Diệp Trình

Chương 14: Chương 14




Diệp Trình và Lục Minh Viễn ban ngày đi xin tiền, đói bụng thì lấy tiền xin được mua đồ ăn, chạng vạng ra bờ sông tắm rửa, buổi tối tùy tiện tìm một chỗ nào đó ngủ lại. Tuy không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng không hiểu sao, đi một thời gian, hai đứa đều muốn trở về nhà.

“Cậu nói thử xem bác Tiền liệu đã về chưa?” Diệp Trình và Lục Minh Viễn ngồi dưới chân tường tránh nắng, ánh mặt trời ngày hè nóng rực đến váng đầu hoa mắt, hai đứa đã mấy ngày liền không tắm rửa tử tế, khắp người đều cảm thấy thực khó chịu.

“Không biết.” Lục Minh Viễn cầm trên tay một mẩu đá vẽ loạn trên mặt đất.

“Chúng ta thử về ngó xem sao đi?” Diệp Trình lại hỏi.

“Nếu bị bắt thì sao?” Lục Minh Viễn rõ ràng vẫn còn sợ hãi.

“Tui cũng không biết.” Hai đứa đều có chút uể oải. Tuy cả hai đều đã trải qua một thời gian dài không cha không mẹ, nhưng khi ấy chí ít vẫn còn có người nấu cơm cho chúng, còn có một mái nhà để ở, khiến chúng không cảm thấy mình là đứa nhỏ không ai cần, lúc này vừa lưu lạc được mấy ngày, cảm giác rõ ràng đã không còn như trước.

“Hai cái thằng lỏi này!” Lúc hai đứa còn đang do dự, liền nghe thấy tiếng quát lớn của lão Ngô, cả hai đều không ngờ lão Ngô sửa giày này có thể tìm được tới tận đây. Dưới cái nóng gần bốn mươi độ của buổi trưa hè, lão Ngô đội nắng đội gió đi đến, lôi hai tên nhóc đang ngồi thu lu dưới chân tường lên xe bus.

“Bác Tiền đã về sao ạ?” Bây giờ Diệp Trình muốn biết nhất chính là chuyện này.

“Về á? Cậu ta thuê lao động trẻ em phi pháp, làm sao mà về dễ như thế được?” Trời nóng khiến tính tình lão Ngô càng táo bạo hơn.

“Bọn con cũng chụp ảnh.” Lục Minh Viễn thành thực khai báo.

“Chụp thì chụp, làm gì có ai ăn no rửng mỡ cả ngày không có việc gì làm đi theo dõi hai thằng lỏi bọn mi chứ?”

“Không phải ông nói mấy người chụp ảnh đều bị bắt sao?” Diệp Trình bị lão Ngô túm tay kéo đi, hai cái chân nhỏ chạy a chạy cố gắng bắt kịp tốc độ của ông.

“Thế nên hai đứa mới chạy hả? Một đám không có tiền đồ, chưa chi đã sợ thành như vậy.” Khẩu khí của lão Ngô rốt cuộc cũng tốt hơn được một chút. “Bọn mi còn nhỏ, các đồng chí công an rất bận rộn, không thể mỗi ngày đều theo dõi hai bọn mi được, cứ yên tâm, không có việc gì đâu.”

Ba ông cháu ngồi xe bus trở về con ngõ nhỏ quen thuộc, vừa đi đến đầu ngõ đã có người tiến lên bắt chuyện với lão Ngô, “Thấy chưa lão Ngô, tôi không nhìn nhầm đúng không, chính là hai đứa chúng nó, mấy ngày hôm nay tôi đều thấy bọn chúng lởn vởn ở thành tây.”

“Thấy mà cậu cũng không biết đường dẫn chúng nó về, còn ở đó nói cái rắm gì.” Lão Ngô giận dữ nói.

“Ui trời, cũng chả phải con cái nhà tôi, tôi dẫn đi làm sao được? Người không biết có khi lại tưởng tôi buôn bán trẻ em í.” Người nọ nói.

Lão Ngô không đáp, đây cũng chẳng phải con cháu nhà ông, nhưng ông cũng biết mấy lời này không nên nói trước mặt tụi nhỏ, thế nên ông mới không mở miệng.

“Tôi nói này lão Ngô, ông không sợ à?” Người nọ lại hỏi.

“Lão Ngô ta làm việc đường hoàng nghiêm túc thì sợ cái gì mới được chứ?” Lão Ngô xách theo hai đứa nhỏ, mở cửa vào nhà, ôm một quả dưa hấu từ trong góc ra bổ.

“Thuê lao động trẻ em phi pháp, chính là phạm tội đấy.” Người nọ vốn khá thân quen với lão Ngô, nên không cần mời đã tự động vươn tay ra lấy dưa hấu.

