”Tần Ngọc Nương!”
Thượng Quan Sách Vân khí cấp bại phôi (tức giận khó thở), một chưởng đánh nát xúc xắc trước mặt Lưu Trưng. Ba viên xúc xắc biến thành bột phấn, bên trong cũng không xuất thứ gì không nên tồn tại.
“Thế nào?” Tần Ngọc Nương không sợ chút nào, vần mang theo ý cười: “Thượng Quan thiếu chủ chính là quên đây là nơi nào? Nếu đã quên, ta nguyên ý nhắc nhở một câu. Đây chính là Kim -Ngọc- đổ - phường !”
Bốn chữ này nói ra, cơn tức giận của Thượng Quan Sách Vân ngược lại được đè ép xuống. Cứ việc sắc mặt vẫn nhục nhã như trước, nhưng ngữ khí có mấy phần hòa hoãn.”
“Tần Ngọc Nương, ván cược này không thể tính.”
“ Vì sao không tính?”
Mồ hôi trên đầu Thượng Quan Sách Vân lại đổ ra.
Hắn không thể nói Kim Ngọc đổ phường gian lận. Hắn đích xác không biết yêu tinh đầy yêu khí Tần Ngọc Nương đến tột cùng ra tay như thế nào, nhưng hắn cũng không thể cứ như vậy cam tâm tình nguyện chịu thua.
“Thượng Quan thiếu chủ chính là đồng ý lấy vị hôn thê của mình là Nam Cung Nhã làm tiền đặt cược. Vừa nãy là muốn phủ nhận việc mình thua vị công tử này? Đã như vậy... Ván bài này nhất định phải thực hiện.”
Tiểu nha đầu đi lấy bút mực giờ phút này đã trở lại.
Lưu Trưng rốt cuộc chú ý thấy nguyên lai lầu hai này là có vách ngăn. Ngay tại phía sau bình phong nửa lộ một bồn cây lớn, mà phía sau bồn cây ẩn dấu một bức rèm che. Sau khi nha đầu kia đi ra, bức rèm che nhẹ nhàng lay động, ẩn ở sau bồn cảnh cũng không thấy rõ ràng lắm. Lưu Trưng nhìn kỹ một lúc lâu, tuy rằng không phát hiện điều gì, nhưng nàng lại cảm thấy được sau bức rèm che nhất định thông với nơi nào đó. Và có người từ đó nhìn ván cược này từ đầu tới cuối.
Tần Ngọc Nương chấm bút vào nghiên mực, quét vài cái rồi nhanh chóng viết ra hai phần khế ước, một cái đẩy lên trước mặt Thượng Quan Sách Vân.
”Thỉnh Thượng Quan thiếu chủ ký tên, điểm chỉ.”
Thượng Quan Sách Vân tay đang run rẩy.
Lưu Trưng tạm thời cảm thấy việc này cùng mình không có liên quan mặc dù Tần Ngọc Nương nói Thượng Quan Sách Vân viết văn khế đem vị hôn thê cho nàng. Nàng đoán đại khái vị lão bản của Kim Ngọc đổ phường cùng Thượng Quan Sách Vân có thù hận gì đó? Hoặc chính là nhìn hắn không vừa mắt, muốn hạ thấp uy phong của hắn. Nhưng bất luận là trường hợp nào, đều không thể có khả năng thực sự đem vị hôn thê của hắn tùy tiện làm tiền đặt cược cho một người qua đường.
Hơn nữa lại còn cho nàng, nhìn như một tên quỷ nghèo túng, lôi thôi.
Lưu Trưng sở dĩ còn ngồi ở chõ này là vì muốn chờ sau khi kết thúc ván cược này,nàng nhất định phải đưa ra yêu cầu gặp vị lão bản ở phía sau của sòng bạc. Nàng sở dĩ bước vào sòng bạc này cũng bởi vì vị hắc y nam tử nói câu kia: “Từ mười ba tỉnh, cho tới, châu, huyện...”
