Diệp Trình

Chương 45: Chương 45




“Thím, thím nói xem sống sao lại vất vả như thế chứ......” Diệp Thu Lan cầm tiền trong tay, đột nhiên cảm xúc có chút mất khống chế, kéo tay Thái Kim Chi khóc không thành tiếng.

- -------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 45

Bởi vì lúc nghỉ đông buôn bán lời được ít tiền, hơn nữa tình huống cũng không quá tệ, nghỉ hè sang năm có thể còn kiếm thêm được một khoản nữa, thế nên nhà Diệp Trình xem như tương đối lạc quan, không còn cảm thấy không sống nổi qua ngày nữa.

Thi cuối kỳ vừa rồi, kết quả của Lan Tiểu Phượng không tồi, toán đủ điểm tiêu chuẩn, cha mẹ cô nhóc rất vui, muốn mời tụi Diệp Trình ăn một bữa cơm, kết quả ngày lấy phiếu điểm Diệp Trình cùng Lục Minh Viễn lại không đến trường, khai giảng trở lại cũng mãi không thấy người, còn tưởng nhà Diệp Trình xảy ra chuyện gì, suýt nữa đã chạy tới thôn chúng nó tìm người.

Vào học trở lại, Diệp Trình và Lục Minh Viễn vẫn theo thường lệ mỗi ngày dạy kèm cho Lan Tiểu Phượng, cha mẹ Lan Tiểu Phượng cũng đưa cơm cho tụi nó mỗi buổi trưa và buổi tối, ngày trôi quá khá thuận lợi, sự việc đánh nhau với người ta vì Đại Bàn, Nhị Bàn kia cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới cuộc sống của hai đứa.

Sau Tết thời tiết có xu thế ấm lên, có điều vẫn không quá ổn định, thường thường ấm được vài hôm lại lạnh vài hôm, không khí thì càng ngày càng ẩm ướt, mọi người đều có thể rõ ràng cảm nhận được mùa xuân đang đến gần. Nhà Diệp Trình gần đây ủ rất nhiều trứng muối, trứng bắc thảo thì hầu như không còn làm nữa, nhà Tiền Thủ Vạn cũng tương tự. Đợi tiết trời nóng lên, việc buôn bán trứng muối sẽ càng tốt, trứng bắc thảo mọi người cũng thích ăn đấy, hiềm nỗi vùng này người làm trứng bắc thảo quá nhiều.

Nhìn từng vại từng vại trứng muối ở sau viện, tụi Diệp Trình đều ôm đầy cõi lòng hy vọng, không biết mấy vại trứng muối này có thể giúp thay đổi cuộc sống của chúng nó không, cho dù chỉ kiếm được không mấy tiền, chí ít có thể cải thiện một chút đồ ăn trong nhà cũng tốt, có lẽ tới hè còn có thể mua cho Diệp Bình mấy bộ đồ đẹp nữa, sang thu nhỏ sẽ lên sơ trung rồi.

Một ngày mùa xuân nào đó, Thái Kim Chi nghe người ta nói nhà cô Diệp Trình gặp chuyện, mấy năm trước dượng Diệp Trình mắc bệnh, nên họ mới đón Diệp Bình về, cô của Diệp Trình là Diệp Thu Lan dẫn chồng mình đi khắp nơi tìm thầy thuốc, rốt cuộc cũng không đoạt lại được mạng từ trong tay Diêm Vương, mà của cải tích cóp mười mấy năm còn bị vét sạch.

Hai năm nay Diệp Thu Lan và con của mình là Đàm Tiểu Tùng sống nương tựa lẫn nhau, Diệp Thu Lan làm đậu hũ bán, mỗi ngày đi sớm về muộn, Đàm Tiểu Tùng cũng không chịu thua kém, năm kia thi được vào một trường đại học không tệ, còn giành được học bổng nữa, là con nhà người ta nổi tiếng trong vùng.

Nhưng mà khoảng thời gian trước, Đàm Tiểu Tùng một mình xách hành lý lên trường, trên đường trong thị trấn bị một chiếc xe tải chèn qua, nghe nói bị thương rất nặng, cũng may tài xế gây tai nạn không tệ, xuống xe bấm 120 gọi cứu thương, nên việc điều trị không bị chậm trễ, dưới tình huống hai chân Đàm Tiểu Tùng bị nghiền ép chảy rất nhiều máu, cuối cùng nhặt được về một cái mạng.