“Ôi giời! Ta chả cho chúng tiền, cũng chả nhận tiền từ chúng nó, thì gọi gì là thuê lao động trẻ em chứ!” Lão Ngô vui vẻ nói.

Người nọ giật mình, đưa miếng dưa hấu lên miệng cắn một ngụm, giơ ngón cái lên nói, “Chuẩn!” Sau đó cầm miếng dưa đi ra ngoài.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Ăn dưa hấu đi.” Lão Ngô bổ xong dưa thì để lại cho hai đứa nhỏ, mình thì ra sau nhà rửa mặt, hôm nay trời nóng, mới động một chút đã ra cả thân mồ hôi.

Mới đầu Diệp Trình và Lục Minh Viễn còn có chút bất an, sợ người của sở công an đến bắt mình đi, nhưng ở được vài ngày, thấy quả thật không có chuyện gì xảy ra, hai đứa mới dần dần yên lòng.

Người chủ căn nhà Tiền Hưng Lương thuê nghe nói bác bị bắt, hai đứa nhỏ sẽ ở lại nhà lão Ngô, liền mở cửa cho tụi nó vào lấy quần áo, những cái khác vẫn để nguyên ở đó, vì chưa hết hạn cho thuê, mà bác Tiền thì chẳng biết ngày nào sẽ được thả.

Ngày mùa hè nóng đến lợi hại, hai đứa nhỏ quyết định sáng sớm cùng chiều tối mỗi ngày ra ngoài ăn xin, còn những lúc khác ở lại trong tiệm phụ lão Ngô sửa giày.

Mấy đồng chí công an khu vực không phải không biết Diệp Trình và Lục Minh Viễn đang ở trong nhà lão Ngô, nhưng tụi nhỏ ở đó coi như cũng ổn, mà họ cũng lười chẳng muốn đi làm người xấu. Dù sao chính sách ở trên đưa xuống, cũng đã bắt được vài người hành nghề ăn xin làm tốt thí rồi, mà đám người Tiền Hưng Lương bị bắt, chỉ có thể trách số phận xui xẻo thôi.

Sau này lão Ngô lại hỏi Diệp Trình địa chỉ thôn, viết một phong thư gửi cho Thái Kim Chi, địa chỉ người nhận chẳng biết viết có đúng hay không, dù sao hai đứa nhỏ cũng không biết chữ, lão Ngô lại không biết tên người ta viết như thế nào, chỉ có thể từ miệng hai đứa nhỏ hỏi được có một chút, là chữ nào thì ông chịu.

Nhưng lá thư này cuối cùng vẫn đến được tay Thái Kim Chi, bà còn nhờ người gửi cho lão Ngô thư hồi đáp, nói Diệp Trình chỉ cần khỏe mạnh là được, đứa nhỏ này mệnh khổ, không cha không mẹ, có trở về thôn cũng không có đường sống, nhờ lão Ngô cưu mang giúp, cho nó ở thêm một thời gian, kiếm thêm chút tiền rồi về, tương lai còn có tiền đi học được mấy năm, biết được cái chữ.....

Lão Ngô đọc thư xong thì thở dài, viết một phong thư trả lời, xem như đáp ứng.

Lại nói đến bọn Diệp Trình, hai thằng nhỏ dạo gần đây rất hay ra chợ, sáng sớm mỗi ngày đều là thời điểm chợ đông đúc náo nhiệt nhất, hơn nữa các cô các thím tới tới lui lui mua bán thức ăn phần lớn cũng đều tốt bụng, tuy mua cái gì cũng trả giá lên trả giá xuống, nhưng lúc cho tụi nó tiền thì lại tuyệt không keo kiệt chút nào, mỗi ngày ra chợ đều kiếm được kha khá.

Theo thời gian lâu, hai đứa cũng dần thân hơn với một bà cô tóc xoăn bán thực phẩm chín. Bà cô này tên là Cao Kim Hoa, bộ dạng khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, đã từng kết hôn, nhưng vì kết hôn nhiều năm vẫn không sinh được con, nên bị gia đình nhà chồng ghét bỏ, Cao Kim Hoa này cũng là người tính tình mạnh mẽ, nhịn nhục không nổi, trong nhà dăm ba bữa lại cãi nhau, gây đến gây đi cuối cùng cũng ly hôn.

Cao Kim Hoa là con gái út trong nhà, phía trên còn hai ông anh trai. Cha mẹ bán đồ ăn ở chợ, hai con trai lớn đều đã thành gia lập thất, con gái út sau khi ly hôn liền trở về sống với ông bà, phụ ông bà bán hàng ngoài chợ, hai ông bà từ đó cũng liền ở lại trong nhà nghỉ ngơi.