Hẳn là... sẽ có tin tức nàng muốn biết.
Thượng Quan Sách Vân không phải cũng muốn hỏi thăm tin tức của Lăng Vấn kiếm từ người này sao.
Suy nghĩ một lúc, Thượng Quan Sách Vân thế nhưng đã thực sự ký tên, điểm chỉ. Tần Ngọc nương hết sức hài lòng gật đầu, sau đó lại đem văn khế đẩy đến trước mặt Lưu Trưng.
”Công tử đến phiên ngươi.”
”Ta?” Lưu Trưng có chút nghi hoặc.
”Không sai, chỉ cần ngươi ký tên, điểm chỉ, chiếc xe ngựa dưới lầu...”
”Là người trong xe ngựa!” Thượng Qua Sách Vân nghiến răng nghiến lợi.
”Ôi, ...” Tần Ngọc Nương nở nụ cười: “Thượng Quan thiếu chủ thật sự quá dễ tức giận, tuyệt không hiểu thương hương tiếc ngọc. Vẫn là muốn để cho yểu điệu đại mỹ nhân xuống xe đi bộ ư?
Thượng Quan Sách Vân hừ lạnh một tiếng, căn bản là không tính toán “thương hương tiếc ngọc“.
Tần Ngọc Nương chợp mắt, lại nói: “Đúng, xe ngựa cùng ngựa đương nhiên là của Thượng Quan thiếu chủ, bất quá... Nam Cung cô nương vốn là muốn cùng thiếu chủ về Cô Hồng sơn trang thành thân. Nhưng là nếu vần chưa thành thân, Thượng Quan thiếu chủ đã đem nàng thua cho vị công tử này, như vậy đồ cưới của nàng cũng không coi là của thiếu chủ được, vẫn là của nàng. Không, là cả người cùng đồ cưới đều là của vị công tử này.”
Lưu Trưng nhíu mày, xem ra việc này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Thượng Quan Sách Vân không phản bác được. Hai tay nắm nổi gân xanh, hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Trưng. Nhìn phong thái của công tử kia, Lưu Trưng không chút nghi ngờ nếu nàng thực sự cưới mỹ nhân Nam Cung Nhã kia. Chỉ sợ nàng ngay sau đó sẽ bị Thượng Quan Sách Vân đem chém thành mấy mảnh.
Lưu Trưng thở dài ra một hơi, đứng lên: “Người trong xe ngựa kia... Ta chuyển tặng Thượng Quan công tử.”
Thượng Quan Sách Vân tức khác nhẹ nhàng thở ra.
Tần Ngọc Nương lại hừ lạnh một tiếng: “Công tử không có quyền chuyển tặng.”
”Vì sao?”Lưu Trưng nhàn nhạt nói: “Không phải nói thắng thì là của ta sao?”
”Nga?” Tần Ngọc Nương bên mội nở ra nụ cười vừa vô tội lại nghịch ngợm: “Khi nào? Ai nói như vây?”
Đương nhiên là hắc y nam tử dẫn nàng vào đây nói.
Nhưng thái độ Tần Ngọc Nương thái độ là muốn bỏ qua. Lưu Trưng cũng liền không lên tiếng nữa. Tần Ngọc Nương thấy nàng không thèm nhắc lại, liền hợp thời bỏ thêm vài câu: “Ván cược này là chủ nhân của ta mở, thắng chính là do chủ nhân của ta định đoạt. Vẫn là … công tử dám cãi ý của Kim Ngọc đổ phường?”
Tờ văn khế lại bị đẩy lại càng gần.
“Công tử, mời.”
Lưu Trưng bất đắc dĩ, nàng đây có tính là họa vô đơn chí? Nhưng đã đến nước này, nàng liền chỉ có thể cầm bút viết ba chữ “Diệp Lưu Trưng”, sau đó thành thật điểm chỉ.
Thượng Quan Sách Vân tức giận không nhẹ nhưng cũng không thể làm gì.
