Ở trong nước phải đến cuối những năm 90, đầu những năm 2000, nghệ thuật mới dần được coi trọng, còn ở vào thời điểm giữa những năm 90 này, người học mỹ thuật tạo hình cũng không quá nhiều. Phòng vẽ tranh của thầy giáo A Tùng cũng vậy, tổng cộng chỉ có chín học sinh, nghe nói đều là những học trò được y coi trọng, tìm tới tận cửa thuyết phục gia trưởng, để họ cho chúng tới đây học vẽ, học phí cũng vì thế mà thu rất thấp.
A Tùng là thầy giáo của trường trung học trọng điểm của thị trấn, Nhất Trung. Phần lớn học sinh trường này đều có thành tích tốt, chỉ một bộ phận nhỏ là gia đình có tiền, ngoài ra còn một bộ phận càng nhỏ hơn nữa vừa có thành tích tốt gia đình lại vừa có tiền, tỷ như Lam Mộc học vẽ ở đây vậy. Đứa nhỏ này không chỉ tên được lấy giống như nhân vật chính trong phim hoạt hình, mà bộ dạng cũng rất dễ nhìn, ngày thường ăn mặc gọn gàng ngăn nắp, ra tay lại hào phóng, nên đương nhiên rất được lòng bạn học.
Lam Mộc lúc này còn đang là học sinh sơ trung, sang năm mới lên năm hai, bất quá trong nhà có tiền, học lại giỏi nên đã rất được các nữ sinh yêu thích, ba bạn nữ học cùng ở phòng vẽ mỗi lần trò chuyện với nó thậm chí còn đỏ mặt. Nhưng bình thường Lam Mộc cũng không thích nói chuyện cho lắm. Nó thích lẳng lặng ngồi một mình trong góc khuất vẽ tranh, được thầy a Tùng khen vẽ đẹp cũng chỉ cười cười, một bạn nam như vậy sao có thể không khiến mấy cô gái đang độ xuân tâm nảy mầm si mê cho được.
Mỗi sáng Diệp Trình đều ra chợ bán trứng muối, sau đó chiều qua chỗ Lục Minh Viễn hỗ trợ. Lục Minh Viễn dựng sạp sửa giày cũng để một rổ trứng muối bên cạnh bán, sáng nào cũng bận tối mắt tối mũi, nhưng đến chiều có Diệp Trình qua giúp thì có thể thảnh thơi hơn một chút.
Sau hôm tìm được phòng ở, cậu của Diệp Trình, Tiền Thủ Vạn, tìm một cái xe chở đồ đến, chở hết cả bốn thùng trứng muối trong nhà Diệp Trình cùng cái xe đạp và công cụ sửa giày lên thị trấn. Tiền Thủ Vạn tới tìm chủ cho thuê đóng tiền thuê nhà, sau đó rải đệm chăn mang từ nhà ra, hai đứa nhỏ liền xem như chính thức đặt chân tới đây.
Mở sạp sửa giày ở thị trấn kiếm được không ít, Lục Minh Viễn buổi sáng nhận việc thì thông thường phải làm đến chiều mới xong, chừng nào Diệp Trình qua, sẽ cầm lấy công cụ làm giúp. Sau đó có một lần, nó phát hiện có một nam sinh trong phòng vẽ mỗi ngày đều ngồi một bên nhìn nó sửa giày. Mới đầu Diệp Trình cũng không để ý, vì dù sao không khí học tập trong phòng vẽ cũng khá thoải mái, đám học sinh ở đây có khi ngồi vẽ suốt cả ngày, nhưng cũng có khi tiêu phí cả nửa ngày chỉ để cầm bút chạy chỗ này chỗ kia.
“Giày của anh bị bung mép rồi, có sửa được không?” Có một ngày nam sinh kia đột nhiên bắt chuyện với Diệp Trình.
“Dùng chút nhựa cao su dán lại là được.” Diệp Trình và Lục Minh Viễn lúc này vừa hay cũng đỡ bận hơn một chút.
“Vậy em dán giúp anh đi.” Nói xong, nó cởi giày của mình ra.
Diệp Trình nhận lấy, bôi nhựa cao su lên, hai đứa chúng nó sửa giày đều dùng loại nhựa siêu dính, nhưng nếu không cẩn thận làm dây lên mặt giày thì sẽ để lại vết rất khó tẩy sạch.
“Bọn em sửa giày bao lâu rồi?” Nam sinh kia lại hỏi.
Diệp Trình ép giày xuống, nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lát rồi mới trả lời, “Hơn một năm.”
“Anh tên Lam Mộc, em tên gì?”
“Tôi tên Diệp Trình.” Diệp Trình trả lại giày cho nam sinh kia, “Đi được rồi đấy.”
