Diệp Trình

Chương 23: Chương 23




Thi xong, Diệp Trình lại cùng Lục Minh Viễn đi thêm một chuyến đến Thập Bát Lĩnh, lần này hai đứa vẫn giống như trước, đầu tiên đến thôn nhà mẹ A Thanh, sau đó ghé thôn Lưu Hiểu Ngọc, rồi lại theo chồng Lưu Hiểu Ngọc đi Đại Loan. Mùa đông hồng bọc đường nhà Trần Đức Hải bán càng đắt hàng, tụi Diệp Trình sửa giày cũng kiếm được không ít.

Chờ hai đứa từ Thập Bát Lĩnh trở về, Thái Kim Chi cũng vừa lúc đón Diệp Bình về đến. Diệp Trình nhìn em gái, thấy nhỏ so với lúc trước nhếch nhác hơn nhiều lắm, gáy còn quấn băng gạc, có lẽ vết khâu còn chưa cắt chỉ. Truyện Kiếm Hiệp

“Bình Bình, mau gọi anh đi.” Thái Kim Chi kéo tay Diệp Bình, dẫn nhỏ vào trong sân nhà Diệp Trình.

“Anh.” Diệp Bình nhếch môi cười, để lộ hàm trên thiếu mất hai cái răng cửa, một cái đã mọc được một nửa, cái còn lại chỉ vừa mới nhú. Diệp Trình nhìn thế nào cũng thấy nhỏ rất ngốc, nhịn không được bật cười.

“Em gái mi gọi kìa, sao không đáp còn ở đó cười ngây ngô cái gì hả?” Thái Kim Chi thúc giục, hai anh em từ nhỏ đã không ở cùng nhau, bà rất sợ chúng nó không thân với nhau được.

“Uhm, ăn hồng bọc đường không?” Diệp Trình móc từ trong túi nilon ra một cái hồng bọc đường, đưa cho Diệp Bình.

“Ăn.” Diệp Bình một chút cũng không sợ người lạ, đưa tay nhận lấy cắn.

“Thế nào, hồng bọc đường anh hai mi mua ăn có ngon không?” Thái Kim Chi đứng một bên hỏi.

“Ngon.” Diệp Bình nhồi đầy một miệng, lúng búng đáp.

“Thế sau này mi có muốn ở cùng một chỗ với anh hai không?”

“Cũng được ạ.” Diệp Bình quả thực dễ dỗ, một chút cũng không giống như những bé gái khác, e sợ người lạ.

Buổi chiều cùng ngày, Thái Kim Chi dọn cho Diệp Bình một căn phòng ngay tại đối diện phòng Diệp Trình và Lục Minh Viễn, mà Diệp Bình nghe nói phải ngủ một mình một phòng cũng không sợ. Từ khi chồng mắc bệnh, Diệp Thu Lan không còn thời gian để ý đến nhỏ nữa, ban ngày nhỏ đều một mình ở nhà, thi thoảng chạy sang nhà hàng xóm chơi, Đàm Tiểu Tùng thì tối khuya mới về, mỗi ngày nhỏ đều ngủ một mình thành quen.

Quần áo của Diệp Bình ngược lại không ít, Diệp Thu Lan rất chịu khó sắm sửa cho nhỏ, mà nhà ở mặt đường cũng tiện, đi một vòng thấy cái áo cái quần nào đẹp là lại mua về, chỉ là đều rất bẩn. Diệp Thu Lan gần đây chẳng có thời gian mà quan tâm đến nhỏ, Đàm Tiểu Tùng thì có lẽ còn chẳng biết giặt quần áo là gì, thế nên hai đứa cứ mặc hết bộ này đến bộ khác, đồ đông mặc hết rồi thì chuyển qua đồ mùa thu, đến khi đồ mùa thu cũng không còn lại lấy đồ mùa hè ra mặc, thành ra bộ nào cũng mặc qua một lần.