“Thượng Quan thiếu chủ vẫn là nhanh chóng xuống lầu, đi nói cho Nam Cung cô nương tin tức tốt này đi.” Tàn Ngọc Nương là tát muối vào trên vết thương của hắn, nàng rút ra văn khế nhét vào lòng Thượng Quan Sách Vân, cười đến phá lệ vui vẻ.
Thượng Quan Sách Vân rốt cục phẩy tay áo bỏ đi, đem sàn gác của sòng bạc đạp thùng thùng.
Tần Ngọc Nương cười đủ rồi, quay đầu lại phân phó nha đầu ở bên cạnh vài câu. Nha đầu kia rất nhanh liền xuống lầu. Tần Ngọc Nương tự tay rót chén trà bưng cho Lưu Trưng: “Diệp công tử, uống trước chén trà.”
Ý tứ này, tựa hồ là không tính toán thả nàng đi?
Bất quá Lưu Trưng cũng không tính toán bước đi nhanh như vậy. Nàng uống hai hớp trà, nghe Tần Ngọc Nương nói vài câu nhàn thoại, đạng định mở miệng lại nghe thấy tiếng sàn gác vang lên thình thịch. Không bao lâu, chỉ thấy nha đầu vùa xuống lầu lúc nãy chạy tới, trong tay cầm một tờ giấy.
“Làm tốt?” Tần Ngọc Nương hỏi.
“Vâng.” Nha đầu xoa mồ hôi trên thái dương: Nam Cung cô Nương khóc rất nhiều, nhưng nàng vẫn là ký.”
Nha đầu gãi gãi đầu có chút đần độn nói: “Đại khái…Đại khái bởi vì nàng bị Thượng Quan Thiếu chủ đuổi xuống xe ngựa đi. Nếu nàng không ký sẽ không có ai thu lưu nàng.”
Tần Ngọc Nương quả thực muốn cười thành kẻ điên: “Người nay, nha đầu ngốc!”
Đương nhiên, Tần Ngọc Nương một bên cười, một bên còn đen tờ giấy kia nhận lấy đẩy đến trước mặt Lưu Trưng: “Diệp công tử, nhanh ký đi.”
Lại ký cái gì?
Lưu Trưng tập trung nhìn vào lại phát hiện tờ giấy này dĩ nhiên là hôn thư! Hôn thư này điều khoản viết cực kỳ chi tiết, thậm chí ngay cả quê quán xuất thân của Nam Cung Nhã cũng viết vô cùng tường tận. Chỉ riêng bên nhà trai một phần cũng không có, vừa nhìn đã biết là đã sớm chuẩn bị. Thật không hiểu sòng bạc này có chủ ý gì.
Mà ở chỗ ký tên… “Nam Cung Nhã”. Ba chữ viết có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Xem ra là khóc đến run rẩy, cầm khổng nổi bút.
Thật đáng thương.
“Ta không thể ký.” Lưu Trưng trực tiếp cự tuyệt.
“Không thể ký?” Tần Ngọc Nương đầu tiên là cả kinh, về sau lại cười. Bất quá nụ cười này rất lạnh làm cho người ta rất không thoải mái. “Diệp công tử sẽ không tính toán để cho Nam Cung Nhã là thiếp hay là nha đầu cho ngươi đi? Nàng chính là trưởng nữ của một trong tứ đại thế gia, chỉ có thể làm chính thê.” Gặp Lưu Trưng sắc mặt bất động, Tần Ngọc Nương biết mình đoán sai, vì thế lại nói: “Chứ không phải ngươi vẫn không rõ sự thật? Ta chỉ ăn ngay nói thật cho ngươi biết. Ngươi nếu không chịu ký phần hôn thư này cũng đừng nghĩ ra được cửa của Kim Ngọc đổ phường!”
“Nếu kí có đi thể ra ngoài?” Lưu Trưng hỏi.