“Hết bao nhiêu tiền vậy?” Lam Mộc một bên xỏ giày vào chân, một bên hỏi.
“Năm mao tiền.” Lên thị trấn sửa giày, hai đứa cũng không còn ra giá hai mao, ba mao nữa, ít nhất cũng phải năm mao tiền.
“Anh không có tiền lẻ, em thối lại cho anh được không?” Lam Mộc nói xong rút từ trong túi ra một tờ tiền giấy màu xám.
“Một trăm đồng? Bọn tôi không đủ tiền lẻ.” Hiếm lắm mới thấy có người lấy tờ một trăm đồng ra trả cho một đứa nhỏ sửa giày đấy.
“Thế ngày mai anh trả tiền cho em được không?” Lam Mộc cười toét miệng, Diệp Trình thực không hiểu chuyện này thì có gì đáng để buồn cười, có năm mao tiền để mai lấy cũng không sao, vì thế nó gật đầu.
“Cái tên kia không ngồi mà vẽ đi chạy đến đây làm cái gì vậy?” Lục Minh Viễn rõ ràng thực khó chịu.
“Ai biết.” Diệp Trình vất vả lắm mới làm xong việc, lúc này có hơi mệt.
“Sửa cái giày thôi mà đưa tận trăm đồng, hừ!”
“Cậu không biết anh ta à?” Diệp Trình còn tưởng thời gian Lục Minh Viễn ngồi đây nhiều hơn mình thì phải quen thuộc với những người ở đây hơn chứ.
“Tui làm gì có thời gian chứ, sáng nào cũng bao nhiêu việc mà.”
“Cậu chưa từng nói chuyện với anh ta à?”
“Chưa từng, nói chuyện mất thời gian lắm.” Lục Minh Viễn đã quyết định nếu cái gã tên Lam Mộc kia tìm mình nói chuyện, mình nhất định sẽ không cho gã sắc mặt hòa nhã.
Chiều hôm sau, Diệp Trình mới đến sạp sửa giày không lâu, Lam Mộc cũng đến phòng vẽ, trong tay còn cầm một túi vải to, bên ngoài túi từng giọt từng giọt nước trượt xuống, nhìn ra được là vừa lấy ra từ trong tủ lạnh.
“Muốn ăn không?” Lam Mộc không bước vào phòng vẽ ngay, mà dừng lại cạnh Diệp Trình.
“Không cần, cảm ơn!” Tuy từng quả vải đỏ mọng nhìn thực mê người, nhưng Diệp Trình vẫn từ chối, trước giờ nó chỉ mới được ăn mứt vải thôi, chứ quả vải thực sự thì chưa được nếm thử bao giờ.
“Ba anh mang từ miền Nam về nhiều lắm, ăn không hết, em ăn thử đi.” Nói xong liền bóc vỏ một quả vải đưa đến trước mặt Diệp Trình.
Diệp Trình nhìn quả vải trắng tròn trong suốt, nhịn không được vươn tay nhận lấy, nhẹ nhàng cắn một ngụm, nước vải tràn ra, ngọt ngào mát lạnh, còn đậm hương vải.
“Ăn ngon không?” Lam Mộc nhìn nó ăn, cười đến hai mắt cong cong.
“Ngon.” Diệp Trình vui vẻ gật đầu, vải ăn thực sự rất ngon, nó cầm quả vải đã cắn một ngụm kia đưa cho Lục Minh Viễn. Lục Minh Viễn đang mài đế giày, thấy Diệp Trình đưa đồ qua liền há mồm ngậm lấy, nhai mấy miếng thì phun hạt vải ra, cũng khen một câu, “Ngon.”
“Woa! Có vải à! Lâu lắm rồi tớ không được ăn!” Đúng lúc này có một học sinh của phòng vẽ từ ngoài đi vào, thấy Lam Mộc mang vải đến thì hô to gọi nhỏ, vươn tay muốn lấy một quả.
“Cái gì, có vải á, sao tớ không biết?” Đám học sinh đang trong phòng vẽ nghe tiếng, lập tức chạy lại, một túi vải to, vừa vặn chia cho mỗi người một ít.
“Sắp không còn rồi kìa, em lấy thêm mấy quả đi.” Lam Mộc vẫn cười tủm tỉm như trước, thò tay lấy một nắm to từ trong túi nhét vào tay Diệp Trình. Nhưng mà tay nó to, tay Diệp Trình thì lại nhỏ, có mấy quả vải rớt ra ngoài, Diệp Trình còn chưa kịp làm gì, nó đã cúi xuống nhặt từng quả, nhét vào trong hộp dụng cụ của tụi Diệp Trình.