Thái Kim Chi đem tất cả quần áo xuân hạ thu đông của Diệp Bình ra giặt, cả bộ Diệp Bình đang mặc trên người cũng cởi ra nốt. Không còn quần áo để thay, bà liền lấy một bộ của anh hai nhỏ ra cho nhỏ mặc. Chỗ quần áo này giặt xong rồi phơi lên kín cả sân nhà Diệp Trình.

Tối đó cơm nước xong, Thái Kim Chi lấy bộ tú lơ khơ mang theo ra, cùng mấy đứa nhỏ ngồi trên giường Diệp Trình chơi bài. Diệp Trình và Lục Minh Viễn chơi chéo cánh với nhau, Thái Kim Chi thì cùng với Diệp Bình, bốn bà cháu chơi đến vui vẻ, sau đó Thái Kim Chi trở về nhà ngủ, Diệp Bình, Diệp Trình với Lục Minh Viễn vẫn còn chơi tiếp, thẳng đến khi đứa nào cũng ngáp ngắn ngáp dài mới lưu luyến dọn bộ bài lại.

“Anh hai, hôm nay em ngủ bên đây được không?” Diệp Bình xoa xoa mắt, rúc trong ổ chăn của Diệp Trình không động.

“Không được.” Diệp Trình còn chưa nói gì, Lục Minh Viễn đã mở miệng từ chối.

“Vì sao chứ?” Diệp Bình thật không muốn đi chút nào, ổ chăn này ấm áp thế mà, ngoài kia lạnh chết đi được ấy.

“Bình Bình lớn rồi, phải ngủ riêng nha.” Thấy Lục Minh Viễn không đồng ý, Diệp Trình chỉ đành miễn cưỡng viện cớ.

“Nhưng ổng còn lớn hơn em mà mỗi ngày vẫn ngủ với anh đó thôi.” Diệp Bình bắt đầu nhắm vào Lục Minh Viễn.

“Lúc trước không phải mày vẫn ngủ một mình đấy à?” Lục Minh Viễn hừ một tiếng, nói.

“Nhưng mà chỗ các anh tối chết được, hồi ở nhà cô cách vách có người, nhà bọn họ đốt đèn, còn có tiếng người nói chuyện nữa.” Diệp Bình lẩm bẩm, một bộ nhất quyết không chịu đi.

“Con trai con gái làm sao ngủ chung được hả?” Lục Minh Viễn làm ầm lên.

“Cô với dượng vẫn ngủ cùng một chỗ đó thôi.” Diệp Bình không cho là đúng, nói.

“Mày ngốc đấy à? Bọn họ là vợ chồng, có hiểu không hả? Sau này mày cũng định gả cho tao làm vợ hả?” Lục Minh Viễn từ trong ổ chăn nhảy dựng lên.

Diệp Bình đánh giá Lục Minh Viễn từ trên xuống dưới một lần, mặt thằng nhỏ bị gió núi thổi cho đỏ bừng, da dẻ nứt nẻ, cái mũi cũng hồng hồng, vẻ mặt còn nhe răng nhếch miệng như vậy.... rốt cuộc vẫn lấy dũng khí chui ra khỏi ổ chăn, lắc lắc thân thể nhỏ bé trở về phòng mình.

“Có ý gì hả?” Lục Minh Viễn vừa lẩm bẩm vừa chui lại vào trong chăn.

“Chê cậu xấu đó mà.” Diệp Trình cười tủm tỉm tắt đèn.

Lục Minh Viễn rầm rì tỏ rõ mình đương khó chịu, bất quá nói gì thì nói, kết quả này vẫn khiến nó thực hài lòng, chỉ là còn chưa hài lòng được đến năm phút đồng hồ, bên kia đã vang lên tiếng Diệp Bình kêu la.

“Á á á! Anh hai....anh mau sang đây....” Giọng run run, xem ra là thật sợ hãi. Diệp Trình nghe được, vội vàng chui ra khỏi chăn, khoác áo khoác chạy ra ngoài. Lục Minh Viễn dù không bằng lòng nhưng vẫn theo ra.