Nói đến vụ tai nạn giao thông này, bản thân Đàm Tiểu Tùng cũng có một phần trách nhiệm, bởi vì muốn bắt kịp tàu hỏa, nên lúc sang đường đi quá vội, đoạn đường đó rất hiếm có người qua đường, lại không có đèn xanh đèn đỏ, nên xảy ra chuyện cũng không thể nói trách nhiệm chỉ thuộc về một bên được.

Người lái xe tải kia cũng xem như phúc hậu, tuy cuối cùng cảnh sát giao thông phán định trách nhiệm thuộc về cả hai bên, nhưng trước đó y cũng đã thanh toán một vài chi phí phẫu thuật, chữa trị chính rồi, còn đưa trước một khoản tiền nằm viện nữa, này đối với nhà Diệp Thu Lan mà nói là một khoản khá lớn. Sau đó y lại đưa thêm cho Diệp Thu Lan năm vạn tiền bồi thường nữa, chuyện này xem như giải quyết xong. Diệp Thu Lan là phụ nữ lại phải gánh vác cả một gia đình, chồng đã mất, con trai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bao nhiêu tâm tư còn sót lại đều đặt hết lên người con trai đang nằm trên giường bệnh rồi, nào còn hơi sức tính toán xem đối phương bồi thường nhiều hay ít nữa.

Sau khi biết chuyện, tụi Diệp Trình lựa một ngày thứ bảy lên thị trấn, ba đứa nhỏ cùng Thái Kim Chi đi vòng quanh như ruồi bọ không đầu, bọn họ chỉ nghe nói Đàm Tiểu Tùng đang nằm ở bệnh viện trong thị trấn thôi, nhưng mà thị trấn của họ có tới vài bệnh viện lận, mỗi bệnh viện đều rất lớn, muốn tìm một người cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bốn bà cháu vì muốn tiết kiệm tiền nên không nỡ gọi xe, đành nhìn thử trên các biển xe bus, thấy có trạm nào gần bệnh viện là lại ngồi xe tới đó tìm, tìm từ mười giờ sáng đến hơn chín giờ tối mới tìm được mẹ con Đàm Tiểu Tùng ở Bệnh viện thị trấn số 2.

Diệp Trình tới giờ cũng chỉ mới đến nhà cô một lần, Diệp Bình thì từ khi trở về từ nhà cô chưa quay lại đó lần nào, tụi nó mỗi ngày ngoại trừ học đều kiếm tiền, ngày nào cũng bận đến rối tinh rối mù. Diệp Thu Lan cũng bề bộn nhiều việc, chồng qua đời, cả gia đình đều trông cậy vào cô gánh vác, con trai học cao trung, lên đại học, ra ngoài học tập, sau này còn phải cưới vợ nữa, cô lại chỉ biết làm đậu hũ, mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy làm việc, buổi sáng ra chợ bày hàng bán, chiều còn phải về nhà ngâm đậu, bán thêm chút đậu hũ ở nhà, còn một vài việc thượng vàng hạ cám khác nữa, ngày nào cũng làm việc rồi lại làm việc, cho tới giờ cũng chưa dám dừng lại nghỉ ngơi chút nào, chớp mắt bảy tám năm đã trôi qua.

Lúc mấy bà cháu Diệp Trình tìm được phòng bệnh của Đàm Tiểu Tùng, Diệp Thu Lan đang cầm khăn lau mặt cho Đàm Tiểu Tùng, trong phòng bệnh rất im ắng, bóng đèn huỳnh quang tỏa ánh sáng trắng bệch, hắt lên giường khiến Đàm Tiểu Tùng trông càng thêm tiều tụy. Cách ngày xảy ra tai nạn mới mấy hôm thôi, người này cũng đã gầy đến phá nét rồi, sắc mặt vàng như nến, bấy giờ đang nghiêng đầu ngủ, tóc phủ một tầng bóng dầu, khiến người càng thêm suy sụp.

“Cô.” Diệp Bình mở miệng gọi một tiếng.

Diệp Thu Lan ngẩn người, quay đầu nhìn ra cửa, buông rơi khăn mặt trong tay, “Diệp Bình?”