Những người quen biết đều khuyên Cao Kim Hoa tìm một người tái hôn đi, nhưng cô lại không nghĩ như vậy. Cô cảm thấy những ngày này tốt hơn hồi còn ở nhà chồng cũ không biết bao nhiêu lần, nên nhất quyết không chịu tái hôn, chỉ tính sau này nhận một đứa con nuôi, rồi cứ như vậy qua cả đời cũng được. Thế nên lúc gặp Diệp Trình và Lục Minh Viễn, cô thực sự rất vui, nếu cho cô chọn, thì nuôi cả hai đứa cũng không nhiều.

Thế nhưng cha mẹ cô làm sao có thể đồng ý cho được, ở trong mắt ông bà, con gái không sinh con được thì tìm một người đàn ông đã có một đời vợ, con trai con gái vợ cũ đều sinh cho hết rồi, thế không phải tốt hơn sao. Hơn nữa hai ông anh trai Cao Kim Hoa hai năm nay sự nghiệp càng lúc càng phát triển, đều làm việc trong cơ quan nhà nước cả, tùy tiện nhìn một vòng, còn sợ không thể tìm được cho em gái một người đàn ông tốt hay sao?

Vì thế nên chuyện này nhà họ Cao mãi vẫn không thể thống nhất được ý kiến, nhận nuôi hay không nhận nuôi, chẳng biết nên quyết định ra sao. Bất quá những chuyện này bọn Diệp Trình không biết, chúng chỉ biết dì Kim Hoa đối với chúng tốt lắm, thường xuyên mời tụi nó ăn mì, thi thoảng nó mua bánh bao ở cửa tiệm đầu ngõ mời cô ăn, cô cũng khen lấy khen để.

Chường mặt ngoài chợ lâu ngày, dần dà người cho tiền cũng ít đi, nhưng thay vào đó, bắt đầu từ Cao Kim Hoa, thi thoảng lại cho tụi nhỏ vài món đồ ăn quán bán không hết, lại không thể để đến mai, để chúng mang về ăn, sau này những người bán thực phẩm chín xung quanh thường thường cũng kêu tụi Diệp Trình sang cho cái này cái kia.

“Diệp Trình, Diệp Trình, qua đây chút nào.” Hôm nay tụi Diệp Trình đang giúp Cao Kim Hoa dọn quán thì nghe có người gọi.

“Dì.” Diệp Trình vừa sang đến nơi đã mở miệng kêu.

“Ai da!” Người phụ nữ vừa lên tiếng gọi khoát tay, miệng cười tươi rói, “Cả một bó tuổi rồi, còn gọi dì cái gì nữa, gọi bác đi.”

“Bác.” Diệp Trình nghe lời sửa miệng.

“Ngoan, ở đây bác có mấy cái bánh thịt bán chưa hết, hai đứa cầm về ăn đi.” Bà đưa cho Diệp Trình một gói to, bên trong là ba bốn cái bánh thịt, còn có cả vài khối bánh vụn nữa.

“Con cảm ơn bác.” Diệp Trình vui mừng hô. Thằng nhóc Lục Minh Viễn kia thích ăn nhất chính là bánh thịt, Diệp Trình với lão Ngô cũng thích ăn, nhưng mà bánh thịt đắt lắm, lão Ngô sửa một đôi giày được có mấy mao tiền, một ngày nhiều lắm cũng chỉ kiếm được mười hai đồng, mà tiền nó kiếm được thì phải để dành sau này đóng học phí, không thể tiêu pha bừa bãi, thế nên về chuyện ăn uống, mấy ông cháu trước giờ đều hết sức tiết kiệm.

So với Diệp Trình nhu thuận nghe lời, Lục Minh Viễn tính tình bướng bỉnh cũng được khá nhiều người yêu thích, đám người lớn trong chợ mỗi lúc vắng khách đều thích lôi thằng nhỏ ra trêu chọc.

Tỷ như trong chợ có đôi vợ chồng nhà nọ bán hoa quả khô, có một đứa con gái mới vừa tròn ba tuổi, cô bé con kể từ lần được Diệp Trình chia cho nửa cái bánh bao thì cứ dính chặt lấy nó, gọi 'anh Trình Trình', 'anh Trình Trình' suốt cả ngày, gọi đến Lục Minh Viễn phiền muốn chết, chuyện này mấy người lớn đều xem trong mắt, thừa dịp Diệp Trình không ở đây, liền lấy ra trêu Lục Minh Viễn.

“Lục Minh Viễn, Hoan Hoan sau này lớn sẽ gả cho Diệp Trình đấy, mi biết đúng không?” Mẹ của Hoan Hoan nói với Lục Minh Viễn như thế.

“Diệp Trình mới không cần nó í.” Lục Minh Viễn không cho là đúng, con nhỏ béo cả ngày chảy nước mũi thì có gì tốt chứ.