“Cảm ơn!” Diệp Trình hơi ngượng, nó rõ ràng không phải người của phòng vẽ, chỉ dựng sạp ngoài cửa thôi, thế mà người ta mang đồ đến vẫn nhớ chia cho tụi nó một phần.
Chờ những người đó đều vào hết trong phòng vẽ rồi, Diệp Trình mới xoa xoa tay vào áo, bắt đầu bóc vải ăn, trước tiên bóc cho Lục Minh Viễn một quả, rồi mới bóc cho mình một quả.
“Ăn ngon không?”
“Ngon.” Trên tay Lục Minh Viễn chỉ còn một đôi giày duy nhất, đợi sửa xong đôi này thì công việc của ngày hôm nay cũng coi như xong.
“Thế thì cậu cũng đừng đòi người ta năm mao tiền sửa giày nữa.” Diệp Trình khẳng định là sẽ không đòi rồi, nhưng còn Lục Minh Viễn thì khó mà nói lắm, tên nhóc này một khi không thích ai thì nhất định sẽ giả ngu khiến cho người ta phải khó chịu.
“Cũng được.” Lục Minh Viễn miễn cưỡng đáp, xem như đáp ứng.
Sau lại, thi thoảng lúc Diệp Trình và Lục Minh Viễn rảnh rỗi, A Tùng sẽ nhờ tụi nó làm người mẫu. Đám học trò y nhận bản lĩnh đã khá lắm rồi, tượng thạch cao đã sớm vẽ đến nhuần nhuyễn, thi thoảng có người đến làm mẫu cho vẽ cũng giúp chúng tích cực thêm một chút. Làm người mẫu là một công việc khá nhàm chán, một lần ngồi làm mẫu là phải ngồi một mạch cả buổi chiều, Diệp Trình còn tốt, có thể ngồi yêu không động, chứ Lục Minh Viễn thì chịu, làm thử một lần rồi sau này có chết cũng không chịu làm thêm lần nữa.
Tính tình A Tùng rất tốt, có đôi khi học sinh của y ngồi vẽ, y không có việc gì làm, thấy tụi Diệp Trình cũng đang rảnh rỗi sẽ kéo tụi nó lại dạy vẽ, ban đầu chỉ dạy cơ bản, sau đó dần dần dạy đến những thứ phức tạp hơn như là đánh bóng, thấu thị linh tinh.
Nhắc đến chuyện dạy vẽ này, đám học trò trong phòng vẽ so với A Tùng còn nhiệt tình hơn. Lúc chúng vẽ chán rồi sẽ rất hưng phấn chạy tới làm thầy giáo nhỏ, dạy Diệp Trình và Lục Minh Viễn vẽ, rất có cảm giác thành tựu. Ngay cả Lam Mộc ngày thường không thích hùa theo cũng sẽ thường xuyên tới chỉ đạo mấy câu, khiến cho mấy nữ sinh trong phòng vẽ càng thêm tận tâm với tụi Diệp Trình.
Dù sao Diệp Trình và Lục Minh Viễn về nhà cũng chẳng có việc gì làm, mà buổi chiều thì lại thường không có việc, nên ngồi vẽ giết thời gian cũng là một cách hay. Tính nhẫn nại của Diệp Trình rất tốt, thường xuyên ôm giá vẽ thầy A Tùng đưa cho ngồi hơn nửa buổi chiều, có khi trời tối rồi mà còn không biết. A Tùng cũng không gọi nó, học sinh của y vẽ quá nhập tâm cũng thường xuyên không để ý thời gian, y đã quen rồi.
Lục Minh Viễn có khi ngồi vẽ, có khi lại ngồi nhìn Diệp Trình vẽ, nhìn nó chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn tượng thạch cao đối diện, chốc chốc lại hạ mắt vạch vạch vài nét lên mặt giấy, bàn tay nó đen nhẻm, chẳng biết là do sửa giày bị bẩn hay do chì dây vào. Kỳ thực cũng chẳng phải cảnh tượng đẹp đẽ gì, nhưng cố tình mỗi lần Lục Minh Viễn đều có thể nhìn cả nửa ngày, giống như chỉ cần đem ánh mắt đặt lên người trước mặt, thời gian liền sẽ trôi qua thực nhanh.
Có một buổi chiều Diệp Trình vừa từ nhà vệ sinh ra, đã thấy Lam Mộc chờ ở bên ngoài. Nhà A Tùng ngoài bếp và phòng khách thì chỉ có một cái nhà vệ sinh duy nhất, phòng vẽ có tổng cộng chín học sinh, thêm hai người Diệp Trình và Lục Minh Viễn nữa, thế nên chuyện chờ đi vệ sinh này rất thường xảy ra.
“Ồ, là Diệp Trình à.” Lam Mộc vừa thấy là Diệp Trình liền nở nụ cười.