“Cô......” Diệp Bình mới vừa cùng cả nhà đi suốt một ngày đường, mặt xám mày tro, chân cũng tê rần, bát mỳ ăn lúc chạng vạng đã sớm tiêu hóa sạch rồi, vất vả lắm mới tìm được phòng bệnh, trông thấy bộ dạng Diệp Thu Lan và Đàm Tiểu Tùng lúc này, trong lòng khổ sở không chịu được, nhất thời không nén được nước mắt.

“Con bé này, khóc cái gì mà khóc?” Lúc Diệp Bình còn nhỏ, vẫn luôn ở tại nhà Diệp Thu Lan, người nhà họ đều xem con bé như con mình, mấy năm nay tuy không liên lạc, nhưng phần tình cảm này mọi người vẫn giữ dưới đáy lòng. Diệp Thu Lan trông thấy Diệp Bình, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, nhớ đến hồi Diệp Bình, Đàm Tiểu Tùng còn nhỏ, chồng cô vẫn chưa qua đời, người một nhà tuy không phải dư dả gì, nhưng mà mỗi ngày đều hết sức vui vẻ, mấy năm nay hết chuyện này đến chuyện kia xảy ra, bây giờ đã suy sút tới độ này rồi.

Thái Kim Chi hỏi thăm Diệp Thu Lan mấy câu, lại hỏi tình trạng Đàm Tiểu Tùng, Diệp Thu Lan nói chân phải Đàm Tiểu Tùng vẫn tốt, sau này hẳn là có thể đứng dậy được, có điều chân trái vỡ xương bánh chè lại có chút khó trị. Bác sĩ trị liệu chính của Đàm Tiểu Tùng cho họ một tấm danh thiếp, kêu mẹ con họ tới Bệnh viện quân khu ở thị trấn X tìm một vị bác sĩ họ Thẩm, nghe nói là chuyên gia trong mảng này, có lẽ có thể giúp được cho Đàm Tiểu Tùng.

“Chỉ hai người đi thôi à?” Diệp Thu Lan là phụ nữ, mang theo con ra ngoài khám bệnh sẽ phải chịu bao nhiêu cực khổ, cùng là phụ nữ, Thái Kim Chi có thể tưởng tượng ra được.

“Không sao đâu ạ, cháu quen thuộc với các bệnh viện lắm.” Năm đó lúc chồng cô mắc bệnh, Diệp Thu Lan đã đi tới không ít bệnh viện ở các thành trấn.

“Vậy hai người định khi nào đi?”

“Phải qua một thời gian nữa đã, bác sĩ nói tình trạng của Tiểu Tùng bây giờ còn chưa ổn định, chưa thể bôn ba mệt nhọc được.”

“Có đủ tiền không?” Những lời này Thái Kim Chi cũng chỉ hỏi vậy thôi, dù sao vấn đề tiền nong này, bà quả thật cũng không giúp được gì.

“Có bao nhiêu tiền thì trị bấy nhiêu, có trị được hết hay không tùy vào số mạng vậy.” Chỉ cần còn chút xíu hy vọng thôi, cô cũng sẽ nắm thật chặt không buông tay.

Thời gian đã không còn sớm, tối muộn thế này cũng hết xe để về rồi, mấy bà cháu Diệp Trình liền ngủ lại luôn trong phòng bệnh, Diệp Thu Lan qua phòng bệnh kế bên mượn được một tấm chiếu với một cái đệm, lại tới chỗ y tá lấy giường cho người nhà, ba đứa nhỏ liền trải chiếu nằm trên đất, Diệp Thu Lan và Thái Kim Chi thì nằm trên giường. Để tiện chăm sóc Đàm Tiểu Tùng, Diệp Thu Lan có thuê một cái giường trống, có điều giường quá nhỏ, ngủ một người thì không sao, chứ hai người thì hơi chật.

Nửa đêm Đàm Tiểu Tùng tỉnh dậy hai lần, Diệp Thu Lan cũng phải dậy theo, giúp đi tiểu đổ bô, chăm người bệnh không thể thiếu mấy việc này.