“Có chuyện....” Lúc tụi Diệp Trình chạy tới nơi, liền trông thấy Diệp Bình ngồi trước cửa nhà xí, có vẻ muốn đi vệ sinh, nhưng trong phòng không có bô nên phải ra đây.

“Có....có chuột....” Diệp Bình sợ tới mức lắp bắp.

“Ở đâu?” Diệp Trình vươn tay bật đèn lên, theo lý thuyết đáng ra không thể có chuyện như vậy mới phải, chuột trong thôn đều rất tinh quái, bình thường chỉ có thể thi thoảng nghe được tiếng động chúng gây ra thôi, chứ cơ bản chưa từng trông thấy tận mắt, sao hôm nay lại để cho Diệp Bình gặp phải chứ?

“Đó...đó....” Diệp Bình giơ tay chỉ vào một góc, đồng thời cũng tự nhìn qua, kết quả vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, chỗ đó làm gì có con chuột nào, rõ ràng chỉ là một cái giầy.

“Sao em không bật đèn?” Diệp Trình cười cười nhấc cái giầy kia để lên giá, Lục Minh Viễn bĩu môi, quay người về phòng.

“Không biết công tắc ở đâu.” Diệp Bình vừa đến nhà này, quả thực còn nhiều chỗ chưa thông thuộc.

“Không sao.” Diệp Trình để em gái vào đi vệ sinh, mình thì đứng ngoài cửa chờ, lát sau Diệp Bình đi ra, nó liền dẫn nhỏ về phòng, còn giúp nhỏ tắt đèn rồi mới trở lại phòng mình.

Diệp Trình vừa trèo lên giường, Lục Minh Viễn liền nhích qua, “Lạnh không?”

“Hơi hơi.” Diệp Trình tắt đèn, cả người chui tọt vào trong ổ chăn.

“Con gái đúng là phiền, có mỗi cái giày thôi mà cũng bị dọa thành như vậy.” Sâu trong lòng Lục Minh Viễn thực tự hào vì mình là con trai.

“Không phiền, Diệp Bình rất ngoan.” Diệp Trình cảm thấy em gái nó một chút cũng không phiền, so với bé gái nhà khác tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

“Hừ.” Lục Minh Viễn xoay người sang hướng khác, không để ý đến Diệp Trình nữa.

“Cậu đừng thế, Diệp Bình tốt thật mà.” Diệp Trình kéo kéo cánh tay Lục Minh Viễn, hy vọng nó có thể tiếp nhận em gái mình.

“......” Lục Minh Viễn không lên tiếng, cảm thấy anh em ruột quả nhiên khác biệt, rõ ràng lúc trước không sống cùng nhau, thế mà nhỏ vừa đến đây, Diệp Trình đã như vậy rồi. Nó nghĩ địa vị của mình ở cái tiểu viện này hình như bắt đầu dao động.

Quả nhiên ngày hôm sau, chuyện gì đến cũng phải đến. Sáng đó ba đứa cùng dùng bữa, Diệp Bình hai ba ngụm đã ăn hết hai cái hồng bọc đường của mình, nhưng vẫn còn chưa no, liền quay sang anh trai nói muốn. Diệp Trình không chút do dự chia cho nó một cái.

“Mày làm thế mà được à? Mỗi người chỉ được ăn hai cái thôi!” Lục Minh Viễn nổi giận, nhỏ dựa vào cái gì mà kêu Diệp Trình đưa hồng bọc đường của mình cho nhỏ chứ, dựa vào cái gì chứ?

“Anh tui cho tui mà.” Diệp Bình ngưỡng cổ đáp, hồi còn ở nhà cô, trên nhỏ cũng có một người anh, mà thường thì anh đều sẽ chiều em gái, Đàm Tiểu Tùng với Diệp Trình cũng không ngoại lệ.

“Diệp Trình!” Lục Minh Viễn tức tối quát.

“Không sao, tui cũng no rồi.” Diệp Trình không biết Lục Minh Viễn làm sao mà tức tới vậy, không phải chỉ là một cái hồng bọc đường thôi à, bình thường nó với Lục Minh Viễn cũng có phân chia rạch ròi như vậy đâu.