“Ngươi nếu ký, chẳng những có thể đi ra ngoài mà c hủ nhân ta còn có thể bảo vệ ngươi một đoạn đương. Ít nhất trong Thanh Thủy thị trấn không có ái dám động tới ngươi.” Tân Ngọc Nương cười khẽ: “Về phần cả đời…Vậy phải dựa vào bản thân Diệp công tử.”
Lưu Trưng lại thở dài.
“Ta có một điều kiện.”
“Cái gì?” Tần Ngọc Nương cảm thấy buồn cười.
Thế nhưng còn dám nói điều kiện?
“Gặp mặt lão bản của ngươi một lần.”
“Không được.” Tần Ngọc Nương không chút nghĩ ngợi nới ngay.
Nhưng Lưu Trưng chú ý thấy, bức rèm ở đàng sau góc hơi giật giật. Đằng sau đó thực sự có người. Tần Ngọc Nương cũng nhìn thấy, liếc nhìn Lưu Trưng một cái liền đi vào.
Chờ một lát, Tần Ngọc Nương lại đi ra, sắc mặt vui vẻ: “Được rồi, đáp ứng điều kiện của ngươi.”
Lưu Trưng gật đầu, rất nhanh điền đầy đủ vào hôn thư, ký tên, điểm chỉ. Điều này đối với nàng cũng không có ý nghĩa gì. Nếu là hôn thư, sớm hay muộn cũng phải đưa cho quan phủ đóng dấu lưu lại. Đến lúc đó nếu quan phủ tra ra nàng là một nữ tử, hôn thư này tự nhiên không có giá trị. Cho nên đây chỉ là tờ giấy vụ mà thôi, có ký hay không cũng không làm sao.
Tần Ngọc Nương hớn hở cầm lấy tờ hôn thư, đưa qua tay cho nha đầu ở bên người.
“Diệp công tửi yên tâm, hôn sự này do Kim Ngọc đổ phường làm mai. Thủ tục bên quan phủ không phiền công tử lo lắng. Chúng ta nhất định sẽ làm được thỏa đáng. Về phần tổ chức tiệc cưới, phiền Diệp công tử tự mình xử lý.”
“Ân.” Lưu Trưng gật đầu: “Đi thôi.”
Tần Ngọc Nương hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu được nàng đang nói tới “điều kiện” vừa nãy, liền gật đầu dẫn nàng đi ra phía sau.
Người gọi là đại lão bản chính xác ở phía sau bức rèm. Chính là Lưu Trưng không nghĩ tới, đại lão bản là một nữ nhân vô cùng trẻ tuổi. Nàng thoạt nhìn chỉ sợ chưa đến hai mươi. Nàng có một đôi hoa đào mắt cực kỳ quyến rũ, mặc một thân váy mỏng màu đỏ hạnh, đang ngồi trước bàn trang điểm chải tóc.
Nàng nhìn đến Lưu Trưng thế nhưng ném lược, thần tình oán khí.
“Thật sự là người định không bằng trời định! Vốn để cho Hắc Ưng tìm đến một kẻ nghèo hèn, càng bẩn thỉu càng tốt. Không nghĩ đến hắn bị mù, thế nhưng tìm đến một khối ngọc thô. Quả thực tiện nghi Nam Cung Nhã!”
Lưu Trưng lập tức bắt được trọng điểm: “Ngươi chán ghét nàng?”
“Nàng” tự nhiên là chỉ Nam Cung Nhã.
“Đúng nàng trừ bỏ có bộ mặt còn chấp nhận được, còn chỗ nào ra hồn? Bất học vô thuật (Không học vấn không nghề nghiệp), một chút võ công cũng không biết coi như thôi, còn mỗi ngày chỉ biết tiêu tiền cho trang điểm ăm mặc, không hề nội hàm! Hừ… Dựa vào cái gì lại được bọn người mù truy phủng, nói thành đệ nhất mỹ nhân, phi!”