“Tôi dùng xong rồi.” Diệp Trình vội vàng bước ra khỏi toilet.
“Không phải vội, đúng rồi, cái này em đã ăn bao giờ chưa?” Lam Mộc lấy từ trong túi ra một khối đen đen nâu nâu bọc trong lớp vỏ plastic.
“Đây là cái gì?”
“Chocolate, chú anh mang về từ thành phố đấy, ăn ngon lắm.”
“Thế anh giữ lại ăn đi.” Diệp Trình cảm thấy cứ ăn không đồ của người khác như vậy không hay cho lắm.
“Nhà anh còn nhiều lắm, em ăn thử đi.” Lam Mộc nói xong liền bóc lớp giấy gói bên ngoài ra, đưa qua, Diệp Trình do dự một chút vẫn nhận lấy, cắn một ngụm. Chocolate thực thơm thực ngọt, còn dẫn theo vị đắng nhàn nhạt, ngậm trong miệng một lát liền tan ra.
“Ăn ngon không?”
“Thực sự rất ngon.” Diệp Trình ngại ngùng cười, vẫn nhét khối chocolate vào túi.
“Thế sao em không ăn đi?”
“Tôi muốn chia cho Lục Minh Viễn.” Hai đứa chúng nó trước giờ có cái gì cũng đều chia nhau ăn đã thành thói quen, hơn nữa, nó còn muốn để dành một ít cho Diệp Bình, nhưng cái này nó sẽ không nói ra. Diệp Trình lăn lộn ở thành thị lâu, biết trong mắt kẻ có tiền, đám nghèo kiết hủ lậu như chúng rất không được yêu thích, thậm chí còn bị cho là chuyện đáng xấu hổ nữa.
“Không sao, em cứ ăn hết đi, mai anh lại mang thêm hai khối cho em, được không?” Lam Mộc cười nói.
“Không cần đâu, một khối là đủ rồi.”
“Em ăn tiếp đi, anh nhìn em ăn. Có thứ tốt đương nhiên phải chia cho mọi người cùng ăn mới vui chứ, trốn trong nhà ăn một mình thì còn cái vị gì nữa?”
“Được rồi.” Tuy Diệp Trình cảm thấy Lam Mộc kiên trì như vậy có chút kỳ quặc, nhưng nếu đối phương cứ khăng khăng thì nó cũng đành ăn vậy. Đối với những chuyện không quá quan trọng, Diệp Trình đều khá dễ thuyết phục.
“Miệng em bị dính rồi kìa.” Lam Mộc đột nhiên nói.
“Chỗ nào?” Có lẽ là do thời tiết nóng, chocolate hơi nhuyễn nên bị dính cũng là chuyện bình thường.
“Đây này.” Lam Mộc dùng ngón tay lành lạnh chỉ vào môi dưới Diệp Trình, Diệp Trình nâng tay quẹt thử, lại không thấy có gì.
“Để anh lau giúp em.” Lam Mộc cười cúi người xuống, đặt tay lên môi dưới Diệp Trình lau lau.
“Nè, anh sờ chỗ nào đấy hả?” Lục Minh Viễn đột nhiên không biết từ chỗ nào xông ra, lớn giọng hô.
“Lục Minh Viễn, ăn cái này không?” Diệp Trình hoàn toàn không để ý tới mấy câu ồn ào của nó, như hiến vật quý mà giơ chocolate trong tay lên.
“Đây là cái gì?” Lục Minh Viễn cau mày, hiển nhiên tâm tình rất không tốt.
“Chocolate, ăn ngon lắm đó.” Diệp Trình đưa khối chocolate đến bên miệng Lục Minh Viễn, Lục Minh Viễn tuy thoạt nhìn còn không quá tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng hé miệng cắn một ngụm.
“Ngon không?” Diệp Trình mong chờ hỏi.
“Rất ngon.”
Chocolate đương nhiên ngon, lại còn là miếng chocolate Diệp Trình đưa đến miệng, sao có thể không ngon cho được. Nhưng mà, mấy chục năm sau, mỗi lần Lục Minh Viễn nhớ đến miếng chocolate kia, cùng với Diệp Trình ở bên cạnh hỏi một câu ăn ngon không, hắn liền muốn rít gào, ngon cái rắm ấy!
- --------------------------------------------------------------------
Lục Minh Viễn đối với sắp xếp như vậy thực bất mãn, đang định nói gì thì chuông vào học lại vang lên. Nó tức lắm, nhưng không làm gì được, chuông vào học một khi vang lên, mọi học sinh đều phải ngoan ngoãn trở lại lớp, nếu như có thể cùng một lớp với Diệp Trình thì tốt rồi.