“Hừ, mấy người ăn đi, tui không ăn nữa!” Lục Minh Viễn ném cái hồng bọc đường trong tay lên bàn, dắt xe đạp ra ngoài.

“Quỷ hẹp hòi!” Diệp Bình một bên cắn hồng, một bên nhỏ giọng mắng Lục Minh Viễn.

“Bình Bình, lát nữa bà ngoại sẽ sang, em ở nhà nhé, đói bụng thì ra ngoài mua cái gì mà ăn, biết không?” Diệp Trình nói xong lấy một đồng tiền ra đưa cho Diệp Bình, đợi Diệp Bình gật đầu nhận lấy rồi liền vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Lục Minh Viễn.

Diệp Bình thấy cả anh trai lẫn Lục Minh Viễn đều đi, chỉ còn lại mình mình trong nhà nhưng cũng không gấp, dù sao nhỏ cũng quen ở một mình rồi. Nhỏ đã ăn xong cái hồng bọc đường Diệp Trình cho, bụng thì đã no, bất quá miệng vẫn còn thòm thèm, thấy hồng bọc đường Lục Minh Viễn còn chưa ăn hết, còn cả một cái nguyên trong bát cùng một nửa cái vừa nãy bị nó ném lên bàn, nhỏ liền cầm cái trong bát lên ăn, lát sau thấy Tiểu Hôi quấn quít lại gần thì bẻ một miếng nhỏ thả xuống đất cho nó, “Tiểu Hôi cũng thích ăn hồng bọc đường hả?”

Tiểu Hôi quả thực thích ăn, miếng hồng bọc đường kia nó nhai hai cái liền nuốt ực xuống, sau đó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái hồng bọc đường trên tay Diệp Bình, vì thế Diệp Bình lại bẻ cho nó thêm một miếng, cứ như vậy chẳng mấy chốc, ngay cả nửa cái Lục Minh Viễn ăn dở cũng bị xử lý sạch.

Diệp Trình đuổi tới tận cổng thôn mới bắt kịp Lục Minh Viễn, cũng may nó không đạp xe, chứ không hôm nay Diệp Trình cứ xác định phải đuổi tới tận trấn trên đi.

“Cậu làm sao thế hả?” Diệp Trình đỡ lấy xe đạp từ tay Lục Minh Viễn, đợi Lục Minh Viễn ngồi lên yên sau rồi, nó cũng trèo lên xe.

Cơn tức của Lục Minh Viễn lúc này còn chưa nguôi, không thèm nói chuyện với cái tên trong mắt chỉ có em gái trước mặt nữa, hừ, không phải chỉ là một con nhỏ không có răng cửa thôi sao?

Cả sáng hôm đó, Lục Minh Viễn đều không quan tâm tới Diệp Trình. Hai ngày này trấn trên rất đông đúc, hai đứa cũng nhận được khá nhiều việc, bận đến tối tăm mặt mũi, nhưng mà hồi sáng nó hầu như chưa ăn gì, lúc này bụng liền đói tới kêu ầm ĩ, thực tưởng niệm cái hồng bọc đường bị mình vứt trên bàn, lửa giận trong lòng cũng càng lớn hơn nữa. Nhỏ xấu xí kia nếu dám ăn hồng bọc đường của nó thì....!

- ------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ba mẹ Lục Minh Viễn tạm thời sẽ không tìm đến, thế nên ba đứa còn ở với nhau dài dài. Về phần bọn họ vì sao lâu như vậy vẫn không tìm đến thì về sau Báo Chí sẽ giải thích cụ thể.

- ----------------------------------------------------------------

Đêm đó Diệp Trình, Lục Minh Viễn đang ngủ thì nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động, còn tưởng có trộm vào nhà, nhưng Tiểu Hôi ngủ ngoài sân lại không phản ứng gì, vì thế liền rón rén ra xem, vừa ra liền thấy Diệp Bình cầm một cái chày gỗ nện TV.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.