Sáng sớm hôm sau, tụi Diệp Trình tỉnh dậy, ra chỗ mấy gánh hàng rong bên ngoài bệnh viện mua đồ ăn sáng đem về, vừa vặn Đàm Tiểu Tùng cũng tỉnh, tinh thần không tệ lắm, còn nói chuyện với Diệp Bình hồi lâu, ngôn từ vẫn rất lạc quan, chỉ là nụ cười đã không còn giống với ngày trước nữa, mỗi khi mi mắt hạ xuống, trên mặt cũng sẽ hiện lên một ít cảm xúc không mấy sáng sủa.

“Tiền trên người cô khẳng định không đủ.” Chín giờ hơn, Đàm Tiểu Tùng tỉnh táo được mấy tiếng lại mơ màng ngủ, Diệp Thu Lan ôm một chậu quần áo ra ngoài giặt, Thái Kim Chi cũng đi theo hỗ trợ, người bệnh ở giường kế bên hôm nay phải làm phẫu thuật, người nhà cũng theo đến phòng phẫu thuật cả rồi.

“Anh, chúng ta còn bao nhiêu tiền?” Diệp Bình nhỏ giọng hỏi.

“Trong thẻ có hơn bảy ngàn tám trăm đồng.” Chỗ tiền này là toàn bộ gia sản của tụi nó, bình thường nhịn ăn nhịn mặc cũng không nỡ động vào.

“Em mượn một ít cho anh Tiểu Tùng đi khám bệnh được không?” Bởi vì tiền trong nhà cơ bản đều do Diệp Trình và Lục Minh Viễn kiếm, hơn nữa lúc tiểu học hai đứa liên tục nhảy lớp, lên cao trung lại không phải đóng học phí, ngày thường không xài bao nhiêu tiền. Diệp Bình thì lại học đủ năm năm tiểu học, mắt thấy sắp lên sơ trung tới nơi, mỗi năm học phí năm sáu trăm đồng, ba năm tính ra cũng là một khoản không nhỏ, nhỏ vẫn luôn cảm thấy trong nhà mình kiếm được ít, tiêu lại nhiều, thế nên bây giờ nói lời này không khỏi có chút chột dạ.

“Nhà chúng ta vốn còn nợ cô năm ngàn.” Hơn nữa đây là năm ngàn từ nhiều năm trước, đem so với năm ngàn bây giờ, quả thật không cùng một khái niệm.

“Vậy hay là chúng ta trả trước cho cô năm ngàn đi.” Diệp Bình đề nghị.

“Đưa năm ngàn mà làm gì, có bao nhiêu đưa hết bấy nhiêu đi, hơn hai ngàn để lại cũng có làm được gì đâu?” Lục Minh Viễn đột nhiên mở miệng, bởi vì những năm này nó học giỏi, lại còn kiếm được tiền, nên hình tượng trong mắt mấy người Thái Kim Chi càng ngày càng tốt, mấy đứa nhỏ ở với nhau lâu, dần dà liền giống như người một nhà, Thái Kim Chi, Tiền Thủ Vạn cũng dần đối xử với nó giống như với hai anh em Diệp Trình, lần này nó nói muốn đi theo, Thái Kim Chi cũng không nói gì.

“Diệp Bình, ý em thế nào?” Diệp Trình hỏi ý kiến Diệp Bình, dẫu sao hai năm tới cậu với Lục Minh Viễn cũng không cần đóng học phí, cần tiền nhất vẫn là Diệp Bình.

“Em đồng ý đưa.” Diệp Bình nhìn Diệp Trình nói, hai mắt hồng hồng, cũng không biết là đang khổ sở vì ai nữa.

“Không sao đâu, nghỉ hè anh sẽ kiếm tiền đóng học phí cho em.” Diệp Trình an ủi nhỏ.

“Trong nhà còn rất nhiều trứng muối, đem bán cũng được không ít tiền.” Lục Minh Viễn cũng nói.

Diệp Thu Lan và Thái Kim Chi giặt quần áo xong về phòng, Diệp Trình và Lục Minh Viễn liền ra cây ATM ngoài cổng bệnh viện rút tiền, thẻ tụi nó dùng là thẻ viễn thông, mỗi lần rút tiền ở cây chỉ có thể rút tối đa ba ngàn, hơn bảy ngàn này phải rút ba lần mới hết. Hai đứa nhìn trái nhìn phải, sợ chút của nả này bị người cướp mất, rút xong tiền bỏ vào trong túi kéo khóa lại, rồi vội vàng trở lại phòng bệnh của Đàm Tiểu Tùng.