Nữ tử phát tiết một lúc lâu vẫn thấy Lưu Trưng đứng ở một bên không lên tiếng, không khỏi có chút ngạc nhiên đứng lên.
“Đúng rồi, ngươi muốn gặp ta làm cái gì?”
“Ngươi có biết Diệp Lâm Phong ở nơi nào không?”
Lưu Trưng hỏi thực sự trực tiếp, Diệp Lâm Phong chính là tên cha nàng dùng hành tẩu trên giang hồ.
“Yêu, ngươi cũng đang tìm Lăng Vân kiếm? Đừng uổng phí tâm tư. Ta căn bản không biết Lăng Vân kiếm ở nơi nào, cho nên mới không để cho Thương Quan Sách Vân thắng một ván. Về phần Diệp Lâm Phong… Liền càng không biết, hắn đã muốn biến mất từ lâu rồi.” Nữ tử tính cách lanh lẹ, nói đến liền thập phần thẳng thắn. Nói đến đấy, nàng liền giảo hoạt nháy mắt một cái: “Ngươi không hiếu kỳ ta làm như thế nào khiến Thượng Quan Sách Vân thua bởi ngươi ư?”
“Tần Ngọc Nương nói qua.” Lưu Trưng nói.
“Ngươi… Làm sao ngươi biết?” Nữ tử rất là giật mình.
“Đoán được.”
Sau khi ván thứ nhất kết thúc, Lưu Trưng đem toàn bộ chi tiết trước sau nhớ lại một lần. Điểm khác nhau duy nhất giữa ván thứ nhất và hai ván sau đó là trước mỗi lần mở chén, Tần Ngọc Nương đề nói một câu nói.
Có lẽ là dùng một loại võ công vô cùng lợi hại. Lưu Trưng không hiểu lắm, cũng không hứng thú muốn biết.
Nữ tử lại cẩn thận đem Lưu Trưng đánh giá một lần, lại giống cái oán phụ cảm thán một câu: “Thật sự là tiện nghi Nam Cung Nhã.”
Lưu Trưng nghĩ nghĩ, lại nói: “Ngươi thiết kế làm Thượng Quan Sách Vân đem nàng thua cho ta đã là thắng rồi.”
Nàng kia nghe xong cũng vô cùng nghiêm túc suy tư, tiếp theo liền gật đầu: “Đứng, ngươi nói đúng vậy. Nàng hiện tại đã gả cho ngươi. Ta lại vẫn còn cơ hội! Tương lai, ta nhất định sẽ có một nam tử tốt gấp trăm lần so với nàng. Như vậy liền thắng nàng!”
Nữ tử này lý giải như thế nào vậy? Lưu Trưng có điểm bất đắc dĩ.
“Nhìn ngươi người cũng không tệ lắm, ta liền từ bi nói cho ngươi biết một tin tức. Giang Nam cẩm Quỳ sơn trang đưa thiếp, đầu tháng mười muốn mở võ lâm đại hội. Ngươi đến đó tìm hiểu tin tức, nói không chừng có thể tìm hiểu được chút tin tức. Nói không chừng Diệp Lam Phong cũng sẽ tới đó đâu.”
“Đa tạ.”
“Đúng rồi, trên lưng ngươi đeo cái gì đó? Kỳ kỳ, quái quái, sẽ không là... Là một thanh kiếm đi?” Nữ tử nhìn chằm chằm vào Lăng Vân kiếm trên người Lưu Trưng.
Lưu Trưng hơi ngẩn ra nói: “Là Lăng Vân kiếm.”
Nữ tử hoàn toàn ngây dại, sau đó cất tiếng cười to: “Ngươi... ha ha ha... Không nghĩ tới ngươi trông ngớ ngẩn vậy thế nhưng cũng biết nói đùa...”
Đúng vậy, không ai sẽ tin.
Lưu Trưng chính bản thân mình cũng không nguyện tin tưởng đây là Lăng Vân kiếm.