“Sao lại không cần? Ba của Hoan Hoan kiếm được nhiều tiền lắm nhé, sau này sẽ mua cho hai đứa nó một căn nhà thật lớn để ở, cô nói chuyện với Diệp Trình rồi.”

“Đúng đấy, dù sao Diệp Trình cũng không có cha không có mẹ mà, hai đứa nó lấy nhau rồi, ba mẹ của Hoan Hoan sẽ thành ba mẹ Diệp Trình, tốt quá rồi còn gì.”

“Mi xem mi xem, có nhà, có vợ, lại còn có cả ba mẹ nữa, sau này sinh thêm đứa con, như vậy là đủ cả rồi còn gì?”

Mấy người bên cạnh cũng góp thêm vài câu, bọn họ đều đang rảnh rỗi, liền bắt tay lừa thằng nhóc chơi.

“Diệp Trình sẽ không lấy nó đâu!” Lục Minh Viễn nóng nảy, tay nhỏ nắm lại thật chặt, mặt cũng đỏ lên.

“Chú nói này Minh Viễn, mi cũng đừng đi theo Diệp Trình suốt ngày nữa, Diệp Trình còn phải cưới vợ, mi cũng tìm một cô bé tốt, kêu con bé sau này mua cho căn nhà lớn mà ở đi thôi.” Lúc này ba Hoan Hoan cũng mở miệng, ông chú này lúc nói dối trông cũng đặc biệt chân thành, Lục Minh Viễn cứ như vậy bị gạt một trận.

“Ai thèm nhà lớn chứ?” Lục Minh Viễn gấp không chịu được, nói chuyện đều hận không thể rống lên thật to. Đúng lúc này Diệp Trình mang bánh thịt về, nó trông thấy liền chạy lại đạp cho Diệp Trình một cước, “Sau này tui mua nhà cho cậu ở! Không cho cậu lấy Hoan Hoan!”

Nó rống câu này, cả chợ đều nghe được, nhất thời mọi người được một trận cười to.

Mấy ngày sau, Lục Minh Viễn không chịu ra chợ nữa, cũng không cho Diệp Trình đi, bất quá vài ngày là đủ để làm phai nhạt trí nhớ của con nít, nhưng đám người lớn thì rõ ràng vẫn chưa quên. Thế cho nên lúc Diệp Trình lại dẫn theo Lục Minh Viễn ra chợ, mọi người vẫn như trước lôi chuyện này ra trêu chọc.

“Ai u, Lục Minh Viễn tới rồi à, lại đây cho dì xem trong túi có bao nhiêu tiền rồi nào. Ai da, chừng này còn chưa đủ mua nhà đâu.....”

Mới đầu Lục Minh Viễn còn đỏ mặt không nói lời nào, về sau lâu dần cũng biết cãi lại, “Tui còn nhỏ, không vội.”

“Không vội thật à? Diệp Trình sắp cùng Hoan Hoan chạy mất rồi đấy.”

“Không đâu, tui nói chuyện với Diệp Trình rồi.” Câu này tuyệt đối không phải nói dối.

Đám người lớn thấy nó nói như vậy, đều đồng loạt dời mục tiêu, quay sang chọc cô bé con Hoan Hoan, “Hoan Hoan, Lục Minh Viễn bảo là nói chuyện với Diệp Trình rồi kìa, không cần con nữa đâu.”

“Ui chao, thương quá đi, con gái xinh thế này mà nó cũng không cần....”

Được hai ba câu như vậy, bé con đã bị chọc cho phát khóc. Ba của Hoan Hoan vội vàng chạy lại dập lửa, “Nè, đừng có chọc con gái tôi chứ!” Nói xong quay sang dỗ con gái, “Hoan Hoan ngoan, ba mua cho con một căn nhà thiệt lớn, chúng ta không cần Diệp Trình nữa, đổi một người khác, nha.”

“Muốn anh Trình Trình cơ!” Bé con khóc thút tha thút thít tỏ rõ lập trường của mình.

“Ah được được, vẫn cần anh Trình Trình, sau này ba mua cho con một căn nhà lớn, rồi kêu Diệp Trình lấy Hoan Hoan làm vợ, nha.” Lời hứa hẹn không có trách nhiệm cỡ nào....

- ---------------------------------------------------------------------

Ba Hoan Hoan còn nói cái gì mà muốn mua một căn nhà thật lớn để Diệp Trình lấy con gái nhà ổng nữa chứ, hừ, ai cũng đều nói ổng chỉ đùa thôi, nhưng Lục Minh Viễn nghe thế nào cũng thấy ổng đang nói thật. Nó cảm thấy mình phải lớn thật nhanh lên, rồi mua nhà lớn cho Diệp Trình ở, không để ai khác chiếm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.