Lúc tụi Diệp Trình đưa tiền ra, Diệp Thu Lan trầm mặc, bản thân cô cha mẹ anh em mất sớm, sau khi chồng qua đời cũng dần không còn qua lại với bên nhà chồng nữa, Tiểu Tùng nằm viện lâu như vậy, cũng đã có vài bạn bè thân thích tới thăm, ai tới cũng đều đưa phong bì, đây là phong tục ở chỗ họ, bất kể nhà ai xảy ra chuyện, mọi người cũng đều góp chút tiền hỗ trợ.

Nhưng mà lần này tụi Diệp Trình đến, Diệp Thu Lan quả thật không trông đợi tụi nó bỏ tiền, tuy mấy năm nay không liên hệ, nhưng tình huống nhà Diệp Trình thế nào cô ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Mấy đứa nhỏ nương tựa vào nhau mà sống, ngày thường dù có Tiền Thủ Vạn và Thái Kim Chi giúp đỡ đi nữa, trọng trách gia đình cũng chủ yếu rơi vào vai tụi nó, có thể kiếm đủ học phí đến trường cũng đã giỏi lắm rồi, không ngờ lần này tới thăm Đàm Tiểu Tùng, có thể lấy ra bảy ngàn đồng, nghĩ cũng biết, chắc hẳn vét sạch tiền trong nhà rồi, nhưng mà bảy ngàn này, có thể giúp cô chống đỡ tiền viện phí được bao lâu chứ?

“Trình à, cô biết tấm lòng của mấy đứa, nhưng mà tiền này mi giữ lại đi, để còn đóng học phí cho Diệp Bình nữa.” Sau khi nói chuyện với Thái Kim Chi, Diệp Thu Lan đã biết Diệp Trình và Lục Minh Viễn không cần đóng học phí rồi.

“Cô lấy để chữa chân cho anh Tiểu Tùng đi ạ, cháu còn tiền đóng học mà.” Diệp Bình nói dối.

“Con bé ngốc này, cô lại không biết tình huống nhà mi à? Tiền này mi giữ lại mà đi học, sau này thi vào một trường đại học tốt, tương lai mới có tiền đồ được.”

“Không sao đâu ạ, tiền học phí của cháu anh cháu kiếm được mà, nhà cháu còn nuôi rất nhiều vịt, năm nay ủ được mấy vại trứng muối lận, bán đi còn kiếm được không ít đó.” Trước kia Diệp Bình luôn cho rằng việc học là quan trọng nhất, học phí cũng là vấn đề khiến nhỏ quan tâm, bận lòng nhất, nhưng mà bây giờ nhỏ lại cảm thấy việc học cũng không quan trọng bằng chân của Đàm Tiểu Tùng.

“Tấm lòng của mấy đứa nhỏ, cô cứ nhận đi, cũng xem như là vì Tiểu Tùng. Học phí của Diệp Bình cô cũng không cần phải lo, còn có tôi với cậu của con bé nữa mà, sẽ không để nó bỏ học đâu. Bà lão này không có bao nhiêu tiền, lúc ra ngoài chỉ cầm theo ngần này thôi, cô cũng nhận lấy đi.” Nói xong, Thái Kim Chi lấy từ trong túi quần ẩn của mình ra một xấp đồng một trăm tệ không tính dày, tổng cộng chắc được khoảng một ngàn.

“Thím, thím nói xem sống sao lại vất vả như thế chứ......” Diệp Thu Lan cầm tiền trong tay, đột nhiên cảm xúc có chút mất khống chế, kéo tay Thái Kim Chi khóc không thành tiếng.

“Không sao, không sao, Tiểu Tùng rồi sẽ tốt lên thôi, hãy coi đây như một cái ổ gà, cắn môi chống đỡ rồi cũng sẽ qua.” Thái Kim Chi vỗ vỗ lưng Diệp Thu Lan, giúp cô thuận khí. Diệp Trình và Lục Minh Viễn cúi đầu đứng một bên. Đàm Tiểu Tùng không biết tỉnh lại từ lúc nào, những người khác trong phòng đều không phát hiện, Diệp Bình thấy được, bước tới bên cạnh y, y cười cười với Diệp Bình, sau đó vươn ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu đừng lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.