn hỏi. Lúc này thấy trong ngữ khí của Hoa cô tỏ ra rất khó có thể tái kiến , nàng liền mở miệng lên hỏi. Tuy rằng chỉ ở chung ba buổi tối, nhưng trong lòng Nam Cung Nhã cũng đem Hoa cô trở thành bậc trưởng bối để tôn kính, tự nhiên nghĩ muốn làm rõ ràng tuổi cùng bối phận của nàng.
“Ta mười chín có đứa nhỏ. Hiện giờ đứa nhỏ đã mười bảy tuổi, ngươi nói ta đã bao nhiêu?”
Nam Cung Nhã yên lặng ở trong lòng nhẩm tính một lần, mười chín cộng mười bảy, ba... Ba mươi sau? Chờ nàng ngẩng đầu lên, ,lại chỉ nghe thấy tiếng cửa sổ vang lên, trong phòng đã chỉ còn có một mình nàng một người.
Học xong võ công, sự phụ cũng đã rời đi.
Tiếp theo, hẳn là trở về tìm Lưu Trưng.
Nam Cung Nhã sau khi đến Vân Cẩm thành mua rất nhiều thứ vẫn để ở trong phòng, nhưng lần này một thứ nàng cũng không có mang theo. Nàng thoáng rửa mặt chải đầu, cố gắng để phấn chấn hơn, đem cửa sổ chống lên, cũng học bộ dáng của Hoa cô, thả người nhảy ra ngoài. Chính là nàng cũng không có nội công, tự nhiên không giống như Hoa cô, chỉ nhảy vài cái liền bay xa. nàng chỉ có thể...
Từng bước một từ trên cửa sổ chạy đến bên cạnh nóc nhà khác. Lại từ nóc nhà này nhảy sang một nóc nhà khác, cứ thế tìm đến một chỗ không có người. Lại từ đó dùng bộ pháp học được đạp xuống dưới.
Lưu Trưng...
Không biết Lưu Trưng thế nào.
Mấy luồng chân khí trong cơ thể Lưu Trưng tán loạn. Toàn thân kinh mạch như chiến trường, không ngừng va chạm đấu tranh, hàn độc trong cơ thể lại từ trong phế phủ phát ra. Bất luận cao thủ nào gặp được tình huống như vậy, chỉ sợ đều luống cuống tay chân. Nhưng cố tình Lưu Trưng tròi sinh tính tình lạnh lùng. Từ nhỏ liền giữ cho tâm của mình yên tĩnh đạm mạc, gặp được hung hiểm, thế nhưng có thể vô cùng bình tĩnh tu luyện nội công của Lăng Vân kiếm pháp, chậm rãi hóa giải tình hình.
Nàng từ trước không có võ công căn cơ, cũng chưa bao giờ học qua nội công, cho nên tốc độ tiến triển phi thường chậm.
Mỗi lần vận hành một ngày, cơ hồ chỉ có thể hóa giải một ít chân khí trong cơ thể.
Nhưng Lưu Trưng cố tình vẫn rất kiên nhẫn, từng chút, từng chút đem chân khí tán loạn trong cơ thể rhu gom lại, đem nó biến thành sức mạnh của mình. Quá trình này dị thường gian khổ, cần đem toàn bộ tinh thần cùng chú ý, đều tập trung vào đó, cho nên nàng đóng lại cảm giác, đối với các sự việc phát sinh bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Chờ rối cuộc đem tia chân khí cuối cùng hóa giải hết, nàng rốt cục mở mắt.
Lần này, giống như một lần nữa bược vào thế giới, toàn bộ cảm giác đều trở lại với thân thể.
Tuy rằng thân thể của nàng có chút bủn rủn mệt mỏi, nhưng vì chân khí cùng với thân thể của nàng hoàn toàn kết hợp. làm dịu đi kinh mạch cùng tạng phủ của nàng, cho nên cũng không thấy đói bụng, ngược lại rất có tinh thần.
Nhưng Lưu Trưng suy nghĩ nữa ngày mới kịp phản ứng, đây là như thế nào? Nàng ở chỗ này đã bao lâu?
Nàng thoáng nghĩ ngợi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng rất nhanh nghĩ đến Nam Cung Nhã đang ở nơi nào? Nàng chờ đã bao lâu, nhất định là đang lo lắng.
Lưu Trưng đứng dậy rất nhanh, chui ra khỏi hốc tường.
Nhưng...
Bên trong căn miếu đổ nát không có một bóng người.
“Nam Cung Nhã...”
Hành lý, ngựa, xe vẫn còn, nhưng cố tình Nam Cung Nhã lại không có. Lưu Trưng đi xung quanh tìm một vòng, cuối cùng ở bụi cây ngoài căn miếu phát hiện một thứ.
...... Một viên ly hoa châu nằm đơn độc.